"Gió đưa cành trúc la đà, giỡn chơn chút xíu mà lại sinh con.
Í chàng ơi, chàng đừng hòng trốn đi"
Thấm thoắt, sáu năm chín tháng đã trôi qua, êm đềm đến sầu não.
Ngày tháng còn dài.


Nhưng giấc mộng hóa Tiên ngày càng vỡ vụn. Lý tưởng bao la ngày càng lụi tàn. Nơi đây, chym cũng đóng mạng nhện. Tiên khí thì ít, tu luyện thì chật vật. Hóa đá, hóa cát bụi thì có.
Làm sao để đi bí cảnh? Thì lập công cho Hoa Tộc. Làm sao để lập công cho Hoa Tộc?. Có rất nhiều cách.
Nhưng.


Đối với những tên gác cổng. Lập công kiểu gì? Thần, Tiên cũng chịu thua, trả lời sao được. Có chăng sẽ nói, số ngươi sinh ra nó thế, đòi hỏi cái éo gì, chơi được chịu được. Kẻ nào tốt bụng sẽ có lời khích lệ chân thành, ba mươi chưa phải là Tết con trai à.


Tiên thạch, cả ba thằng tằng tiện cũng tích lũy được chút ít. Làm gác cổng, nên cũng chẳng thằng nào dám đòi hỏi nhiều.
Đứa nào thích nổi sùng thì có ngon, giỏi bước ra ngoài kia ngay và luôn.


Mà bước ra ngoài kia, cũng chẳng khác nào mất mạng. Giang hồ trộm cướp nơi đây, cũng chẳng giống như đám đầu đường xó chợ chốn cũ.
Hình thành cả dong binh đoàn hung hãn, ban ngày ban mặt đi cướp bóc, hãm hϊế͙p͙ trắng trợn là chuyện vui à.
Với tu vi như ba thằng, cướp nó cũng chẳng thèm nhận vào dong binh.


Ngoài việc phải hấp thụ, để áp chế quy tắc đơn giản nhất Tiên Tinh, là trong cơ thể phải có mầm mống Tiên khí. Phần còn lại, cũng dành một ít, làm lộ phí đi trên con đường riêng của mình. Nhưng khi nào đi thì không trả lời được.




Hình Thiên là kẻ bức rức nhất, Hắn không đánh được ai, và cũng chả ai thèm đánh hắn. Chẳng vợ thằng nào xứng tầm, để hắn bóp vếu gây chuyện. Trong tộc này, đến tên gác cổng Quảng Mục, còn mạnh hơn cả hắn, thì đừng nói chi là thằng khác.


Lúc hắn rảnh, Gia Da lại í ới. Ới không được thì lấy Tiên thạch ra dụ dỗ.
Mặc dù quý nhân này, tắm rửa sạch sẽ, trang phục khêu gọi. Nay lại để mái tóc dài che đi khiếm khuyết của hình thể.
Nhưng phía sau lớp áo mỏng tanh kia, là toàn bộ hình xăm với xẹo kín cả người.


Không nhìn kỹ, thì cũng chẳng biết, vếu nó nằm chỗ nào? Hình dáng ra sao?
Có nhìn kỹ, thì trên hai cái vếu, xăm hai hình đầu lâu to tướng. Vếu lại còn thòng xuống, trông thật kinh dị à. ßú❤ vếu chẳng khác nào đi hút sọ đầu lâu cả.
Hắn sợ.


Hắn càng sợ khi Gia Da càng ngày càng lộ liễu. Ý tứ dẫn dụ hắn bò lên giường, rất rõ ràng.
Mỗi lần nghe, mỗi lần thất. Hắn đều từ chối. Nếu không muốn nói, là hắn muốn ói. Chym nào có thể ngóc đầu lên, khi đối diện nữ nhân như vậy?.


Hắn thà làm thay ca của Hình Thiên và Huyền Vũ. Còn hơn phải đối diện với nữ nhân này. Nhưng ơn của Gia Da, hắn không thể quên. Gia Da gọi, là hắn sẽ tới.


Tịnh Tịnh Thỏ Tinh tiếp tục ngủ đông. Nghe bảo chuẩn bị bước vào cửa ải Âm Dương luân hồi. Huyết thống của con láu cả này, nửa thú, nửa nhân tộc. Trời phú cho thiên phú tu luyện. Trời còn phú cho bốn cái dú.
Ngày nọ.
Trong canh gác, Quảng Mục muốn ngủ, nên bắt Huyền Vũ thay ca.


Bốn mắt nhìn nhau trào máu họng. Vẻ u oán hiện rõ trên nét mặt. Đệ tử trong Tông môn, nếu biết bọn hắn đến đây, làm cái gì, có cười rụng răng không chứ?
Vạn sự khởi đầu nan. Gian nan hoài cũng nản.


Huyền Vũ, vốn là kẻ có bản tính ganh tỵ trời sinh. Kẻ nào có được, thì hắn cũng bằng mọi giá có được. Chẳng biết tông chủ ăn trúng cái thứ gì? Mà lại thu hút được Hồng Nhạc chọc phá. Nhiều lần Loạn Loăn bị ăn hành, lại được Hoa Nhạc chi chủ quan tâm.
Thật ganh tỵ a.


Bị làm phiền lại là một ân huệ à.
Nhìn dáng biết người, có người tới. Hai thằng vô cùng nghiêm trang. Đón cô chủ nhỏ.
Hồng Nhạc muội muội từ xa, hấp tấp bay véo véo về phía cổng, miệng la lớn.
"Tên gác cổng Loạn Loăn kia. Mau mau đóng cổng lại. Đừng cho ả ta vào"


Huyền Vũ vội vàng đóng cửa, thì Hồng Nhạc lại la lớn.
"Tên chăn trâu Huyền Vũ kia. Ta nói Loạn Loăn đóng cổng. Không phải nói ngươi. Có tin ta nói phụ thân, nhốt ngươi cùng súc vật không?"


Huyễn Vũ liền dừng tay. Cúi mặt cho đỡ nhục. Nhìn Loạn Loăn ra sức đẩy cánh cửa to đùng. Mà trong lòng hắn đố lỵ. Ta ghét mi ghê gớm à. Sao mi lại được Hồng Nhạc sờ gáy, mà ta lại không được sờ chứ?
Cánh cổng đóng lại. Một trận pháp bảo vệ khuôn viên chi tộc hiện ra.


Kẻ mới đến cũng hiện hồn.
Huyền Vũ trố mắt, đứng hinh, ngắm chăm chăm nữ nhân mới đến. Mỹ nhân, tiên nữ trong tranh à. Lâu lắm rồi, ngoài Hoa Nhạc Chi Chủ, chưa thấy một nữ nhân khác, đẹp như thế.
Chưa hết.


Phía sau mỹ nhân, là một hầu gái. Hàng họ mượt mà không kém. Nét mặt ɖâʍ đãng vô cùng. Trang phục thướt tha. Riêng trước ngực thì bó sát. Ngực đã bự, lại còn bị ép đôn lên. Hai con mắt, nhìn hoài cũng chẳng bao quát hết, hai cái cục trắng tròn đó.
Hồng Nhạc muội muội ở sau tiên trận la lớn.


"Tên chăn trâu Huyền Vũ kia. Mau mau đuổi ả kia cút đi. Ngươi đuổi không được, thì tiên thạch tháng này khỏi nhận. Ngươi đuổi không được, thì tự mà vô sống chung với súc vật"
Cái gì chứ cái này ta khoái à nhen. Hồng Nhạc lần đầu tiên để ý đến ta à.
Với lại.


Lâu rồi chưa được gặp người đẹp. Giờ có cơ hội tiếp cận rồi. Huyền Vũ điệu bộ khoan thai, tiến tới đứng đối diện hai nữ nhân. Chắp tay mở mồm nói.
"Mỹ nhân..."
"Binh"
"Bịch"


Chỉ thấy Huyền Vũ văng mạnh vô cánh cổng. Nằm thở hổn hển. Loạn Loăn vội đỡ hắn dậy. Thằng ngu này, thấy người tới, phải chào quý khách. Chào hỏi không đúng làm chi?
Mỹ nhân hiền lành còn đỡ. Mỹ nhân du côn, thì Huyền Vũ ơi, ngươi dở rồi.


"Ma Cô, ngươi dám đánh người nhà ta? Ta méc phụ thân, giết ngươi.
"Ma Cô, Hạ Bát động các ngươi không ai là tốt cả. Ngươi đến tìm tỷ tỷ của ta làm gì? Ta méc phụ thân ta. Lột sạch đồ ngươi ra, cho tên chăn trâu kia chơi"


"Loạn Loăn, con quỷ đó, đến ép Hồng Nhạc tỷ tỷ đi lấy chồng, mau cản cô ta lại"
Đù.
Tiên nhân cũng bị cưỡng hôn là sao?
Nghe Hồng Nhạc nói.
Loạn Loăn cảm thấy xót lòng xót dạ à. Mặc dù đũa mốc, không nên chòi mâm son. Nhưng hắn là nam nhân, gặp nữ nhân xinh đẹp, ai lại không tương tư?.


Hoa Nhạc Chi Chủ, bị ép đi lấy chồng. Là kẻ gác cổng, cũng là kẻ bảo vệ. Chẳng cần biết trắng hay đen. Cái chuyện thương luân bại lý đó. Phải dừng lại.
Loạn Loăn lấy khí thế bình thản. Tiến tới, nhưng đứng xa xíu, phòng bị đánh như Huyền Vũ. Dõng dạc hô lớn.


"Khách nhân, mời về. Nếu là khách nhân, hôn nhân bị ép, khách nhân có muốn không?"
"Lắm lời, biến" - Hầu nữ bên cạnh Ma Cô hét lớn.
"Khách nhân. Ta là kẻ hầu người hạ. Hồng Nhạc đã có lệnh như vậy. Khách nhân cố chấp, ta cũng liều mạng cản đường"
Đù, Thiên khí đỉnh phong.


Đù, lại còn đòi cản, đòi đánh.
Ma Cô nhìn Loạn Loăn, Hoa Nhạc kiếm đâu ra thằng điên gác cổng ngon vật. Dữ hơn cả chó. Dũng khí không nhỏ. Nằng chỉ tay vào tên Huyền Vũ, xem thằng kia mà học hỏi.


"Ngươi biết ta là ai không? Ngươi mạnh cỡ nào đòi cản ta. Xéo qua một bên. Tấm gương kia chưa đủ cho ngươi sợ à"
"Hồng Nhạc, đừng có lôi nhạc phụ ngươi ra dọa ra. Ngươi biết ta hồi giờ có sợ ai đâu. Muội muội à, ngoan ngoãn phoắn qua một bên"


"Khi xưa, không có Hạ Bát Động chúng ta. Khi nay, có còn chi tộc này không? Ma Cô ta không tốt sao? Ép cưới thì làm sao? Tiểu Thần Hiên Viên Thị, sáu năm chín tháng nữa thôi, là tiến cấp Sơ Thần. Sợ lúc đó, Hồng Nhạc muội muội, lại cạnh tranh với Hoa Nhạc tỷ tỷ a"


Ma Cô nói ra câu ưng bụng. Khoái chí ôm bụng cười nắc nẻ. Ngược lại, Hồng Nhạc nằm trên đất, lăn lộn khóc huhu. Không ngừng kêu cha, gọi mẹ.


