Sảnh điện Thiên Tử Thanh Long tông.
Nghe danh thiên tài Đẫu Mẫu đã lâu. Nằm mơ cũng mộng được đem vị nữ Tông chủ này đè ra chơi cũng nhiều.
Nhưng mãi đến hôm nay. Nhiều vị mới chứng kiến sự mê hoặc và tà dị của Tông chủ Thiên Tử Thanh Long Đẩu Mẫu Nguyên Quân.
Dị khí từ đôi mắt và thân thể của Đẩu Mẫu tỏa ra quái lạ vô cùng. Mặc dù chỉ nhìn thôi mà không chạm, tinh thần cũng hiện lên khoái cảm dâng trào.
Dị khí nàng tỏa ra, dường như là lưới trời lồng lộng, không thưa nên chẳng có con mồi nào lọt cả.
Đối đầu với dị khí, là quỷ khí. Cả hai vừa chơi vừa đánh.
Quỷ khí của Đại Phịch Thủ nổi tiếng toàn Thanh Lục tinh. Nên hắn mới không ngại đi tán tỉnh vợ người khác.
Nhưng hôm nay, hắn gặp hạn rồi. Đối chọi với dị khí Đẫu Mãu, hắn đau đớn vô cùng. Tiếng phạch phạch hòa lẫn tiếng la hét, rên rỉ, tạo nên bản nhạc giao hưởng lạ lùng và nguy hiểm.
Từng giây.
Tưng phút.
Từng khắc.
Con quỷ hiện hình của Đại Phịch Thủ, cứ thể từ từ bị thu nhỏ lại.
Các trưởng lão tu vi thấp kém đã rơi vào trạng thái bất tỉnh. Linh khí, pháp bảo bản mạng, tự động xuất ra liên tục. Vừa chống đỡ sát khí từ con quỷ của Đại Phịch Thủ, vừa chống đỡ dị khí của Đẩu Mẫu Nguyên Quân.
Kịch hay không được xem hết. Những kẻ đã bất tỉnh hết hy vọng được chứng kiến màn chịch dạo ngàn năm có một này. Có chăng là nối tiếc nhất của đời tu luyện. Tự trách mình yếu, lại hay ra gió.
Thật bẽ bàng.
Chứng kiến màn chịch dạo này, nhưng tu giả nơi đây, đã có cái nhìn khác. Nữ nhân Đẫu Mẫu, ai cũng ham muốn, nhưng cũng nên xem lại mình có đủ trình hay không?
Nơi đây, không ai cả.
Chỉ có cái tên đang nằm ngáy trên chiếc ghế tình yêu kia, mới xứng với Đẩu Mẫu à.
Đúng là cơ duyên của Bàn Cổ có khác.
Nồi nào vung nấy mãi mãi đúng.
Kẻ giàu, kẻ mạnh, hoặc chí ít hàng họ phải khủng, mỹ nhân nó mới theo à. Mỹ nhân phải sống nơi của mỹ nhân. Đố thằng khố rách áo ôm nào, nuôi được mỹ nhân. Có bốc về nuôi được, đè ra chơi được, nhưng tài lực đâu mà lo cho mỹ nhân, một cuộc sống sung sướng được.
Ngoài những kẻ đã bất tỉnh, một số kẻ mạnh mẽ, tính dục cao, chịu hao tổn linh khí, tiếp tục xem kịch hay.
Vở kịch chỉ có hai diễn viên, một hành động, sáu chín tư thế.
Nữ nhân dị thể, cổ quàng khăn đỏ, hết đè đầu cưỡi cổ thằng nhỏ đến đè mồm ʍút̼ lưỡi thằng lớn.
Thằng Đại Phịch Thủ này có bị ấm đầu hay không?
Có phúc mà không chịu hưởng à?
Chơi kiểu gì cũng là chơi, Đẫu Mẫu tự nguyền đè hắn ra chơi, mà hắn mang âm quỷ ra phản kháng.
Hay là?
Hai đứa bay là điển hình của loại ưa thích bạo ɖâʍ sức mạnh.
Khi chym của Đại Phịch Thủ bị bắn rụng nụ, rơi vào hang ổ của Đẩu Mẫu. Cũng là lúc hắn đã rơi vào kiếp cảnh ɖâʍ dục do dị thể tạo ra.
Giữa thanh thiên bạch nhật, thân thể hai đứa vô duyên mất nết, không biết ngại ngùng này, bày vẽ mọi tư thế.
Đập nhau bạch bạch, ʍút̼ nhau chùn chụt.
Tiếng thở phì phò, tiếng rên rỉ liếng thoắng.
Đại Phịch Thủ, thua cuộc rồi.
Nhìn hắn mê man, cười như thằng điên. Trong ɖâʍ kiếp, hắn chắc đã gặp chuyện gì hợp ý lắm.
Với bản tính thằng này, có lẽ.
Một là nó đã thăng Tiên trong ɖâʍ kiếp ảo mộng.
Hai là nó đi phượt rồi phịch mọi nữ nhân nó nhìn trùng.
Kịch hay diễn cả một canh giờ.
Quỷ khí của Đại Phịch Thủ yếu ớt, thu nhỏ lại, rồi bị đôi mắt của Đẩu Mẫu hút sạch.
Nhìn kỹ Đại Phịch Thủ Âm Dương cửu kiếp đỉnh phong đã rơi xuống Thiên khí sơ giai.
Không ai đau lòng, chỉ toàn là hả dạ. Còn sống là may rồi chú à.
Hắn tu luyện một nghìn năm bước đến Âm Dương cửu kiếp đỉnh phong. Rồi chỉ một canh giờ, lại trở về điểm xuất phát.
Chưa ai, và chưa bao giờ, chơi gái mà tốn kém như thế này à.
Đẩu Mẫu Nguyên Quân lúc này, có vẻ đã cực kỳ mệt mỏi và thỏa mãn rồi. Nàng lấy từ nhẫn không gian, một bộ đồ màu đỏ chói rồi mặc vào, kín kẽ vô cùng.
Chân trái đá chân phải, tưng bước siêu vẹo đến bên Bàn Cổ Ái Thi Thị, nằm bên cạnh hắn, ôm hắn ngủ.
Bà nội ơi.
Bọn ta thấy hết sạch trơn rồi. Mặc đồ chi rứa để tốn công cởi ra, cởi vào.
Vậy mới nói, đâu phải cứ kín kẽ là thiếu nữ con nhà gia giáo đâu a.
Đại Phịch Thủ run rẩy từ mộng cảnh ɖâʍ kiếp tỉnh dậy. Mơ mơ, màng màng cả mấy canh giờ sau mới kết thúc. Dư vị từ ɖâʍ kiếp mang lại khoái cảm hơn cả một đời đi ngao du bốn bể tìm bò lạc. Kích thích hơn cả some cùng vợ thằng bạn. Hay đè vợ kẻ thù ra chơi trước mặt nó.
Tỉnh hẳn.
Hắn cảm nhận được, tu vi thụt lùi hơn cả thụt dốc. Quỷ khí đã hy sinh anh dũng.
Nếu ai hỏi hắn, phịch thế có đáng không?
Hắn cũng không trả lời được câu hỏi này.
Nếu thời gian quay lại, cho hắn lựa chọn tu vi hay là vào ɖâʍ kiếp? Hắn sẽ không trả lời được, cái nào có giá trị cái nấy à.
Đến giờ, hắn thật sự đã nhận ra sai lầm rồi. Năm nào cũng rủ Đẫu Mẫu đi ngao du. Vì hắn tự tin thấy ớn rằng, công pháp tu luyện của hắn, đủ sức bước vào ɖâʍ kiếp của Đẩu Mẫu, mà không bị tổn hại đến tu vi.
Thậm chí nghĩ rằng, quỷ khí có thể biến dị thể cũng chỉ là thứ đồ chơi của hắn. Quỷ khí này là phân thân của Ma Thần, đạt được thỏa hiệp với hắn. Cùng sống, cùng chơi, cùng hưởng.
Thế mà một lúc bốc đồng, cả đời bốc sít, quỷ khí phân thân gì đó, lìa đời.
Đại Phịch Thủ nhìn quanh đám Tông chủ, trưởng lão các tông môn. Có kẻ thương tiếc cho một đời tu luyện của hắn. Có kẻ ngưỡng mộ vì hắn đã sẵn sàng liều mạng chơi gái, mà không ngại gì hậu quả.
Nhưng hắn cũng đang sợ rất là sợ à.
Bao năm qua, lắm thê thiếp của đám này, bị mình rủ rê, phịch và chịch. Lắm kẻ khi đó quá yếu, tức giận mà không thể làm gì được.
Giờ thì ngon rồi, Đại Phịch Thủ ngày này, giờ chỉ còn Thiên khí đỉnh phong.
Nhìn hàng trăm kẻ chằm chằm vào hắn, hắn tự hiểu. Bàn Cổ có tha cho hắn, thì đám này cũng thịt hắn. Bước ra khỏi nơi đây chả khác nào bước vào âm phủ luôn rồi, đằng nào cũng bị chúng đánh hội đồng.
Bàn Cổ Ái Thi Thị tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Đẩu Mẫu Nguyên Quân tự tay thay trang phục cho hắn.
Quần hào cũng thấy là lạ à?
Nữ nhân của mình ngoại tình trước mặt, mà sao hắn cứ tỉnh như ruồi thế?
Hay là, trở thành tiên là không biết ghen hay sao? Thế thì Tiên Tinh là nơi hòa bình lắm đây. Là nơi đáng sống của mọi nam nhân rồi.
"Đám phế vật các ngươi, chỉ dị khí của Đẩu Mẫu Nguyên Quân thôi mà đã chống đỡ le lưỡi, thế này sao đủ mạnh mẽ đi Tiên Tinh"
Nghe tiếng chửi của Bàn Cổ. Thôi, chấp nó làm chi. Nó là Chuẩn Tiên nó nói sao nói.
Vợ mình bị thằng khác chơi mà im re. Thế đách nào cũng đứng đó huênh hoang cho được.
Nếu không vì đống thần thạch không gian kia, không phải vì ngươi mạnh, ta phỉ nhổ vào nhé.
Bàn Cổ Ái Thi Thị oai phong tiến đến phía quần hùng, tất cả dạt ra thành lối. Những kẻ bị quỷ khí và dị khí làm cho bất tỉnh, cũng bị kéo sang bên.
Biết đâu thằng đó chướng mắt thì mệt mỏi với nó.
Bàn Cổ tiến đến bên Đại Phịch Thủ, làm hắn sợ hãi. Chưa cần đến những kẻ bị hắn cướp nữ nhân, đồ sát tập thể.
Chỉ một tên này, vợ hắn bị mình chơi, thì cũng không giữ được cái mạng nhỏ rồi.
Quỷ khí đã biến mất, công pháp tầm thường không có cách nào thoát khỏi Thiên khí, nói đách gì có cửa với Chuẩn Tiên.
"Mày được, dám chơi nữ nhân của ta trước mặt ta. Ít ra thì máu mặt hơn cái bọn quần áo lụa là kia. Thế thì cũng đủ trình để theo ta tới Tiên Tinh rồi, suất đầu tiên cho ngươi"
Roẹt.
Sáu mươi chín viên thần thạch không gian, còn lại sáu mươi tám viên, linh khí thần thạch không gian tràn vào thân thể Đại Phịch Thủ như thác đổ.
Hắn mừng như điếu đổ.
Bàn Cổ đã chọn hắn, thì có nghĩa, cái mạng nhỏ của hắn được bảo toàn.
Mấy tên lăm le trả thù Đại Phịch Thủ giờ cũng câm mồm luôn rồi, chơi vợ bạn được bạn thưởng cả cơ duyên. Chỉ trách tài không bằng người, ánh mắt thiển cận, có cơ hội mà không biết giữ.
Cả đám anh hào các tông môn bây giờ mặt ngu không thể tả. Ăn bánh không phải trả tiền là có thật?Lại còn được tặng quà khuyến mãi.
Là gì, là sao, là là sao?
Thế sự khó lường, tiên nhân khó đoán.
Oài.
Biết thế này bọn ta sẵn sàng hy sinh liêm sỉ, nằm dưới háng của Đẫu Mẫu rồi.
Cho dù tụt tu vi thì làm sao?
Chẳng phải Tiên Tinh tu luyện một năm bằng trăm năm Thanh Lục Tinh hay sao?
Ở đó thánh thạch cũng chỉ là thứ bán ngoài chợ như rau rá. Thần thạch thì chỉ cần đưa cái giá hợp lý là mua được, mua sỉ còn được giảm giá nữa kìa. Đâu phải nhọc nhằn sai khiến các giáo phái mới khai thác được thần thạch.
Oài.
Cho dù thê thiếp nhiều thì sao? Đóng cọc ngàn năm, có bằng thọc háng nữ nhân quàng khăn đỏ kia một lần.
Oài, cơ hội thường không rõ ràng, rõ ràng thì không phải cơ hội? Cơ hội thì không thể dùng trí tuệ tầm thường để phán đoán được.
Bọn tao phục ngươi quá, Đại Phịch Thủ.
Tông chủ Đại Phịch Thủ vẫn còn ngơ ngác. Sốc nặng hơn cả đám tông chủ, trưởng lão, đang tiếc hùi hụi kia.
Đại Phịch Thủ đảo mắt nhìn sang Đẩu Mẫu, chỉ thấy ả nhếch môi cười tinh ý.
Cao thủ như hắn cũng chẳng hiểu nụ cười kia có dụng ý gì? Hay là vốn đã mê mẫn con chym của mình?
Chym mình vốn không có cửa à nhen.
Hay là mình còn giá trị lợi dùng gì khác? Cơ duyện đến nhưng kẻ tình trường như Đại Phịch Thủ, đột nhiên có cảm giác bất an.
Đầu óc nặng trịch, mồm câm như hến, cũng không mở miệng nói nổi lời cảm tạ Bàn Cổ Ái Thi Thị.
"Còn lại sáu mươi tám thần thạch thuộc tính không gian, không thể nào chia đủ cho đám các ngươi được. Ta muốn thế này, sáu tháng chín ngày sau, bí cảnh vượt giới đến Tiên Tinh sẽ mở. Mỗi tông môn các ngươi, lựa chọn mười nữ nhân đẹp nhất tới đây, nhớ là còn rin. Cứ mỗi nữ nhân được ta chọn làm tiểu thiếp, tông môn đó sẽ có một viên thần thạch không gian. Giờ thì cút đi"
Nói xong.
Bàn Cổ Ái Thi Thị mở "Vực" bao quanh hắn. "Vực" cứ thế lớn dần bao phủ toàn bộ tông môn. Toàn bộ tông chủ hay trưởng lão gì đó, bị một lực cực lớn chớp mắt đẩy văng ra tứ phía.
Bị đuổi cổ, đứa nào về nhà đứa nấy.
Thích Không Nắc khi nghe tin cũng lắc đầu thở dài. Thằng Chuẩn Tiên chơi khó à, chùa thì kiếm đâu ra gái.
Cũng không thể qua Âm Quan tông gặp Quán Thế Âm mượn đỡ mấy ni cô được.
Hài, tu vài trăm năm nữa rồi tự kiếm cơ duyên vậy.
...
Suối nguồn linh khí Thiên Tử Thanh Long Tông.
Đẩu Mẫu đang cẩn thận chăm sóc từng cộng lông chym của Bàn Cổ. Vị Chuẩn Tiên kia đang thõa mãn, thụ hưởng cái cảm giác đụng chạm thân thể với dị thể.
Thành tiên nó khác.
Lúc còn Âm Dương kiếp, hắn cũng chả dám rờ mó nhiều như thế này. Bây giờ thì khỏe, ʍút̼ mùa cũng chơi à.
Từ ngày giao hoan cùng Đẩu Mẩu, mọi nữ nhân khác đều là tầm thường. Cho dù là chơi nữ tiên nhân, thì cũng không khá hơn quay tay là mấy.
"Bàn Cổ tiên nhân, thiếp thật bất hạnh à, không ngờ cái tên xấu xí Đại Phịch Thủ đó, lại là cơ duyên để trở thành Sơ Tiên của thiếp. Huhu, thiếp không muốn cưỡi lên người hắn lần nào nữa đâu, huhu"
"Ha ha, nàng có biết vì nàng, ta trên Tiên Tinh đã bỏ ra cái giá rất lớn, để mua thông tin về dị thể của nàng không. Đưa hắn lên Tiên Tinh, vỗ béo hắn trăm năm. Khi đó hắn lại trở thành Âm Dương Cửu Kiếp đỉnh phong. Nàng cưỡi một lần nữa, cơ duyên viên mãn, đạt thành Sơ Tiên sơ giai. Tới lúc đó, nàng muốn giữ hắn lại làm chó hay giết đi là xong. Thiên Khí sơ giai ở Tiên Tinh, trừ dị thể hay thiên phú dự báo có thể hình thành "Vực" ra, chỉ xứng đáng là thằng gác cổng thôi"
"Hu hu, thiếp không muốn, thiếp không muốn. Bây giờ hai mắt thiếp, còn đang nhốt cái quỷ khí gì đó, gớm ch.ết đi được, đại tiên lấy nó ra được không?"
"Phân thân của Ma Thần, mà đó là Đại Thần nữa, chỉ có Thần mới xử lý được. Ta cũng chưa có cách. Tiên bảo Tà Tiên Dị Nhãn, ta đưa nàng, là thứ thích hợp nhất với dị thể của nàng. Chỉ có thứ đó mới trấn áp được phân thân này. Nàng tuyệt đối đừng để kẻ nào biết được. Có ch.ết thì cũng tự bạo mà ch.ết. Trong cơ thể của Đại Phịch Thủ, còn một mầm mống quỷ khí đang lớn lên thành hình. Khi nào nàng hấp thụ con quỷ khí kia, còn đường thành Thần sau này cũng không khó à. Ta tính cho nàng cả rồi"
"Đêm dài lắm mộng, thiếp sợ... huhu"
"Sợ ßú❤ chym ta cho đỡ sợ nào. Tinh lực ta xuất ra, chỉ cần nuốt đủ sáu mươi chín lần, tương đương sáu mươi chín năm tu luyện à, tới đây, tới đây.... ha ha"
Chụt chụt... huhu.
Cho ta ch.ết còn hơn. Ta chán sống rồi tụi bay ơi. Tông chủ Thiên Tử Thanh Long Đẩu Mẫu Nguyên Quân muộn phiền than thở trong lòng.