Trên chiếc bàn ăn dài đủ cho cả đám ngươi, nét mặt Đống Cống và Quảng Mục vẫn còn sượng sùng, đúng là làm ơn mắc oán. Tên Đại Du kia vô sỉ thì không nói, hai ta lỡ làm việc tốt một lần, mà bây giờ mang tiếng một đời. Đi mua ít đồ cũng nghe thoáng thoảng bên tai rằng sư phụ và đệ đệ của Đại Du vô sỉ vô cùng, nên mới giáo dục ra một tu giả vô lại như thế, đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì chói đến éo thấy gì.


Quảng Mục nhấp chén rượu, thở dài một hơi, lúc trước không cương quyết dứt đoạn tình thầy trò với nó, để giờ bỏ thì thương mà vương thì tội. Tên này mới tí tuổi đầu mà đã ân oán khắp nơi, không có mình ra mặt thay nó, chỉ cần ló đầu ra ngoài là khối thằng đòi xin tí máu. Mặc dù đang ăn uống no say bên thằng nhãi này, nhưng trong lòng lo lắng không thôi. Hoa Nhạc còn mở "Vực", nghĩa là còn sống, mà nàng sống thế nào mới là điều đáng lo, chẳng biết hai con thú cưng của nàng có ch.ết đói hay không?


Quảng Mục ngáp ngáp một phát rồi hỏi.
"Bì Công tiền bối, lão xem thằng này tương lai làm được gì cho đời?"


Lão ăn mày Bì Công tuy không làm nhưng hàm vẫn đang nhai, một tay cầm thức ăn, một tay cầm rượu chặt cứng, cứ như là sợ ai ăn cướp miếng ăn miếng uống của lão ta chẳng bằng, nhếch nhếch cái miệng nhơ nhớt lên trả lời.
"Đang ăn, cấm nói chuyện mất vệ sinh"


Mẹ, người lão bốc mùi thế kìa mà còn nói cho có văn hóa bảo vệ môi trường. Nếu không nể là tiền bối, ta táng cho bạt tai, già rồi mà còn sỉ diện hão. Chẳng biết lão ta có ngóc chym lên nổi không mà cũng dạng hám gái có tiếng. Ngọc Thanh hôm nay mặc trang phục kín kẻ, tránh ánh mắt như đứa trẻ khát sữa của kẻ là tiền bối nhìn vào vếu mình nữa.


Ni Na A Min cười khẽ, dúi dúi vào bờ vai Đại Du.
"Sư thúc, phu quân tương lai làm gì chưa biết, nhưng chắc chắn là làm chồng của con à, còn thúc tương lai sẽ lên chức đấy"
"Chức gì, con gái theo chồng là chỉ biết một bờ, đừng có mà tung hô, hắn ảo tưởng rồi sau này tu vi chẳng ra bề gì"




"Hihi, sư thúc đang quan tâm Đại Du hay là đang chửi thế, sư thúc sau này sẽ lên chức ngoại công đấy"
Quảng Mục cũng chẳng nói thêm gì, đôi mắt lắng động nét u buồn. Nếu đứa bé của Hoa Nhạc chi chủ còn sống, liệu rằng...


Cái tên Loạn Loăn kia, dẫu biết rằng cũng là con hắn, ch.ết trước mặt hắn, nhưng cũng chẳng dám hó hé một lời, rớt một giọt nước mắt, nhưng chắc cũng đau lòng như sát muối vào ruột gan. Tầm như hắn, sao dám nhận đứa trẻ là con của mình, sự đời éo le a.


Ngọc Thanh Nguyên Thủy đôi môi dính dầu mỡ bóng loãng, ɭϊếʍƈ một đường mê người, đưa ánh mắt mê người về phía thằng con rể.
"Này này, Đại Du, hay ngươi cho ta đứa con đi, thế là ngươi đã ngang hàng với Quảng Mục rồi, khỏi bị lão chửi xéo nữa"
"Phụt"


Đại Du chẳng ngậm kịp cái mồm, toàn bộ thức ăn văng thẳng vào Đống Cống. Mặc dù con mẹ vợ này đùa dai, nhưng đùa ác tới mức này thì còn gì để nói, lên giường thôi nhạc mẫu.