"Con quỷ cái. Có lông lá của ngươi, tốt tươi thì có. Ta méc phụ thân, tên Hiên Viên Thị béo ú đó, làm sao xứng đáng với tỷ tỷ xinh đẹp của ta. Ta thà gả Hoa Nhạc tỷ, cho tên gác cổng Loạn Loăn kia. Còn hơn là để tỷ, làm dâu Hạ Bát Động các ngươi. Cút, cút, mau cút"


"Loạn Loăn, giết con quỷ cái đó. Không giết được, tối nay, ngươi phải lên giường với Gia Da"
Cái gì?
Má nó cuộc đời. Trẻ con không nên ngang bướng, nghĩ tới chuyện người lớn à.
Chọn con chim nhỏ, đút vào cái động, xăm hình đầu lâu, đang há mồm kia. Hay liều?
Xoẹt, xoẹt.


Tứ mạch trong Bát Mạch Kỳ Kinh hiện ra. Liều mạng đánh tới Ma Cô. Linh khí cũng sử dụng. Tiên khí ít ỏi cũng sử dụng. Đánh đến cả sáu mươi chín chiêu. Mà mỹ nhân Ma Cô đó, chẳng rách một miếng vải trên người, cộng tóc cũng chẳng thèm lung lay. Chỉ có cái miệng là không ngừng la lớn, gọi Hoa Nhạc.


" Vô dụng, vô dụng..."
Hồng Nhạc thấy tên bất lực xuất chiêu, liền chán nản. Dù sao hắn cũng chỉ là kẻ đến từ tiểu tinh, nên có trách cũng không trách được. Chỉ một tên Thiên khí thì đánh đấm gì, với một Ma Cô tu vi Chuẩn Tiên cơ chứ.


Ma Cô không có thiên phú tạo thành "Vực" như tỷ tỷ. Nnhưng mang trong người dị thể thượng cổ thần thể. Con quỷ cái đó, đến đánh đấm với Tiểu Thần cũng chẳng ngán, nói chi là tên gác cổng kia.
Nghe tiếng mắng của Hồng Nhạc muội muội. Loạn Loăn cũng chẳng oán trách.


Tông chủ vang danh một nơi. Tiên pháp Bát Mạch Kỳ Kinh diệu dụng một thời. Mà đến cộng lông của mỹ nhân kia, cũng chẳng làm tổn thương được. Vì Ma Cô quá mạnh thôi.


Ma Cô thì kệ mẹ thằng gác cổng kia, để nó thích đánh sao đánh. Nàng nhìn về phí Hồng Nhạc, chỉ cần nhìn vẻ mặt bất lực của cô bé bướng bỉnh, lì lợm, là thấy khoái à. Trẻ con ngang bướng quá, cũng bị ghét đó nhen.
"Ưm, ưm..."


Đột nhiên Ma Cô rên nhè nhẹ. Ánh mắt nghi ngờ, nhìn về phía Loạn Loăn. Tên đó xuất chiêu, chẳng còn hiện ra sát khí nữa, mà là sắc khí. Sắc khí tinh thuần lạ kỳ, như ẩn chứa quy tắc sắc dục cực hiếm nào đó.


Nó lại làm dị thể thượng cổ thần thể như Ma Cô, vốn dĩ khô khan, bổng rung động lạ kỳ.
Rúng động sung sướng bất ngờ này, làm Ma Cô rên nhè nhẹ, thân thể vặn vẹo đôi chút. Phía dưới, lần đầu tiên đã ướt át.


Loạn Loặn tiếp tục đánh, càng đánh Ma Cô càng sung sướng, khoái hoạt. Thậm chí... Không ổn rồi. Ma Cô cố dằng lòng, không thể lột quần áo ra ngay tại đây được.
Sao mà sướng quá đi mất?
Một bàn tay vô hình bóp lấy Loạn Loăn.


Ma Cô dưới háng khó chịu, bước về phía hắn, đôi môi gợi tình mấp mé.
"Ngươi được đấy. Có muốn theo Chuẩn Tiên Ma Cô là ta vào Hạ Bát động hay không? Muốn làm người hầu hạ của ta không?"
Hồng Nhạc, Huyền Vũ nghe vậy, há miệng, thở gấp. Cái quái gì đang xảy ra vậy?


Loạn Loăn chậc chậc cái lưỡi. Sát khí không dùng được, hắn dùng thử sắc khí. Nào ngờ hiệu quả vượt bật à nha.


Hắn muốn nói gì đó. Nhưng bàn tay vô hình của Ma Cô, bóp cổ sắp tắt thở. Thở còn không được thì nói cái gì. Cả người xụi lơ, le lưỡi, xõa tay, xõa chân. Biểu hiện của kẻ bị treo cổ, sắp thăng Tiên.
"Ma Cô"


Một âm thanh từ bên trong cảnh cổng vang lên. Bàn tay vô hình vỡ tung. Xung quanh Loạn Loăn, xuất hiện một vòng tròn trong suốt. Đó chính là "Vực".
Hoa Nhạc mỉm cười, xuất hiện trước mặt mọi người, tươi cười với Ma Cô.
"Ma Cô, dù là bạn thân, cũng không nên cướp người, giữa ban ngày ban mặt thế này chứ?"


"Ma Cô, ngươi cũng thích chọc Hồng Nhạc quá. Ngươi cũng bướng, khác gì một đứa trẻ đâu?"
Ma Cô tiến đến gần Hoa Nhạc. Hai tay không ngừng vuốt ve vòng eo của mỹ nhân. Thọc lét.
"Ha ha. Ngươi rốt cục, cũng hiện hồn rồi. Sao nào, ta muốn bắt người. Lẽ nào ngươi không cho? Ta chưa nghe Hoa Nhạc, ki bo bao giờ à?"


Hoa Nhạc gạt tay Ma Cô ra. Tiến đến bên Hồng Nhạc. Xoa xoa mái tóc rối bù. Cô bé bướng bình như không phục. Mặt xụ lên, hai má phúng phính.


"Ngươi bắt gì cũng được. Nhưng đừng bắt ta lấy chồng là được. Sao ngươi không lấy. mà cứ bắt ta lấy. Bị đàn ông chà đạp lên thân thể. Thì có gì hay ho chứ?"


"Hoa Nhạc. Ngươi phải cảm ơn ta mới đúng. Ta bắt ngươi lấy chồng lúc nào. Tên béo Hiên Viên Thị kia, có ý với ngươi, đi đêm với phụ thân ngươi, bị ta chửi sấp mặt. Hắn bảo, hắn yêu ngươi tha thiết gì đó. Kệ mẹ hắn. Ngươi đừng rúng động là được"


Đôi bạn thân lại sáp vào nhau. Ngồi nói chuyện trên trời dưới đất. Nói xong, cả hai liền tiến về phía Loạn Loăn.
Hoa Nhạc tươi cười lên tiếng hỏi.
"Loạn Loăn, Ma Cô muốn ngươi theo nàng. Ý ngươi sao?"
Ma Cô lại thúc giục.


"Nói mau. Nói xong vào trong, thu xếp đồ đạc. Mà thôi dẹp, tốn thời gian, về đó ta cho. Về hậu hạ vừa ý ta. Cần gì có đó. Hạ Bát Động chúng ta, giàu có tiếng. Tiên khi, bảo vật, thích gì, thích bao nhiêu, ta cho"


Còn Loạn Loăn thì mơ màng. Loạn Loăn cảm thấy, giá trị của bản thân, tăng lên vượt bật. Mỹ nhân đón đưa, thì còn gì bằng?
Ma Cô này, định bắt về là bắt hắn lên giường đây mà.


Từ Tông chủ biến thành gác cổng. Từ gác công biến thành trai bao. Bao ngon. Vị Chuẩn Tiên Ma Cô này, nếu mình hy sinh liêm sỉ, nằm dưới háng, thì con đường tu luyện sau này, chẳng phải là một bước lên mây hay sao?


Vừa cái gì thì vừa. Vừa lòng đàn bà là chuyện khó làm. Mà làm được, là chuyện vĩ đại nhất.
Nhưng.
Còn Hoa Nhạc. Hoa Nhạc nói vậy, Ma Cô nói vậy. Liệu có phải vậy?


Chẳng nữ nhân nào muốn, một kẻ bạc tình, bạc nghĩa đi theo mình. Vậy, đây chẳng phải là, hỏi ý là phụ, hỏi lòng dạ con người là chính hay sao?
Loạn Loăn ta phiêu bạt gái gú bao năm. Chút tính toán này của hai nữ nhân, làm sao làm khó dễ hắn được.


"Đa tạ Ma Cô tiên nhân ân sủng. Tại hạ sống là người của Hoa Nhạc chi chủ. ch.ết cũng là người của Hoa Nhạc chi chủ. Chuyện đi hay ở của tại hạ, cả mạng của tại hạ, do Hoa Nhạc chi chủ quyết định. Nhưng, ta cũng có ý của ta. Thứ lỗi, ta không thể đi theo Ma Cô được"
Thằng này nói hay như chim hót thế nhỉ.


Ma Cô để ý ánh mắt của Loạn Loăn. Suy đoán, vậy mà tên thấp hèn này, lại có tình ý với Hoa Nhạc. Hoa Nhạc xinh đẹp, ai cũng rung động là điều đương nhiên.
Nhưng, với hầu nhân, không giữ được cảm xúc, dù chỉ là một biểu hiện nhỏ, cũng là tội ch.ết.


Mặc dù chuyện này, Hoa Nhạc và Ma Cô đã tính toán xì xầm lúc nãy. Nhưng bị Loạn Loăn từ chối, cộng thêm cái nhìn mỉa mai của Hồng Nhạc. Ma Cô cũng có chút hổ thẹn.
Nàng muốn bắt người là thật. Nhưng lại quá lố, lộ ra sơ hở, để người ta biết ý đồ. Nàng lại là nữ nhân, xấu hổ không thôi.


"Humh, Loạn Loăn, dám từ chối ta. Ta cho ngươi suy nghĩ lại. Sáu mươi chín ngày sau, ta sẽ cùng Tiểu Thần Hiên Viên thị đến đây. Nếu ngươi không đi, ta sẽ nói ngươi có tình ý với Hoa Nhạc. Lúc đó có trò vui à. Ngọc Thanh, chúng ta đi"


Ma Cô nói xong biến mất. Loạn Loăn cúi đầu cảm tạ Hoa Nhạc chi chủ. Sau đó, đến đỡ Huyền Vũ đứng dậy. Tên đồng bọn này chỉ giỏi chăn linh thú, chứ chăn gái thì còn kém lắm. Nhiều việc, cái miệng nó còn mạnh hơn cả tay nhân à.
"Loạn Loăn, ngươi có ý tứ với ta sao?"


Tiếng nói của Hoa Nhạc, làm Loạn Loăn đứng cả tim gan. Vội vàng quang Huyền Vũ qua một bên, rồi quỳ sụp xuống.
"Hạ nhân không dám"
"Vậy tại sao Ma Cô, lại có ý với ngươi?"
"Hạ nhân không rõ"
Hoa Nhạc khuất bóng sau hoa viên. Trên trán Loạn Loạn đổ mồ hôi hột. Trong đầu, lại vang lên âm thanh truyền đến.


"Loạn Loăn, đến hoa viên biệt viện của ta"
Giải tán.
Lúc tất cả rời đi. Cũng là lúc Loạn Loăn vội vã thực hiện mệnh lệnh của Hoa Nhạc.


Hồng Nhạc muội muội cũng về phòng của mình. Triển khai tiên thuật, thêm dầu thêm mỡ. Phụ thân à. Sáu mươi chín ngày sau. Có một con quỷ cái và một tên quỷ béo, làm loạn Hoa Nhạc. Cầu cứu phụ thân.
"Ta ghét, ta ghét tất cả. Ta muốn tỷ ôm ta ngủ. Tỷ ỷ là của ta"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện