Chuyện Hoa Nhạc...
Ngày xửa, ngày xưa cũng chưa rõ bao lâu.
Chắc khoảng hơn sáu trăm chín mươi năm về trước.
Đối với thế giới phàm nhân, đó là đã trải qua không biết bao nhiêu kiếp người.
Đối với kẻ tu tiên cỡ Thiên khí trở lên, chỉ là một lần mở mắt khóc oa oa, và một lần nhắm mắt nghe tiếng khóc huhu.
Thuở ấy, trên Thanh Lục Tinh này.
Có một con quái vật tên là Bàn Cổ Ái Thi Thị, đột nhiên từ Tiên Tinh trở về.
Kẻ thù dai, háo sắc này gây vô số sóng gió từ tông môn đến phàm giới.
..............
Hoang tàn, tang thương bao trùm.
Thuần Dương Quá Hải tông, tông giáo nằm ở biên giới xa xôi phía Tây đại lục Tàu, giáp ranh đại lục Thỏ Nâu.
Toàn tông bị thảm sát
Đám trưởng lão già có, trẻ có đã tử mạng, đang bị mấy con tiên thú cắn xé ăn thịt, dã man không thể dã man hơn.
Bên ngoài, đệ tử toàn tông bị tiên thú rượt đuổi, trở thành con mồi, đứa sống đứa ch.ết không rõ.
Tông chủ Lã Động Tân, Âm Dương bát kiếp trọng thương, sau một búa thần bảo Khai Thiên của Bàn Cổ.
Hắn nhọc nhằn đứng lên nhìn vị tiên nhân từ tiên giới vừa đáp xuống nửa canh giờ. Tên hung hãn này không cần mở mồm đã đánh người như đánh chó.
Hắn gây họa diệt tông.
Lã Động Tân nghĩ mãi cũng chẳng nhớ mình có thù oán gì với tên này, con chó điên này là ai, vì sao vô cớ lại cắn mình.
"Vực" của hắn đã bao phủ toàn bộ tông môn, muốn thoát cũng không được rồi.
"Đại Tiên, xin hỏi Lã Động Tân ta hay kẻ nào của Thuần Dương Quá Hải Tông, gây thù oán với ngài, tội lỗi nặng nề đến mức nào phải chịu nạn diệt tông?"
"Lã Động Tân, là ngươi, chứ đệ tử ngươi làm gì có của gây thù với ta. Mà tên Tông chủ chó ch.ết nhà ngươi, thọ bao nhiêu rồi, chắc già rồi nên lẩm cẩm, hay quên, hay là liêm sỉ bị chó cắn rồi không biết nhục. Năm xưa, ngươi cướp đồ trên tay ta được, lại không nhớ mặt ta được?"
"Đúng là tiểu tu già rồi, trí tuệ kém cỏi, không nhận ra Đại Tiên. Trước khi ch.ết, chỉ mong đại tiên cho biết vì sao ta ch.ết?"
"Ta là Bàn Cổ, tu vi Chuẩn Tiên, từng là Tông chủ Thiên Tử Thanh Long tông phía Đông đại lục"
"Không nhớ"
Lã Động Tân rặn óc suy nghĩ cũng chẳng biết thằng Bàn Cổ này là ai. Chỉ biết bây giờ nó quá mạnh, đã là Tiên lại còn có "Vực", ai mà đỡ được. Thiên Tử Thanh Long tông thì hắn biết. Sổ sách có chép, tông phái này nằm ở phía Đông xa xôi.
Nước sống không chạm nước giếng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Từ đây, muốn đến Thiên Tử Thanh Long tông, phải vượt qua bí cảnh tử địa Hoàng Hà. Nơi hung hiểm nhất đại lục là nơi đó, đi mười chưa chắc về được một. Dòng sông bí cảnh này, mang sát khí dày đặc. Chỉ thích hợp làm mộ địa cho những kẻ chán đời tự vẫn.
Dù nơi đó nghe đồn nhiều bảo vật, Tu giả Âm Dương luân hồi cũng chẳng muốn đến, thiếu gì chỗ mà phải chui đầu vào cửa tử.
Nghìn năm nay, tông môn này, đâu ai rảnh háng mà tới đó chứ, nói chi là đi về Thiên Tử Thanh Long tông.
Đã không có chút manh mối, nhớ thế éo nào.
"Cách đây một ngàn sáu trăm lẻ chín năm, sáu tháng chín ngày, vào canh giờ thứ sáu khắc thứ chín, tại bí cảnh Hoàng Hà, ngươi đã chạm mặt rồi uy hϊế͙p͙ cướp một viên thánh thạch của ta, mới đó mà đã quên rồi sao?"
Má nó, mới con mẹ mày chứ mới, đừng ỷ là Chuẩn Tiên thì hỏi khó à.
Ai mà nhớ cho nổi, nhớ dai thù vặt cũng vừa vừa thôi chứ.
Tông chủ Lã Động Tân ngẫm nghĩ, chửi thề trong lòng.
Hắn cố nhớ lại.
Nơi đó, chỉ khi nào thiên địa dị biến, toàn bộ dòng sông Hoàng Hà biến thành băng trong một tháng. Lộ ra vô số cửa vào bí cảnh.
Dù nơi đó cơ duyên nhiều nhưng mất mạng cũng nhiều, chỉ có kẻ cực liều mới dám vào.
Khi đó, Lã Động Tân đã từng đi theo phụ thân tới đó một lần, lúc hắn còn là Nhân khí sơ giai.
Cha con hắn lúc đó tu tiên vô cùng bi thảm, quyết liều ăn nhiều nên mới đi.
Kết cục phụ thân hắn mất mạng, hắn chật vật chạy thoát trong tích tắc. hề cả đời không bao giờ quay trở lại, hắn đã cố xóa bỏ ký ức cái nơi đau thương hung hiểm đó.
Giờ có thằng nhắc lại.
Chuẩn Tiên, nghèo lắm sao, lại nhớ cả một viên thánh thạch. Cho gái xinh xinh, chảnh chảnh nó còn không nhận kia à.
"Bàn Cổ Đại Tiên, chuyện đã xảy ra mấy đời tông chủ rồi. Tu tiên mà, đã vào bí cảnh thì tu giả nhiều như kiến. Xảy ra tranh đoạt là lẽ thường. Không tranh đoạt thì vào bí cảnh hung hiểm đó làm chi. Tiểu tu thật sự không nhớ đã mạo phạm ngài lúc nào. Chuẩn Tiên xét lại, chỉ một viên thánh thạch nho nhỏ thôi, mà phải sát hại cả một tông môn hay sao, bẩn tay Bàn Cổ ngài rồi. Thôi thì, ta sai trước, không nhớ thì ta cũng đã sai. Tiểu tu nguyện lấy tất cả thần thạch tông môn để đền bù. Tiểu tu còn mẹ già, vợ trẻ, con thơ. Mong đại tiên lượng tình lúc đó, tuổi trẻ bồng bột mà tha thứ"
"Lã Động Tân, ngươi thật không biết công bằng à. Ta ôm mối thù này cả ngàn năm. Nói bỏ qua là bỏ qua hay sao. Mà thôi, ngươi đã nói thế, ta nhận. Thần thạch thì ta sẽ lấy để bù lại viên thánh thạch đã bị cướp. Mạng ngươi ta cũng tiễn, già rồi, lú rồi, sống chi nữa. Thê thiếp, nhi tử của ngươi, đứa nào chơi được ta sẽ chơi đề bù lại tổn thất tinh thần nhục nhã năm đó. Đứa nào không chơi được, cho theo ngươi báo hiếu. Đó, đó mới gọi là công bằng à, tiễn biệt"
Tông chủ Lã Động Tân ăn tiếp một búa của Bàn Cổ, hắn không có cách nào chống đỡ nổi.
Hắn còn sống thoi thóp.
Hắn hấp hối nhìn đàn tiên thú lao tới cắn xé từng miếng thân thể của hắn.
Lão đã già, cả đời này chỉ dừng lại Âm Dương bát kiếp, rồi nhắm mắt xuôi tay cũng mãn nguyện.
Không nghĩ cuối đời gặp du côn, du côn cho một búa lìa đời.
Chuẩn Tiên Bàn Cổ, thằng chó. Chó cắn Lã Động Tân. Ta oan, ta ch.ết vì cái gì còn chấp nhận được, cớ sao lại vì một viên thánh thạch cùi bắp.
Lã Động Tân ta ch.ết không nhắm mắt, cũng chẳng còn mắt để nhắm.
Cuộc đời gặp vô số kẻ thù, cũng chưa gặp kẻ nào như thằng chó thù dai vô đối này.
Chuyện xưa kể về Bàn Cổ Ái Thi Thị, tu vi Chuẩn Tiên. sáu trăm chín mươi năm trước cảm ngộ quy tắc của Tiên Tinh, tìm được cơ duyên, đạt thành Sơ Tiên.
Khi hắn thành Tiên.
Đối với các tu giả tông môn, chẳng khác nào kẻ tu tiên đối với người phàm. Nhìn đâu cũng đều là sâu kiến. Hắn muốn giết là giết, muốn diệt là diệt.
Mặc dù cũng chịu quy định bất thành văn của Tiên giới đối với việc sát hại sinh mạng từ các tiểu tinh như Thanh Lục TInh. Nhưng tên ngang ngược như hắn có một thứ đủ sức hống hách, đó là "Vực".
Kẻ có "Vực" được bất kỳ Tiên Tộc nào trên Tiên Tinh cũng muốn lôi kéo.
Thế nên.
Nó có ngứa tay diệt vài tông môn. Ngứa háng hϊế͙p͙ vài nữ tông chủ, cũng không phải là vấn đề lớn.
...
Hắn, tuổi thơ của hắn vô cùng bất hạnh.
Nơi hắn sinh ra là chốn phàm nhân, gọi là Phượng Hoàng Cổ Trấn.
Phượng Hoàng Cổ Trấn, đông đúc, sung túc, cảnh đẹp, số lượng lầu xanh chỉ xếp sau Hoàng Cung.
Nơi phàm nhân sinh sống này, gia tộc Trương Gia là gia tộc giàu có, quyền lực nức tiếng không biết bao nhiêu đời ở cổ trấn này.
Nói một lời, dậm một chân cũng đủ rung chuyển toàn bộ cổ trấn.
Một ngày nào đó.
Tại từ đường Trương Gia.
Gia chủ Trương Gia Giới cùng với hộ vệ đang vây quanh.
Hôm nay, bổng nhiên có một thằng thợ rèn đô con cầm búa, không biết từ lúc nào xuất hiện trong từ đường. Hắn đập nát tất cả các bài vị của tổ tông Trương Gia.
Chỉ giữ lại trên tay bài vị của tổ mẫu Phan Kim Liên đã ch.ết từ đời nào.
Chắc hơn một ngàn không trăm lẻ một năm trước.
Hắn vừa ôm, vừa khóc, vừa nghiến răng kèn kẹt, vừa lẩm bẩm.
"Kim Liên nàng ơi. Hôm nay ta cho nàng biết thế nào là chọn lầm người. Năm đó nhà nàng ở cạnh nhà ta, cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn. Ta chỉ là một tên thợ rèn nho nhỏ sống giữa cô đơn. Nàng như cũng có nỗi buồn giống ta. Ngày nào ta cũng sang chơi thăm nàng. Tối nào ta cũng chiêm bao nhẹ nhàng con bướm trắng của nàng. Nàng không hiểu lòng ta sao, ta hỏi chả bao giờ thấy nàng cười?"
"Kim Liên nàng ơi, nàng nỡ lòng nào phụ tình ta. Ta biết, mỗi lần tên đại gia Trương Gia Bảo kia đi ngang qua. Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên. Mắt nàng đăm đắm trông lên. Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi"
"Năm đó ta vừa nghèo, vừa xấu, vừa yếu, vừa sợ ch.ết. Còn nay, ta khác, ta về trả thù cho ta và cho nàng. Cho dù Trương Gia giới được Âm Dương cửu kiếp bảo hộ, thì sao? Gia tộc này sẽ vĩnh viễn biến mất"
Kim Liên nàng ơi, năm xưa, nàng đã không có phúc được hưởng tinh lực của ta. Vậy thì cháu chắt nàng, miễn là nữ nhân sẽ được hưởng vậy. Còn nam nhân Trương gia đều là tội đồ"
Khóc đã rồi Bàn Cổ cất bài vị Phan Kim Liên vào nhẫn không gian.
Hắn vác búa đi ra ngoài, chuẩn bị diệt tộc.
Nhìn đám kiến hôi trước mắt, kẻ cầm đao, kẻ cầm thương nhoi nhoi bên ngoài. Người Trương gia như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Làm hắn thở dài một hơi.
Hơn ngàn năm trước, Trương gia các ngươi đã cướp đoạt nữ nhân của ta, hơn ngàn năm sau chẳng lẽ định ăn hϊế͙p͙ ta nữa hả?
Ta đã mạnh, tụi bay sao mà đỡ được.
Bàn Cổ rống lớn.
"Từ nay Trương gia chính thức đổi tên thành Bàn gia. Nam nhân Trương Gia sẽ ch.ết hết. Nữ nhân Trương Gia sẽ sinh con đẻ cái cho ta, haha"
Nhìn thằng cầm búa đang tự cười một mình, Trương Gia Giới vỗ tay lên trán chán nản.
Thằng đô con này có bị phù não không vậy? Nhìn là biết đây là kẻ tu tiên, thì sao? Tích tắc nữa Tông môn bảo hộ của ta tới, người không ch.ết mới lạ, đúng là đầu to mà óc như quả nho.
"Tên thợ rèn kia, dù ngươi là tu tiên hay phàm nhân. Chẳng lẽ không biết Trương gia ta được tông môn bảo hộ hay sao? Có biết năm nào Trương Gia ta cũng cống mỹ nhân cho tông môn? Có biết con gái ta là tiểu thiếp của Tông chủ Địa Tạng Đại Phịch Thủ? Ngươi là cái thá gì mà ở đây quậy phá chứ?"
Bàn Cổ Ái Thi Thị không đáp lại, hắn là Tiên, đôi co chi với phàm nhân. Hắn bắt đầu tàn sát.
Hắn dùng tiên thuật truy tìm tất cả nam nhân có huyết thống Trương Gia. Đứa nào vinh hạnh thì nhận một búa của thần bảo. Đứa nào bất hạnh thì bị tiên thú cắn xé ăn thịt.
Chưa đầy một nén nhang.
Hơn vạn nam nhân Trương Gia, bất kể già trẻ, biến mất khỏi thế gian.
Giết xong hϊế͙p͙.
Hắn lôi tất cả nữ nhân mang huyết thống của Phan Kim Liên, gom lại một chỗ.
Lần lượt bị chính hắn, phân thân của hắn, chơi cho đến mắc chửa.
Đại họa ngày hôm nay.
Liệu Phan Kim Liên còn sống, nàng có còn nhớ tên thợ rèn hàng xóm này?
Liệu có biết tên thợ rèn này từng tương tư mình?
Nó có bao giờ mở mồm nói đâu mà biết, ngày nào cũng sang chơi tốn nước trà bỏ mẹ.
Năm đó, không phải bà ở một mình, bà sợ nửa đêm bị trộm nó hϊế͙p͙, nên mới chịu khó ngồi tám với ngươi.
Bà không sợ, bà đóng cổng thả chó nhé.
Nghĩ sao thằng vừa nghèo, vừa xấu, vừa hôi, vừa yếu cũng đòi thịt mỹ nhân như bà. Bà sinh ra là để sống trong giàu có, nhung lụa.
Chứ bà lấy thằng thợ rèn này về, có lỗi với tổ tông quá.
Biến lớn với Trương Gia.
Địa Tạng tông phát giác Trương Gia gặp họa, kẻ đến chẳng phải dạng vừa, là tu giả. Tông môn liền cử trưởng lão Thiên Khí đỉnh phong tới giải nạn.
Rồi.
Cứ tới một tên ngủm một tên.
Đến cùng kẻ mạnh nhất tông môn cũng phải ra mặt. Hắn là Tông chủ Đại Phịch Thủ, Âm Dương cửu kiếp.
Hắn vừa tới Phượng Hoàng Cổ Trấn đã phát giác ra "Vực".
Hắn lặng lẽ đào đất trốn đi, chuồn đi như con chuột chũi.
Thuở xưa ấy.
Một trấn, sáu giáo phái, chín tông bị diệt. Hàn vạn nữ nhân bị hϊế͙p͙. Hàng chục vặn nam nhân bị tàn sát. Sự việc đã ống lên hồi chuông báo động cho các tông môn khác. Khi nào sẽ tới lượt mình.
Trước tình hình hết sức quan ngại này, từng tông, từng tông, không thể làm con kiến hôi ngồi chờ Bàn Cổ Ái Thi Thị tới dẫm đạp được.
Con giun xéo lắm cũng quoằn, chó cùng cắn dậu.
Cho dù hắn là Chuẩn Tiên thì làm sao?
Bọn ta rất đông và nguy hiểm, đàn kiến có thể giết con voi.
Tông chủ gần trên sáu mươi chín tông môn trên Đại Lục Tàu chưa bao giờ đoàn kết đến thế. Tất cả liền hẹn rồi gặp, ùn ùn hợp lực kéo tới Thiên Tử Thanh Long tông.
Quyết làm rõ trắng đen.
Bàn Cổ nằm chễm chệ trên cái ghế uốn lượn của Tông chủ Thiên Tử Thanh Long. "Vực" đã được hắn xuất kích bao quanh cái món đồ chơi tình nhân này.
Bàn Cổ Ái Thi Thị đang chảy cả mồ hôi hột vì hoạt động sắc dục quá nhiều.
Nghe tiếng la hét, ngó mắt dòm mấy trăm tông chủ, trưởng lão xông vào sảnh điện. Hắn liền nhổ một bãi nước bọt cho chú chim non nó tắm, rồi cất trong hang động của nữ nhân.
Trên thân thể lực lưỡng của Bàn Cổ Ái Thi Thị, Tông chủ Thiên Tử Thanh Long Đẩu Mẫu Nguyên Quân ngập tràn tình ý, đang lõa thể nhún nhảy, uốn éo, rên rỉ cực ɖâʍ đãng.
Nàng liếc mắt nhìn đám người mới tiến vào, Đẩu Mẫu cũng chẳng thay đổi sắc mặt, không tí ngượng ngùng, e ngại.
Nàng quay người lại về phía chúng nó, khoe cả hai trái bưởi phập phồng phơi phới trước quần hùng. Hai tay không ngừng vuốt ve đám cỏ trắng bạch bên dưới. Nàng le lưỡi ɭϊếʍƈ môi gợi tình.
Đẫu Mẫu Nguyên Quân cưỡi con chim cất cánh lên xuống với tốc độ nhanh hơn cho chúng nó thấy, tiếng rên dữ dội hơn cho chúng nó nghe.
Nhìn thân thể quyến rũ của Đẩu Mẫu, không ít tông chủ hay trưởng lão vô tri đưa tay định bắt chim mình ra thi đấu.
Cũng may có kẻ trấn tĩnh nhắc nhở, vội lấy tay che mũi để khỏi nhìn thấy.
Tất cả đồng loạt lao vào tấn công phá "Vực", quyết giết ch.ết tên Bàn Cổ Ái Thi Thị kia, rồi mở hội thi chim với Đẩu Mẫu sau vậy.
Thấy có biến.
Bàn Cổ Ái Thi Thị ngồi dậy, đè đầu, giơ bàn tọa của Đẩu Mẫu Nguyên Quân lên, thi triển tuyệt kỹ chó đái gốc tre. Mắt hắn nhìn đàm tu giả phía dưới, nhếch miệng khinh thường, rồi phất tay một cái.
Nơi đây xuất ra sáu mươi chín viên thần thạch thuộc tính không gian.
Bàn Cổ chẳng quan tâm đám này nữa, tiếp tục chơi, để mặc bọn ngu ngốc kia muốn làm gì thì làm.
Cả đám cao thủ tu tiên đang khí thể hừng hực thì im bặt. Vị nào vị đó đều kiếm cho mình một chỗ ngồi với góc nhìn đẹp nhất. Kẻ rít thuốc, kẻ uống trà, kẻ đọc công pháp. Yên tĩnh như chốn này là dành cho các cụ đã về hưu. Các cụ vừa xem sếch trực tiếp, vừa làm việc của mình, trật tự vô cùng.
Nhìn không gian xung quanh thần thạch vặn vẹo, nứt toác lại liền, liền lại nứt toác.
Nếu không có pháp trận vây quanh, có lẽ mọi thứ xung quanh đã bị hút vào trong vùng không gian hỗn loạn này rồi. Đám cao thủ bên dưới nhìn thánh thạch không gian mà thèm nhỏ dãi.
Ai cũng hiểu giá trị của đống thần thạch không gian này.
Ai cũng hiểu ý của Bàn Cổ Ái Thi Thị muốn làm chi.
Hóa ra mục đích tên này từ Tiên Tinh trở về, ngoài trả thù là tất nhiên.
Hắn lạm sát, để tụ tập đám tu tiên đứng đầu các phái mới là cái tất yếu.
Hắn cấp cho các tông môn Đại lục thuộc Thanh Lục Tinh này một cơ duyên. Cơ duyên này, cho dù chưa đạt thành cảm ngộ quy tắc, vẫn có thể lên Tiên Tinh tu luyện.
-----
Dòng thác nhỏ trong thung lũng...
Nơi này, chỉ buổi chiều Quảng Mục Thiên Vương mới dẫn hắn tới đây để luyện nạp linh khí.
Còn buổi sáng đã có Hoa Nhạc ngâm mình cho thanh thản, giảm bớt u sầu. Dòng nước xanh mát chứa đầy linh khí như gột rửa mọi phiên não, u sầu, bi ai, âu lo.
Đại Du cầm miếng ngọc giản màu tím trên tay, xoay qua xoay lại.
Đại Du chẳng biết Quảng Mục Thiên Vương đưa cái này cho hắn để làm gì. Ngọc này loại tốt à nhen, đem đi bán cũng bán được khối tiền. Có tiền thì tự động thằng nhỏ sẽ chỉ thằng lớn nên làm gì a.
Quảng Mục nhìn thằng cù lần này, mặt nó ngố không chịu được, định cho một đạp bay xuống nước.
Nhưng nghĩ lại, nó về nó méc với Hoa Nhạc thì tối nay trưởng lão như hắn phải trơ mỏ rồi.
Nó ngu vậy,
Thế đách nào lại lọt được vô tông môn, đen đủi hơn nữa là chính tay mình rướt nó về.
"Cái này là ngọc giản? Có biết ngọc giản là cái gì không? Ta vất vả tạo ra cho ngươi, ngươi truyền linh khí vào, hướng ý thức về nó, rồi từ từ lĩnh ngộ. Ta về với Hoa Nhạc đây. Ngươi cứ làm theo thì sẽ nhanh chóng nắm bắt bí thuật luyện nạp khí nhanh nhất"
Quảng Mục nói xong xách mông đi một hơi.
Ở một chỗ với thằng này cảm thấy cả người bí bách, không được thoải mái.
Cũng chẳng có ai vui khi thằng khác chăm bẵm vợ mình ngay trước mặt, mà đến miệng cũng chẳng dám chửi, tay chân cũng chẳng dám hó hé.
Mang danh cao thủ mà chả khác nào thầy chùa ăn đậu hủ không được sát sinh.
Bị chó cắn cũng phải mở miệng cười tươi rói, rồi giảng đạo lý cho nó hiểu.
Nhìn Quảng Mục đi xa.
Lão già này già rồi mà nhỏ mọn quá. Cái gì mà truyền thụ công pháp chứ. Vứt cái món đồ chơi này rồi bỏ đi, thì cũng được gọi là truyền thụ sao? Nơi đây mà có tiệm cầm đồ nào, ta cắm liền.
Theo lời hứa của Quảng Mục, Đại Du cứ nghĩ rằng sẽ có được thầy giáo siêu cấp trực tiếp chỉ dạy. Nào ngờ, già mà lừa lọc, bắt hắn tự học.
Đại Du truyền linh khí vào ngọc giản, hướng ý thức về nó. Trí não quan sát được ngọc giản phát sáng, có một sơ đồ hay mô hình gì đó hiện ra.
Các điểm chấm xanh xếp theo một thứ tự nào đó khá ngay ngắn dưới đất. Phía trên có một thân ảnh hình ngươi, trong suốt, đang ngồi tĩnh tọa.
Từng điểm trắng hiện ra bên trong thân thể này, rồi lại có mấy dòng ánh sáng di chuyển từ điểm này qua điểm khác, chắc là cách vận chuyển linh khí.
Thỉnh thoảng cả người giả nhân xuất hiện các vòng tròn quay quanh người, rồi có lúc dòng ánh sáng từ trên trời đi xuống, rồi có lúc từ dưới đất đi lên, có lúc từ tứ phương tám hướng hội tụ lại các điểm xanh trên thân thể.
Nhìn vô cùng đẹp, chất lượng hình ảnh thì xuất xắc, nhưng nhìn không hiểu là không hiểu.
Công pháp thế giới tu tiên, cách tu luyện nó khác à.
Khác quá thì ai hiểu.
Không hiểu thì làm gì.
Đi ngủ, cả ngày lụi cụi dưới bếp, sáng sớm cũng thức dậy để nấu thứ nước của quê hương, mệt chứ bộ.
Đến giờ tối.
Quảng Mục chẳng thấy Đại Du quay về. Có phải cái công pháp tầm thường kia đã thu hút nó tu luyện, đến quên cả chuyện cơm nước rồi không?
Nhìn Hoa Nhạc đã ngồi đợi sẵn trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Tay cầm đũa gõ cốc cốc chờ cún cưng nấu ăn.
Quảng Mục sốt vó bay vun vút đi tìm Đại Du. Tối nay không có gì ăn, Hoa Nhạc lại tưởng hắn bắt cóc con chó của nàng thì nguy to.
Dạo này hắn thấy Hoa Nhạc hay cười, khiến tâm hồn cũ kĩ như lão cũng nở đầy hoa. Chỉ có điều lúc ăn nàng mới cười, khi khác dường như quá ít.
Đến dòng thác nhỏ.
Quảng Mục đảo mắt chẳng thấy Đại Du đâu, gọi cũng không thấy trả lời.
Bỏ mẹ rồi, hay nó đã bỏ trốn? Biết nói làm sao với Hoa Nhạc?
Hắn ám ảnh cánh hoa màu hồng kia quá rồi à.
Chợt Quảng Mục nghe tiếng ngáy. Lão đến sau gốc cây to đùng kia, liền thấy Đại Du đang nằm ngủ ngon lành.
Bốp...
Đại Du bất dậy thấy Quảng Mục mở mắt trân trân nhìn mình. Trên tay lão cầm một hòn đá to tướng.
Nguy rồi, hay là hắn định giết người diệt khẩu, nơi này không có Hoa Nhạc chính là tử địa à nhen.
"Về nấu cơm" - Quảng Mục quát lớn.
"Thằng đần độn, ngươi nghiên cứu ngọc giản tới đâu rồi, tại sao một mống linh khí trong thân thể, cũng không tăng thêm hả?".
Đại Du uể oải đứng dậy về bên thác nước rửa mặt, bất mãn nói lớn.
"Lão già, lão đưa ta cái cục đá kia làm gì? Ta làm theo lời lão, ta có hiểu cái gì đâu, lão lừa ta đấy à".
Quảng Mục điên tiết, thằng này có phải thiếu giáo dục từ nhỏ hay không? Cái giá để đệ tử tham gia thí luyện cũng không hề nhỏ? Chí ít cũng rèn cho nó biết những thứ cơ bản, rồi mới cho đi thí luyện chứ? Ai lại cử nó tới đây?
Tức thì tức, mà chuyện cơm nước quan trọng hơn. Quảng Mục thở dài một hơi rồi đi xuống núi. Mấy trăm năm qua mới nhận một học trò để chỉ dạy, đến óc chó nó cũng không bằng.
Đại Du cũng ngượng mặt, lẽo đõe theo sau.
Lúc bên Bích Hà Nguyên Quân, nếu lúc đó, thay vì cả ngày chỉ nàng sáu mươi chín tư thế?
Thì để nàng chỉ mình về tu luyện, để giờ đỡ mất mặt.
Mà thôi, lúc đó được mặt thằng lớn, lại mất mặt thằng nhỏ.