"Ngọc Thanh Trưởng lão à, mặc dù ta biết Ni Na A Min chỉ là con nuôi của người, nhưng công nuôi dưỡng còn cao cả hơn cả đấng sinh thành, ta không muốn nàng ngày gọi ta là phu quân, tối gọi ta là phụ thân đâu à, ta thừa nhận ta háo sắc, nhưng không phải là loại ăn tạp a"
"Nhãi con, ngươi nói ta là đồ ăn tạp"


Ngọc Thanh dí dí mũi Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm về phía trán của hắn, vẻ mặt bực tức khó chịu, hỗn thật. Linh trí của kiếm thấy vậy hả hê vô cùng, đừng chọt vô trán, chỗ đó ít máu, chọt ngay động mạch chủ ở cổ á. Linh trí như ta làm sao có thể quên cái vụ ngươi năm lần bảy lượt đòi lấy ta ra làm thịt thú rừng, bổ củi, thái rau.


"Đó, đó... người xem, ta mới chọc xíu mà người đã nổi giận lên rồi. Người chọc ta được, ta chẳng lẽ không chọc được người sao. Dù gì cũng đã về một nhà, ta cũng muốn tí công bằng à"


"Xì, khẩu Phật tâm xà, ngươi mà không có ý tứ với ta, trời đánh ta ch.ết liền. Đó, nhãi con, ngươi xem trời có đánh ta ch.ết đầu, ta nói đúng quá mà"


"Hihi, mẫu thân à, tha cho phu quân của con đi. Bì Công sư tổ đã ăn uống no say rồi, để sư tổ nói vài lời, phu quân từng nói với con, kẻ đã trải qua sương gió như sư tổ, chắc không phải rảnh rỗi chỉ để đến đây ăn uống đâu a"
"Hừm, con với chả cái, rốt cuộc con bên vực nó hay bên vực mẫu thân"


Bì Công sư tổ xỉa xỉa cái răng, dùng thứ rượu quý giá súc miệng, Quảng Mục nhìn mà ngứa cả mắt. Ta chỉ dám nhâm nhi, còn ngươi uống như nước lã à, ăn chùa uống chực cũng phải giữ kẻ để cho con cháu nó còn nể nữa chứ.
Nhổ một bãi nước bọt, Bì Công lắc lắc cái đầu trả lời.


"Căng cơ bụng là sụp cơ mi à, ta tính đi ngủ, nhưng thằng nhãi ngươi tuổi trẻ mà đã có thể hiểu lòng người như thế, ta cũng có vài câu muốn nói à. Thực tế là ta muốn hỏi, chứ chẳng phải muốn trả lời"


"Sư tổ quá khen, ta cũng chỉ là đoán mò ý tứ của sư tổ thôi, ai ngờ sư tổ lại cho là như thế, haha"


Đùa, mặc dù ta tuổi tác không lớn, nhưng lúc ở địa cầu, ngoài chơi game ra thì ngày ngày đọc sách, nhầm, đọc truyện. Đời ta chẳng bao giờ rờ thêm hay cuốn vào mấy cuốn sách xạo chó viết ra để lừa tiền như dạy làm giàu, dạy làm người, đọc mấy thứ đó não càng ngày càng tàn ra vì ảo tưởng. Ta là ta chỉ học từ cách thất bại của kẻ khác, học cách suy nghĩ, suy diễn, tâm lý dựa vào hoàn cảnh thực tế từ các truyện mưu kế thâm sâu, tả rõ lòng người a, đọc nhiều suy ra nhiều rồi thành thói quen, ta im im nhưng ta có thể suy diễn ra ngươi đang nghĩ gì, đã làm gì mờ ám a.


Học gì thì học, muốn tư duy giỏi phải đọc, phải hiểu, phải ngẫm hai nguyên lý, ba quy luật với sáu cặp phạm trù a. Một việc, thằng lười biếng suy nghĩ khác, thằng siêng năng suy nghĩ khác, đến bản thân mà cũng ngụy biện cho bản thân, trước mắt có thể thư thả, lâu dài cũng té gục trong nhục trong nhã. Làm người, có thể vị trí không bằng kẻ khác, nhưng nhất quyết đừng để mình ngu hơn người khác.


"Đoán mò, ta thấy suy nghĩ của ngươi trưởng thành trước tuổi đấy, mò thì mò, tay ta cũng thế, mò phát nào trúng phát đó, Ngọc Thanh, cho sư tổ thử phát"
"Xì, sư tổ muốn ch.ết sớm thì kiếm chỗ khác mà ch.ết, ta không muốn lão thượng mã phong trên người ta đâu, ta chỉ thích trai trẻ a"


Ngọc Thanh nói xong, liếc xéo Đại Du một phát, muốn con gái mình được nó đối xử tốt, không nên nhân từ để nó càn rỡ quá a.
Bì Công cười hè hè, làm một hớp rượu, khà ra một hơi, cái phong thái uống rượu này làm kẻ chưa từng rờ tới mùi men cũng mê à, muốn thử a.


"Ta trải qua không biết bao nhiêu kiếp người, mỗi một kiếp ta lại am hiểu thêm một hay nhiều thiên phú, thử hỏi thế gian này, kẻ nào hiểu đời bằng ta, thằng nhãi này, ta muốn nói chuyện với nó, thứ nhất vì là một ký ức, thứ hai là vì liên quan cái mạng của nó thôi".


Nhìn cái tâm thế nói chuyện của Bì Công đột nhiên thay đổi, cả đám cũng nghiêm trang lại, nghe tới mất mạng, Ni Na A Min và Sương Nhi lo lắng không thôi, mất mạng là mất chym a, dư âm những hoan lạc nữ nhân thường khắc ghi sâu trong lòng hơn so với nam nhân, thế mới có câu trai ham của lạ, gái nhớ buồi xưa, thế gian này góa phụ vô số, chứ còn nam nhân, có mấy ai.


"Ta thấy thằng nhóc này không có thiên phú mà cũng có thiên phú, các ngươi thấy ta nói có hay không, vỗ tay phát"


"Này, này, Bì Công sư tổ, lão chớ lảm nhảm vô thần vô phật, vô thưởng vô phạt được không, nói gì khó hiểu thế, ai nghe được, thằng nhỏ đã có chân tình, lão cũng đừng làm lố quá chứ" - Quảng Mục nghe Bì Công nói, đầu óc mơ hồ, đau cả đầu.
"Đấy gọi là "Đạo" hiểu không?"


"Không hiểu" - Đại Du lắc lắc cái đầu, nghe giống giống cái câu "Tư bản không thể xuất hiện từ lưu thông và cũng không thể xuất hiện ở bên ngoài lưu thông. Nó phải xuất hiện trong lưu thông và đồng thời không phải trong lưu thông", chính là mâu thuẫn chứa đựng trong công thức chung của tư bản à.


"Ta cũng không hiểu" - Bì Công lắc lắc cái đầu.
"Không hiểu sao nói" - Quảng Mục lắc lắc cái đầu rồi quát lên, chớp mắt đã bị Bì Công tung một cú ngả ngửa ra sau, uất ức lọ mọ rồi ngồi xa xa, bố là bố nhịn lâu lắm rồi đấy, đừng ỷ sống lâu lên lão làng à.


Bì Công sư tổ lại uống một hơi.
"Nhãi con, ta nghe Quảng Mục nói, ngươi sắp ch.ết, được cứu mạng, rồi có cơ duyên bước chân vào con đường tu tiên, có phải ngươi rất muốn biết ngươi là cái loại gì hả?"


Đại Du gật đầu lia lịa, muốn quá chứ lị. Cái kẻ tạo nên hệ thống này là ai? Sao lại phải hủy đi hệ thống, để Vô Linh phải trốn chui trốn lủi rồi lạc đến địa cầu, chui vô bản thể của mình. Hệ thống trong người vẫn là bí mật hắn không thể nói ra, tuy không nói ra, nhưng nghe người ta nói có sao. Vô Linh ký ức chưa hồi phục, hắn không thể chờ ch.ết, biết nhiều càng tốt, cái hy vọng mong manh kia cũng đặt cho nó viên sỏi đầu tiên.


"Ký ức, kẻ sáng lập ra Đông Nhạc Thái Sơn tông là kẻ có thiên phú và cơ duyên ngút trời. Thì sao? Dù đã đi vào con đường bất tử, cuối đời là Chuẩn Thần cũng phải ch.ết. Càng lên cao càng không thể ngồi yên một chỗ, hắn đã tham gia cuộc chiến tân cổ ở bình chướng. Trong chiến đấu loạn xạ, hắn trúng một kích của nữ nhân ngực lép sáu tay nào đó. Thân thể, linh hồn, mệnh thọ dần dà tan biến, lúc trở về đây chỉ còn lại linh hồn yếu ớt, rồi cũng tan biến, mộ của hắn là mộ gió mà thôi"


"Sinh mạng, thuật pháp tà dị thằng nhãi này sử dụng, ta đoán có khi đến từ tộc nhân của nữ nhân ngực lép đó, trôi dạt thế nào lại rơi vào ngươi. Tộc nhân đó chẳng có ở Tiên tinh, ở tinh nào chẳng ai biết. Chỉ khi chiến tranh bình chướng mới xuất hiện. Tông chủ đời đầu từng kể, kẻ này tuy chưa phải mạnh nhất ở bình chướng, nhưng lại liều mạng nhất bình chướng, ác nhất bình chướng, ngực lép nhất bình chướng. Tộc nhân của tộc ngực lép này tu luyện công pháp đó đều ch.ết sớm a, không ch.ết thì cũng hóa ma. Nhãi con, ta khuyên ngươi khi chưa đủ tầm thì đừng sử dụng công pháp này nữa, chẳng có lợi gì cho mi, mà chính là hại mi, hại cả người thân mi, kiếm cái khác mà học đi, ta nói hết rồi"


"Sư tổ, những gì ngươi nói có chính xác không?" - Đại Du thắc mắc hỏi, nghe lão kể hắn cũng mơ hồ.
"Điên, tông chủ đời đầu hắn kể lại còn chưa chắc chính xác, ta kể lại thì làm sao biết chính xác"
...
Tàng thư các...


Thích Thể Hiện đang vuốt ve sợi tóc trên đầu, các ngươi quá tầm thường, bảo vật mà chẳng biết, ta cũng không nói cho biết luôn. Trí tuệ cùng Hư Vô Viễn Không của ta rất giỏi thẩm định hàng à nhen, sau này các chú cứ từ cừ xem ta thể hiện.


Nghe lời lão tổ Bì Công, Đại Du thấy oải oải nản nản trong người, một hệ thống đòi mạng chưa đủ, tới cái công pháp từ Á Văn tinh gì đó lại cũng là nguy cơ hóa điên hay mất mạng, số gì mà số khổ vãi đái. Muốn tồn tại phải mạnh mẽ, mà mạnh kiểu này cũng chẳng đáng, kiếm món khác tu vậy. Thời gian nhiệm vụ sắp đến, chẳng biết có qua nổi cửa ải này không, nhưng hắn chưa bao giờ mất niềm tin.


Vô Linh giận gì mà giận lâu thế, dỗi cũng vừa vừa thôi, gọi mãi mà nó cũng chẳng ra để tìm hiểu về lời của Bì Công. Hay là nó cũng không biết? Sợ mất mặt nên không hiện ra. Quan sát thân ảnh trong suốt, từ khi hấp thụ thần thạch, có thứ chất lỏng gì đó từ trên cao nhỏ xuống đầu, xong vụ này, trước khi đi bí cảnh, phải vào tàng thư các kiếm sách đọc mới được, tìm hiểu về sự kỳ lạ của chính mình, ngu hoài ai chịu nổi.


Thượng Thanh Linh Bảo Thiên tôn sắc mặt hôm nay hào hứng vô cùng, mới chơi được Tử Tiết Hiên Hi thôi mà hắn như trẻ lại cả trăm năm. Mấy lão già nghe hắn kể chuyện trên giường, thán phục không thôi. Liếc nhìn thằng đệ tử, đệ tử tốt, hay là kiếm cho nó cái nón để che đi cộng lông háng trên đầu. Công pháp thằng trọc đầu này đã thuộc hàng đỉnh, chẳng biết nó đã gặp vận may nào, số tốt đến thế.


Vuốt ve chòm râu đen đen, Thượng Thanh chỉ một tay về phía Tàng linh các.


"Công pháp tầng một, thoải mái lấy bao nhiêu cũng được, học được hay không thì tùy, năm tầng thư các còn lại, các ngươi lựa chọn một món nằm ở tầng nào cũng được, nhưng đã bỏ qua một tầng thì không được lụm lại công pháp tầng đó, tu luyện cái gì cũng phải cần cơ duyên a"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện