Yên tĩnh.


Bền dòng suối nhỏ, cách xa khu luyện nạp khí này, chỉ có tiếng nước chảy nhè nhẹ, tiếng gió vi vu, nghiễm nhiên trở thành nơi tụ tập của bọn họ. Đệ đệ của hắn, siêng năng đột xuất. Chỉ một ngày phát quang bụi rậm, nơi đây đã dễ nhìn hơn. Đống Cống còn dựng một căn nhà nhỏ nhỏ, để buổi tối sư huynh khỏi ngủ bờ ngủ bụi.


Thú nữ Thi King Kông đang nằm bất tỉnh trên tảng đá bằng phẳng. Một vài viên đan dược trị thương được hai thằng lấy hết sức, cạy miệng thú nữ để đưa vào. Thú nữ miệng ngậm chặt, vài viên đan dược, không qua nỗi kẻ răng.


Hai thằng lóng ngóng, chẳng thể làm được gì. Đại Du thúc giục Đống Công, có quen biết ai là thần y không, gọi tới cứu.


Nghe lời sư huynh, Đống Cống lặn lội đi tìm, rồi lặn lội trở về. Hắn lắc đầu. Cả cái tông môn này, ai cũng đã biết danh tiếng bội bạc của Đại Du. Không ai muốn dính vào. Thậm chí còn ra sức khuyên răng Đống Cống. Cái gì nên bỏ thì bỏ.


Với lại, những kẻ Đống Cống quen, thì đều có dây mơ rễ má và cần đan dược của Thiên Bồng. Không ai muốn tự rước họa vào thân cả.
Hai thằng đành ngồi chờ Quảng Mục tới vậy.




Theo cảm nhận của Đống Cống, thú nữ này tạm thời thoi thóp, nhưng chưa ch.ết được. Bị truy kích như thế, còn giữ được mạng. Bản năng sống thật phi thường à.


Đại Du lắc đầu. Thú nữ này, kể ra cuộc đời lắm đen đủi. Hội đấu này, gặp kẻ mạnh, đã ngán. Gặp kẻ vừa mạnh, lại vừa điên, thì càng ngán. Thiên Bồng vốn là một điên có tiếng mà.


Nơi hắn từng sống, lắm vụ đau thương, từ những người bị tâm thần. Tâm thần thì thần trí không ổn. Tất nhiên sẽ làm nên những chuyện bất ổn. Hắn cũng đã từng gặp. Mà gặp mấy thằng điên này, lại đúng mấy hôm nó đang lên cơn. Thì thấy hướng nào quẹo được, quẹo mẹ đi. Tốt nhất đừng nên đối đầu. Cãi nhau với thằng điên thì không bao giờ đúng cả. Đánh nhau với nó thì lại càng sai. Nó điên lên, đến thân tình nó còn giết. Nó điên lên, nó nhớ bài lai, rình rình nó chém sau lưng à.


Giấy chứng nhận tâm thần, là tờ giấy rất có quyền lực.
Mà kỳ lạ.
Bọn điên này, chẳng sợ ai, chỉ sợ mỗi bác sỹ.
Tối tối.


Đúng như dự đoán của Đại Du. Thịt vừa nướng xong, rượu vừa bay ra. Là Quảng Mục lại đến ăn ké, uống ké. Cũng lại như hôm qua, ăn xong còn bỏ túi mang về, một phần cho Hoa Nhạc và hai con thú cưng của nàng.
"Lão già, thú nữ kia giao cho lão cứu được không?"


"Ha ha, ta không nghĩ là tên háo sắc như ngươi, khẩu mị mặn thế. Ni Na A Min xinh đẹp thế kia, lại chẳng quan tâm màn đến, lại lo sốt vó cho nữ nhi này"


"Thôi lão già rồi, chững chạc chút đi. Người ta sắp ch.ết rồi kìa. Địa vị trưởng lão như lão, đừng có bảo là hết cách nhé. Ta sẽ nói lão là kẻ vô dụng đấy"


"Nhãi con, ra khỏi "Vực" của Hoa Nhạc là hỗn à. Ta còn chưa trị cái tội lừa gạt của người đấy. Nói cho ta biết, thiên phú của ngươi là gì? Công pháp là gì? Ta mới đưa thuốc à"
"Đống Cống, tiễn khách"


Miếng ăn là miếng nhục thật rồi. Đống Cống nghiêm trang tiễn đưa trưởng lão Quảng Mục về nơi bắt đầu. Trong lòng thằng đệ, phục sát đất vị sư huynh này. Đến trưởng lão uy danh vời vời, mà sư huynh cũng chẳng để vào mắt. Gan to thật đấy.


Quảng Mục cũng biết, Đại Du đang làm căng, để bức lão già như mình bớt lời. Quảng Mục đưa một viên đan dược to như nắm tay cho Đại Du.


"Con bé này, chưa ch.ết đâu, lo gì lắm thế. Đan dược này, quý lắm đấy. Ta phải đổi một bình rượu để lấy từ Đan Linh Chân Lão Xích Đế Quân. Ngươi nhai rồi mớm cho nữ nhân này đi. Nữ nhân này đang nguy kịch, phải uống cho bằng hết. Không nuốt hết. ch.ết là chắc"


Cầm viên thuốc trên tay. To chà bá. Mớm là đúng, chứ giộng vô họng thì tắc thở. Hắn nghĩ ngợi. Hắn mà làm cái việc này không hợp lắm a. Vội kiếm lý do thoái thác.


"Mớm. Lão đùa à. Nữ nhân này sắp ch.ết. Lão còn bảo ta lợi dụng. Biết đâu, là nụ hôn đầu của người ta thì sao? Lão có gan thì làm đi"
"Nhãi con, ngươi đừng có làm quá. Làm ơn mắc oán à. Nụ hôn đầu đời này, ta dành cho ngươi đấy. Ta không thích ấu ɖâʍ a"


"Đống Cống, ngươi giúp ta việc này đi... Đống Cống, ngươi chạy đi đâu thế?"
"Đệ đi tìm Sương Nhi. Sư tỷ đi mua sắm gì lâu phết. Ui đàn bà"


Sương Nhi đã đi đâu rồi không biết. Nữ nhân hôn nữ nhân thì bình thường à. Riêng hắn còn trẻ, lỡ sau này thú nữ một hai đòi đền bù, bù cho cái nụ hôn đầu tiên. Lúc đó hắn khó mà lý lẽ à.


Mà cũng không thể để thú nữ bỏ mạng được. Cứu người, cứu tới cùng. Đại Du cầm viên đan dược lên, ngó qua, ngó lại. Cứng thế này, chắc nhai rụng răng. Mớm chắc cả canh giờ mới xong. Đồng nghĩa là phải hôn thú nữ nguyên một canh giờ à. Bây giờ, chưa biết có mở miệng thú nữ ra được không, nói chi là mớm.


Thôi, còn cách nào khác đâu.
Đại Du định bảo Quảng Mục phụ trách cái chuyện vạch mồm thú nữ ra. Chưa kịp mở lời. Một giọng nói quen quen vang lên bên tai. Làm hắn giật điếng người. Nàng tới sớm vậy nà.
"Phu quân, để thiếp giúp chàng nhé. Tiểu nữ Ni Na A Min, kính chào sư thúc"


"Sư thúc chào con. Mới ngày nào bé tí, mà nay phát gái rồi à. Thằng nhãi này vốn háo sắc, lại vô dụng, cực kỳ vô sỉ, chuyên dối trên gạt dưới này. Sao con lại dính vào nó chứ. Con biết đấy, đến người có tấm lòng cao thượng như ta, cũng không chứa nổi nó trong thung lũng à"


"Thế sao sư thúc còn ngồi đây a? Hôm qua, con cũng thấy thế"
"Cháu với chắt, lại theo dõi ta đấy à. Con gái lớn, là khó quản liền"
"Con đâu có theo dõi sư thúc. Con là con muốn ở bên cạnh phu quân. Trùng hợp là sư thúc ở đây thôi?


"Thôi, hai đứa nói chuyện đi. Ta không muốn làm kỳ đà cản mũi à. Ta mang thức ăn về cho Hoa Nhạc. Sau đó ta quay lại ngay. Nhớ đễ dành phần cho ta"


Quảng Mục nói xong, bẻ hai cái đùi to tướng rồi phoắn mất. Trai gái ở lại ngượng ngùng không thôi. Ni Na A Min thật xinh đẹp. Mượt như iPhone luôn. Tự nhiên nhặt được vợ là có thật. Gì chứ gái đẹp đến cửa, sao nỡ chối từ.


"Ni Na A Min tiểu thư. Chúng ta thật có duyên nha. Ta tuy xấu nhưng được cái nghèo. Chỉ là tét mông nàng vài cái. Cũng không đến nỗi, bắt ta làm phu quân của nàng chứ"


"Hihi, tấm thân của thiếp, bị chàng làm hoen ố trước thiên hạ rồi. Thiếp còn có thể cùng ai, Ai có thể cùng thiếp nữa ngoài chàng. Chẳng lẽ chàng muốn thiếp cô độc cả đời hay sao? Mẫu thân bảo muội đến hỏi cho rõ. Là chàng thích thiếp hay là thích mẹ thiếp đó"
"Mẫu thân nàng? Là ai?"


"Trưởng lão Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn"
Phụt. Đai Du phun hớp nước đang uống dở. Đù, lỡ mồm, quen miệng, bốc phét với thằng điên Thiên Bồng kia thôi mà. Lại dính thật tới mẹ gì đó. Lại là trưởng lão. Ngu rồi.


Mà chuyện này là sao? Sao lại có mẫu thân Ni Na A Min ở đây a. Thường thường, các đệ tử tới đây thí luyện, có ai mang theo gia phả đâu? Hay là Ni Na A Min xuất thân từ trong tông môn này. Mà nàng nlại gọi Quảng Mục là sư thúc. Quảng Mục đến từ Tiên Tinh cơ mà? Lão làm đách gì có con hay cháu đâu?


Bỏ mợ, lại tiếp tục dây dưa với lão già đó nữa rồi, chẳng lẽ số kiếp đã định, chạy đâu cũng không thoát. Giớ dính thêm bà mẹ vợ siêu cấp nữa.
"Ài, ta lỡ miệng thôi mà. Cứu người trước đã. Nàng giúp ta mớm cho thú nữ kia nhé"


"Chỉ cần phu quân hôn thiếp. Chàng bảo gì thiếp cũng làm à"


Cái này chơi dễ à nhen. Ni Na A Min xinh đẹp, ngoãn ngoãn thế kia mà ngại gì không nhận. Hai đôi môi hòa quyện vào nhau. Ni Na A Min rên khẽ khẽ. Mạnh dạn cầm hai tay hắn đặt lên hai quả bưởi. Theo thói quen, hắn bóp nhẹ vài cái à. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ làm loạn xuống dưới. Sướng quá thì quên mợ mất có kẻ trọng thương bên cạnh. Phải đến khi thú nữ giật giật vài cái, gây tiếng động, cả hai mới vội vàng tách ra.


Đôi bàn tay thướt tha của Ni Na A Min, từ từ xoa xoa nhẹ lên mặt thú nữ. Miệng của thú nữ vậy mà, cứ dần dần mở ra. Đúng là phụ nữ mới tỉ mỉ a. Đống Cống và hắn dùng sức, mở miệng thú nữ không được. Nàng ta xoa xoa lại được. Đôi bàn tay ấy nếu xoa cái khác, thì đến mồ mả cũng mở chứ đừng nói chi thằng bé có con mắt ti tí.


Thú nữ nuốt vào lại ói.
Ni Na A Min chẳng ngại dơ bẩn giữ lại. Rồi tiếp tục mớm cho thú nữ. Cũng phải đến nửa canh giờ mới bón xong viên thuốc to đùng đó. Chẳng lẽ Quảng Mục không kiếm được loại nhỏ hơn hay sao?


Nhìn cảnh này Đại Du cảm động không thôi. Sau này mình có nằm liệt giường, thì cũng có người vợ mẫu mực chăm sóc a. Nam nhân chỉ cần nữ nhân thế thôi. Dịu dàng, ân cần, quan tâm, ɖâʍ tí. Hậu phương như vậy, thì nam nhân ở tiền tuyến, chẳng bao giờ ngại khó khăn, gian khổ cả.


Hắn đã từng mơ ước có một người vợ như thế. Một gia đình như thế. Thật sự, đàn ông đơn giản lắm. Trừ mấy thằng đã ngu còn ảo tưởng. Địa vị xã hội không có, lại cứ thích gia trưởng trong cái nhà.
Xong chuyện. Thú nữ ngấm thuốc, liền rơi vào giấc ngủ.


Đại Du nắm tay Ni Na A Min về dòng suối nhỏ. Hắn cẩn thẩn lau từng vết bẩn trên người nàng. Khiến nàng lâng lâng không thôi. Duyên kiếp này, đến với nàng, thật bất ngờ.
Trên bầu trời cao cao.
Trưởng lão Ngọc Thanh lặng lẽ quan sát. Nhìn thằng nhãi kia sò mớ còn gái nuôi của mình, lại chẳng làm gì được.


"Thế là mất đứa con gái rồi. Bù lại có thêm thằng con rể a. Con rể mất dạy. Mẹ vợ mà nó cũng dám thích. Biết là thằng nhãi nói điêu, mà sao lòng mình cũng siêu siêu thế nhỉ. Không ổn dồi, ɖâʍ thủy lại phát tát. Ta ghét cái Hương Tiên Chi Thể này"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện