Trên thế gian có những loại bảo vật đẹp đẽ nhưng tầm thường.
Bảo vật có linh trí, dù chẳng đẹp đẽ nhưng lại rất phi thường. Những bảo vật này, đa phần được tìm kiếm từ bí cảnh hung hiểm, hay chó ngáp phải ruồi lượm được trong hố xí.
Bí cảnh, nơi nhiều tu giả bỏ mạng nhất, nơi nhiều bảo vật có linh trí xuất hiện nhiều nhất.
Vũ khí, bảo vật có linh trí. Linh trí ấy từ đâu?
Từ những kẻ thất bại.
Tương truyền, có những cái ch.ết hóa thành bất tử, trừ những đứa tự tử.
Linh hồn tan vỡ, vỡ thành tàn hồn. Tàn hồn chẳng thể tồn tại lâu bên ngoài. Tàn hồn dung nhập thai nhi thì rất khó, đâu phải lúc nào cũng có sẵn. Tàn hồn dung nhập vào bảo vật thì rất dễ. Dung nhập, kỳ vọng trong hoang tưởng rằng tu giả nào đó, ngày nào đó một bước lên trời, sẽ giúp mình tìm kiếm và tích hợp các mảnh tàn hồn lại.
Tàn hồn, giống như Vô Linh ở địa cầu, chỉ có trí nhớ cơ bản, trí tuệ đơn sơ.
Tàng linh bảo, nơi chứa những bảo vật như thế, đủ loại tàn hồn từ nhiều đẳng cấp tu giả.
Vì rằng.
Tàng linh bảo, tu giả bảo vệ nơi này đầy rẫy, không phải sợ cướp, mà để tăng thêm uy nghiêm, cả mấy trăm người, đều từ tu vi Địa khí trở lên. Đủ để thấy nơi đây quan trọng cỡ nào.
Đón và dẫn đường mười kẻ đứng đầu hội đấu, lại là nữ nhân lẳng lơ a, nhìn cái mông là biết vừa dữ vừa ɖâʍ. Chẳng biết đã cưỡi bao nhiêu chú ngựa rồi mới leo lên được vị trí quan trọng như thế này. Gái ɖâʍ có nghĩa là gái không còn zin. Nhưng gái ɖâʍ lắm kẻ mê người hơn cả gái zin. Đại Du hai mắt chằm chằm nhìn bờ mông đỏng đảnh của nữ nhân trước mắt, quả thật là mông Kim kardashian phiên bản tu tiên giới.
"Các em trai, em gái, đây là lần đầu tiên Sơ Linh được tiến vào Tàng linh các. Quy tắc tự đi mà đọc, đôi môi xinh xinh của tỷ không rảnh để nói thêm. Mỗi người một món, linh trí bảo vật chấp nhận ai người nấy hưởng. So đo tỷ cắt con chim non mấy chú. Nhanh nhanh tỷ còn có việc, không rảnh rỗi với mấy nhóc tì, đi thôi"
Ngoài ba thằng hạng đầu, còn có ba thằng lạ hoắc, hai thằng quen quen là Ma Bư và Hùng Tươm Tất, hai con không lạ là thánh nữ Viên Tú An và ɖâʍ nữ Kỷ Kỷ. Những kẻ lên đỉnh thí luyện lần đó, rơi rớt vài đứa, có kẻ gặp kẻ mạnh hơn nên lọt sàn ngay từ vòng đầu. Đại Du thắc mắc mạnh như Ma Bư thì ai đá đít nó khỏi top đầu nhỉ, phải chăng là Cô Đơn Cô Độc.
Thông tin bên lề là thằng Hùng Tươm Tất gặp đối thủ là một thằng xấu xí, hôi thối... thấy đối thủ bẩn quá, sợ làm dơ tóc mình nên thằng mỹ nam này đòi bỏ cuộc, bỏ không được nên nó giết luôn. Những kẻ mới lên đỉnh núi lần này được sắp xếp sao đó, vòng loại khỏi gặp nhau trận nào.
Cốc, cốc... có tiếng gì đó rơi.
Mắt thấy tai nghe nữ chưởng quản kiêu kỳ nổi tiếng, Thích Thể Hiện ngứa mắt móc ra một túi thánh thạch, vừa bước đi vừa giả bộ lỡ tay làm rớt từng viên một, nữ chưởng quản hai mắt lóe sáng, lẽo đẽo theo sau Thích Thích Hiện, cúi xuống nhặt từng viên một, chiếc váy đã bó sát lại càng thêm bó sát, bờ mông tròn trịa như cái thúng đập thẳng mặt vào mắt mấy thằng non nớt nhưng có tâm hồn già dặn, thằng đầu trọc lúc nào cũng có trò thể hiện nổi bật trước đám đông à, sư tuy không có tóc nhưng sư giàu sư có quyền.
"Ái chà chà, sư ơi, nhìn là biết đẹp trai sinh lý mạnh à. Tỷ tỷ Tử Tiết là ta đang rãnh quá, xong việc, có rảnh cùng tỷ đàm đạo nhân sinh cùng tỷ không? Chẳng hiểu sao nơi ấy của ta, chẳng có lông giống đầu sư a"
"Mô Phật, nhân sinh muôn vạn nẻo đường hợp rồi tan, nhưng có một chân lý là bần tăng xưa nay chưa ngán ai bao giờ, nếu nữ thí chủ đã thành tâm muốn biết, thì bần tăng cũng sẵn sàng nuông chiều"
Thằng đầu trọc được chưởng quản nắm tay dắt đi tận tình, cả đám còn lại phải lủi thủi theo sau, ai bảo thầy chùa thì không sát gái, thằng thằng có dái thằng thằng giống nhau a, đạo một nẻo, sinh lý rẽ nẻo.
Đập vào mắt bọn Sơ Linh này là gần cả ngàn thứ bảo vật, từ vũ khí tấn công đến bảo vật phòng hộ, chính giữa có một chiếc ghế đệm bệt hình tròn.
"Từng người, từng người một, ngồi vào trên ghế, phải tĩnh tâm linh hồn để linh trí cảm nhận. Linh trí cảm nhận dựa theo thiên phú, ưng ý kẻ nào sẽ chuyển giao thần thức điều khiển bảo vật cho kẻ đó. Cứ từ từ, không được lộn xộn, mời tu giả trọc đầu đẹp trai lên trước a, nhanh nhanh ta chờ a"
Thích Thể Hiện thong thả đến ngồi trên ghế bệt, khác hẳn vẻ hồi hộp của đám còn lại khi nhìn thấy kho bàu. Tức khắc, cả Tàng linh các vang lên tiếng xáo động, mấy trăm pháp bảo ùn ùn kéo tới vây quanh thằng đầu trọc, đụng nhau choảng choảng, kiểu như mời chọn ta, mời chọn ta. Diễn tiến khiến Tử Tiết cũng phải mắt chữ a mồm chữ o, bộ vếu phập phừng lên xuống theo nhịp thở vì kích động. Thiên phú cỡ nào mà đến linh trí bảo vật chảnh chọe lại tranh giành như vậy? Tên này ngoài việc không có tóc thì thứ gì cũng có à, để xem hắn chọn món nào xứng đáng với thiên phú của hắn.
"Mô Phật, chân lý không bao giờ sai, phàm là vật gì tự tìm đến đều không xứng với ta, ta tự đi tìm vậy, ai bảo tài năng quá là sướng đâu, phải không Tử Tiết tỷ tỷ"
"Đúng đúng, đại gia nói gì cũng đúng a, để ta hầu ngươi đi tìm nhé"
Đảo qua mấy canh giờ, cả đám muốn ngủ gật luôn rồi mà thằng trọc đó chẳng chọn được món nào. Trong khi đám bảo vật thì lẽo đẽo bay theo sau hắn, hy vọng được hắn chọn. Ma Bư điên tiết xách kim chọt một phát về phía thằng đầu trọc, mọi hành động ngu ngốc đều phải trả giá, Tử Tiết điểm một cái, cây kim cắm ngược lại ngay mồm Ma Bư, thằng nhóc lại rụng răng, cứ đụng đến Thích Thể Hiện là rụng răng.
Thích Thể Hiện đi tới một góc, nhìn mớ đồ cũ kỹ trên kệ, không xáo động, không có linh trí. Thứ hắn chú ý lại là những món tầm thường. Hắn cầm trên tay một cộng lông gì đó nhỏ nhỏ, đen đen, cong cong, cứng cứng với một cái nhẫn trữ vật:
"Tử Tiết tỷ, cộng tóc này có sự tích như thế nào?"
"Trời, đệ đệ sao lại để mắt tới mấy thứ này. Cái cộng này chưa chắc đã là tóc, cong cong xoắn xoắn thế này có khi là lông háng đấy. Xí, bẩn quá, chẳng biết kẻ nào lại vô duyên bứt bỏ ở đây"
"Ha ha, ta chỉ hiếu kỳ thôi, thế còn cái nhẫn này thì sao? Ta thấy chỉ là một cái nhẫn trữ vật bình thường, sao lại cất ở Tàng linh bảo"
"Hì hì, cái này thì ta biết, theo kể lại, tông chủ đời nào đó vốn là kẻ háo sắc, lại có tài trộm vặt, phân nữa bảo vật nơi đây đều do hắn chôm về. Cái nhẫn này sau khi lão ấy lấy hết đồ ra ngoài trưng bày thì vứt ở đây. Mà quy tắc Tàng linh bảo, cho dù là thứ gì, cũng không được phép mang ra khi chưa được đồng ý. Đa số các thứ này, khi gặp họa diệt tông, tông môn mới xuất vốn ra thôi"
"Đa tạ"
Tên Thích Thể Hiện đưa cho Tử Tiết một vài viên thần thạch, rồi cầm cộng lông đen thản nhiên bước đi ra ngoài trước ánh mắt không thể tin được của Tử Tiết và mọi người. Các linh trí bảo vật rung lên dữ dội, linh bảo như bọn chúng tại sao, tại sao đến cộng lông háng cũng không bằng. Rõ ràng tên kia thiên phú tuyệt đỉnh, sao lại chọn ngu đến vậy.
Nữ chưởng quản Tử Tiết như muốn ngất xỉu tại chỗ, chẳng lẽ lát nữa phải lên giường với thằng đã trọc còn tầm bậy này sao? Huhu, cho dù Thiên khí bước vào Tàng linh các cũng tỉ mỉ chọn lựa, cớ sao nó lại thèm cộng lông háng. Ta ch.ết mất, hay nó định lấy cộng lông đó cắm vào háng mỹ nữ như ta.
Tử Tiết điên tiết rít lên một tiếng, thể hiện nỗi bất mãn, chỉ chỉ Đại Du.
"Thằng nhãi, vào chọn đi, chọn nhanh"
Hí hí, lại hên à, được chọn lượt thứ hai. Cuối cùng cũng tới lúc ta có pháp bảo rồi, mình là mình mê một thanh đoản đao à. Chưa có võ nghệ gì thì dùng cái này cũng ổn, khỏi phải múa máy chi cho mệt. Cũng tiện cho việc gọt trái cây.
Đại Du đến ngồi trên ghế bệt bình tâm ôn trí. Thấy có tu giả tới, một vài bảo vật tiến đến dò xét, tí tẹo lại run run và rung rung bỏ đi. Linh bảo khác thấy vậy cũng tò mò kéo tới cả đám một lúc. Lại có biến, làm Tử Tiết cũng tá hỏa. Chẳng lẽ tên này cũng có thiên phú ngút ngàn, thiên phú trong thiên phú cực hiếm mà, nơi đây sao lại xuất hiện tới hai tên một lúc? Ngạc nhiên chưa đủ, đã thấy toàn bộ bảo vật vội vội vàng vàng bay về chỗ cũ, không một món nào chọn hắn.
"Vô Linh, ngươi hiện ra làm cái gì thế, sao bảo vật lại bỏ chạy tán loạn rồi?"
"Ha ha, có gì đâu, ta không thích thì ta phóng ra chút khí tức, thế là chúng nó bỏ chạy"
"Không phải lúc đùa à nhen"
"Đùa mẹ gì, chỉ là ta không thích ồn ào thôi. Vì ta biết một kẻ không có thiên phú như ngươi, linh trí đám bảo vật này, cũng chẳng chọn. Không nghe Tử Tiết nói à, linh trí dựa vào thiên phú để lựa chủ nhân"
"Thì cứ thử, biết đâu lại được, vất vả mà chẳng được món nào cũng kỳ"
"Thử thì thử đi, nhanh lên, linh trí có thể cảm nhận với linh trí, đám này ồn ào quá, ta không thích"
Đại Du lại lần nữa ngồi tĩnh tọa, trải qua sáu mươi chín nhịp thở, lại chẳng có món bảo vật nào lại gần hắn. Đen vãi, hay là tất cả đều bị khí tức Vô Linh làm cho sợ hãi rồi. Vô Linh mạnh đến thế sao. Mà cũng đúng, Vô Linh là linh trí hệ thống, mà hệ thống thì mấy món này làm sao so được.
Đợi.
Không đợi được thì đi tìm. Hắn đến đâu, bảo vật chạy tán loạn đến đó. Không một món nào chấp nhận hắn. Tất cả linh trí đều biết, tên này không có chút thiên phú nào. Tất cả đều biết, bên trong tên này, có một linh trí quái đản.
Đại Du ngơ ngác nhìn đám bảo vật, công cốc rồi. Tử Tiết cũng như đám còn lại, ngơ ngác, nhìn cái mặt đơ của hắn là phát hiện chuyện không ổn. Tên này thiên phú như thế nào mà chẳng linh trí nào thèm rớ tới. Tên nổi danh ác ma đứng đầu vô sỉ là đây sao?