Trăng lên mười sáu trăng tròn, em lên mười sáu vếu tròn hơn trăng.
Dưới ánh trăng mờ ảo, một con hầu gái của Đông Nhạc Thái Sơn tông tay cầm hoa sen đùa giỡn một mình, tắm táp dưới hồ nước bên dòng thác nhỏ, thân thể mỏng manh lấp lánh ánh trăng, mái tóc thướt tha buông dài, những giọt nước nhẹ nhàng chầm chậm lăn trên làn da hồng hào thiếu nữ, dường như không muốn rời đi, vừa tắm khỏa thân vừa múa hát, thân thể uyển chuyển, giọng ca trong trẻo từ đôi môi mỏng manh mê đắm lòng người, đáng tiếc là chả có ai nghe, ai nhìn, vì nơi đây, có đẹp, có mê người thì cũng chỉ là hầu gái, người hầu của Đông Nhạc Thái Sơn không được tu luyện nạp linh khí, là người phàm trong tông môn tu tiên, loại hạ đẳng nhất nơi đây, sống cả đời cũng chỉ vậy, không được phép vướng bận ái tình, quy tắc chặt chẽ, mọi sự ngu dốt đều phải trả bằng tính mạng.
Khi những đứa trẻ còn hơi sữa, chiến tranh loạn lạc làm chúng trở nên mồ côi dưới ngọn lửa cùng gươm đao, may mắn thì được những kẻ hầu người hạ giai tầng cao trong loại hạ đẳng của tông môn đang trên đường đi kiếm những đứa trẻ như vậy về nuôi, bổ sung người hầu khi những người hầu khác ch.ết đi, không may mắn thì sinh tử cũng không ai quản hết, số mệnh sắp đặt những đứa trẻ đó thành người hầu.
Mặt nước xung quanh đột nhiên gợn sóng, thân thể người hầu gái lúc uốn éo, lúc cứng đờ, tiếng rên rỉ từ nhè nhẹ rồi càng lúc càng lớn, cả người bị một bàn tay kỳ diệu kích thích đến mê mẩn, khoái cảm tình ái dâng trào như thác đổ, nhìn xung quanh lại không phát hiện một ai, chỉ cảm nhận được có ai đó đang thi triển thủ pháp thần kỳ trên thân thể, tinh thần lại không xuất hiện một ý nghĩ chống cự hay vùng vẫy, cứ muốn, cứ mặc như vậy, mặt nước loan sắc đỏ, chính thức trở thành đàn bà, hiện tại sung sướng bất tận, qua cơn mê loạn biến thành thức ăn của linh thú.
Tỉnh mộng, nhìn xung quanh, người hầu gái biết mình đã bị ném vào nơi nhốt linh thú để làm thức ăn, đang nằm trên đống xương trắng toát, mùi hôi thối kinh tởm khắp nơi, lạnh lẽo, oán khí ngập tràn, âm u rợn người, nhưng chẳng thấy được người con gái đó hoảng sợ, chẳng thấy giọt nước mắt nào chảy xuống, chỉ thấy đôi mắt còn đang mê ly, nụ cười mỉm mỉm, mơ mơ màng màng, hương vị say đắm của tình ái vẫn còn đọng lại trong tinh thần và thể xác, lấn át sát khí xung quanh, cứ như vậy và cứ như vậy.
Một lúc lâu sau, một con hắc nha tương đương địa khí sơ giai lao tới, chén miếng mồi ngon, nó chỉ kịp hãm thắng khẩn cấp, lăn lộn mấy vòng, lông rụng tả tơi, tổ cha đứa nào chơi khăm con chim như ta, lại có ý định giá họa rồi làm thịt ta, món này ăn sao nổi, kỳ lạ, sao lại bị vứt bỏ ở đây, cho dù vứt bỏ, hắc nha với hàm răng nhọn hắc như nó cũng không dám nhai, khi nó nhìn thấy trên đôi gò má người hầu gái phát sáng một ký hiệu đặc biệt, một cây xanh hình nấm thẳng toát, tán lá rập rạm nằm ngược dưới chân, trong tán lá chỉ có mỗi hai trái hai bên, ký hiệu để lại của Tông chủ Đông Nhạc Thái Sơn tông đối với nữ nhân hắn đã nếm qua, để khỏi thằng nào lén phén.
Trong một đêm bị Tông Mẫu đá đít lăn ra khỏi giường, Tông chủ Đông Nhạc Thái Sơn tông Loạn Loăn buồn chán lang thang uống rượu giải sầu, say khướt, rồi nổi hứng đi tìm bò lạc, chơi xong dong, rồi cũng chả biết con bò lạc kia là ai, mà cũng chẳng ai biết được hắn là ai, chỉ có Tông Mẫu biết, mọi việc trong tông môn đều do trưởng lão quyết, mấy trăm năm qua, chưa ai thấy mặt hắn, chỉ biết là hắn vô cùng khủng bố, Thiên Khí đỉnh phong, mấy trăm năm qua vẫn đang miệt mài khổ sở tu luyện, tìm kỳ ngộ tiến vào Âm Dương luân hồi.
Người hầu gái đó chính là Hà Tú Cô, mẹ của Bích Hà Nguyên Quân. Nhìn con mồi như con điên trước mặt, ngơ ngơ ngáo ngáo, lúc nào cũng cười, Hắc Nha kia thực sự chẳng biết làm sao, nơi đây là chỗ ở riêng của linh thú như nó, khi nào tiến vào địa giai mới được tông môn ban thưởng như vậy, đứa nào ghen ăn tức ở chơi xỏ mình không biết, mang lại vứt lên trên cũng chẳng được, biết đâu đứa nào rình rình ngoài đó, giá họa hắn bắt cóc nữ nhân của Tông chủ, thế thì có phải ch.ết không chớ, bố mày tuy đen nhưng không có ngu nha, thế là nó để đó, chẳng dám động vào một cộng tóc của Hà Tú Cô.
Mấy ngày sau, Hà Tú Cô vẫn biểu hiện như lúc trước, cả người đã dần nhợt nhạt, đói và khát nên lăn ra bất tỉnh, khổ thân con quạ đen thấy vậy thì hết hồn, chỉ cần Hà Tú Cô ch.ết, linh khí từ ký hiệu thoát ra, Tông chủ biết được, hôm nay nó biến thành món quạ quay là cái chắc.
Hắc Nha hết cách, buộc lòng phải đi kiếm nước và thức ăn cho Hà Tú Cô, hết ngày này qua ngày khác, chín tháng mười ngày sau, Hà Tú Cô sinh ra Bích Hà Nguyên Quân ở cái nơi tăm tối, lạnh lẽo ấy.
Hắc Nha nổi đóa thật rồi, mình là chim, lại đi nuôi người, nuôi cho béo cái bụng rồi giờ nó lòi ra một đứa nữa, mới một con điên mà làm ảnh hướng đến việc hắn tu luyện lắm rồi, cả năm nay chưa có gì tiến bộ cả, giờ phải nuôi hai đứa phải làm sao, Tông chủ ơi tông chủ, ngài ăn ốc thì kiếm thằng đệ tử nào đó đổ vỏ cũng được, mắc mớ gì lại đi kiếm con chim như ta.
Đứa thứ hai lại điên hơn đứa đầu tiên nữa, mới sinh ra đã la oa oa oa om tỏi, chym chúng ta lúc đẻ trứng ra có đứa nào la đâu, hay là thịt nó luôn, Hắc Nha bây giờ đã quẫn trí lắm rồi, liền lao tới định gắp đứa bé đi, bản năng của người mẹ nên Hà Tú Cô ôm chặt con mình, Hắc Nha xoay sở thế nào cũng không gắp được, cũng không dám tổn hại Hà Tú Cô, nó đành đứng bên cạnh, hỏa hệ Hắc Nha như nó nổi giận, toát ra hỏa khí.
Mình đúng là ngu, con chim đen nghĩ thầm, hóa ra đứa bé lạnh nên khóc à, lúc nó tỏa ra hỏa khí, hỏa nhiệt bao trùm xung quanh làm không khí ấm lên, đứa bé cảm nhận hơi ấm nên ngừng khóc, rúc vào người mẹ ßú❤ sữa, con chim đen xòe đôi cánh rộng, bao bọc lấy hai mẹ con.
Ngày tháng trôi qua, Bích Hà đã được sáu tuổi, Hà Tú Cô cũng đã tỉnh lại, nhưng chẳng dám ngoài, sợ rằng con hầu như mình ra ngoài chắc chắn sẽ ch.ết.
Cho dù không biết cha đứa trẻ là ai, trong lòng cũng không hận, người hầu như nàng không có quyền có con, nàng đang có thứ mà cả chục vạn kẻ hầu người hạ bên ngoài đang mong ước.
- Phụ thân, tối nay phụ thân đưa con ra ngoài chơi nhé - Bích Hà đang bấu víu tìm cách leo lên mình con Hắc Nha đang lim dim ngủ.
Hắc Nha tỉnh giấc, xòe đôi cánh ôm lấy Bích Hà, đây là thói quen nhiều năm nay rồi, dụi dụi đầu vào người đứa bé, gật gật ra hiệu đồng ý. Chỉ đến khi tối, nó mới dám đưa đứa bé đi du ngoạn bên ngoài, mặc dù nơi ở của linh thú cách rất xa trung tâm Tông môn, nhưng nó cũng chẳng dám lơ là cảnh giác, đứa bé chính là bảo vật của hắn. Tình cảm của đứa bé đã làm cho cho tinh thần của nó tiến triển nhanh chóng, linh trí cũng dần dần sớm mở ra.
Hà Tú Cô bênh cạnh cúi người, cảm tạ Hắc Nha, ân tình không lời nào nói hết.
Chỉ mới sáu năm, Hắc Nha từ Địa khí sơ giai đã tiến tới Địa khí Đại giai đỉnh phong, chỉ một bước nữa thôi là nó sẽ bước vào cánh cửa Thiên Khí, có hình người, có linh trí như con người, đây gọi là tốc độ tu hành biến thái, đến cả trưỡng lão tông môn phụ trách linh thú trong tông môn cũng vô cùng ngạc nhiên, trăm năm trước con linh thú này không lên nổi một giai, thế mà trong thời gian ngắn ngủi, tiến thẳng hai giai.
Trên bầu trời đêm gió lộng, một con chim màu đen to lớn xòe rộng đôi cánh, chẳng ai biết được trên lưng nó là một đứa trẻ, đùa, vị tu tiên cao giai nào thấy chắc chắn còn tưởng con linh thú này đang lặn lội thân cò đi ăn đêm:
- Phụ thân, con muốn lên đỉnh núi kia.
- Phụ thân, con muốn đi bắt cá.
- Phụ thân, con muốn ôm phụ thân....
..........................................................................
Hắc Nha đột nhiên cảm ứng điều gì bất an, phóng nhanh như chớp tiến về nơi ở của nó.
Hà Tú Cô đã ch.ết, thân thể không một mảnh vải che thân, nhiều vết bầm tím trên người, Trưởng lão phụ trách linh thú Địa thượng Thiên tiên Huyền Vũ thân thể lực lưỡng mặc mỗi cái sịp đỏ đang bóp cổ của Hà Tú Cô đưa lên cao, một thân hình mờ mờ ảo ảo đang đứng đối diện Huyền Vũ, chính là Tông chủ Đông Nhạc Thái Sơn tông Loạn Loăn.