An Lộc Sơn đi đi lại lại trước sảnh tiếp khách, tâm trạng rối rắm, không rõ Bích Hà Nguyên Quân đã xử lý xong thằng nhãi kia chưa, thời gian cũng trôi qua lâu rồi làm hắn lo lắng, ước gì hai đứa nó đánh nhau ch.ết luôn để hắn nhẹ nhõm trong lòng, ương ương dở dở thì có khi lại lấy mình ra để xả giận thì bỏ mẹ, hai đứa nó đều là tiên nhân, ai thắng ai thua thì mình cũng nguy hiểm đến tính mạng, phàm nhân như hắn không thể nào chạy trốn được, nhanh chóng bị lôi ra, có khi còn thảm hơn.


Lén nhìn Thiên Hậu Tắc Thiên còn đang nằm lõa thể trên giường, muốn vào không được mà muốn ra cũng không xong, làm thủ lĩnh ở tiểu địa này lâu năm, hắn biết cân nhắc cái nào lợi, cái nào hại, chơi được một lần thì phải biết lần thứ hai có nên không, tinh trùng lên não thì chẳng khác nào đặt cược mạng sống của mình cả, trước vóc dáng của Thiên Hậu Tắc Thiên mà còn bình tĩnh được như vậy, An Lộc Sơn cũng được coi là kỳ tài có lý trí à nhen, hắn sợ Bích Hà Nguyên Quân xuất hiện đột ngột thì coi như cái mạng nhỏ của hắn chính thức lìa trần, hưởng dương khi bảo bảo còn tốt thì vô cùng nuối tiếc.


- Bảo Bối, ta yêu nàng.
- Bảo Bối, chạy vô đó làm gì, ở đó đông người, nàng định để thiên hạ thấy hết hay sao, tuy kích thích nhưng ta không thích à.
- Bảo Bối, bay nữa thì mệt lắm, lấy sức đâu mà chơi.
- Bảo Bối, sáu mươi tám lần nữa thôi.


Tiếng Đại Du la hét inh tỏi vang vọng cả xung quanh biệt sảnh tiếp khách, An Lộc Sơn bực tức cả người, từ ngày Bích Hà Thiên Quân ghé thăm, không có chuyện nào là tốt đẹp, đây là khu nghỉ ngơi của hắn và khách khứa, bà mẹ đứa nào lại la hét om sòm, tán gái kiểu gì mà chạy vô tới trong này, mà nghĩ cũng nể thật, chuyện riêng tư của chúng mà nó lại hồn nhiên la lớn cho cả thiên hạ biết, là kẻ nào, lính lác mình thì đố đứa nào dám xằng bậy ở đây, trong đại sảnh của lão tử có con hàng họ mà lão tử chả chơi được, đang bức rức cả người, hai đứa bay là đứa nào mà dám khiêu khích bản tướng, chán sống rồi hả. An Lộc Sơn vác đao đi ra ngoài tìm kiếm, không xả tinh được thì cũng kiếm đứa xả giận.


Đi được mấy bước thì thấy một cái bóng trắng từ trên trời rơi cái véo xuống ngay đỉnh bức tượng tiên nhân giữa sân, khí thạch được sắp xếp vỡ tung, văng ra khắp nơi, má ơi, tai họa rồi, Bích Hà Thiên Quân mà biết được bức tượng đã hỏng, kiếp này của mình có phải đã tận rồi khồng. Chưa hoàn hồn thì lại thấy một thằng nhóc trắng trẻo, chỉ có mảnh vải quấn quanh ở hạ thân phá tan cánh cửa rồi nhảy vào, búng một cái bay đến đè con áo trắng, hai tay chụp rất chuẩn xác trên đồi núi của cái bóng trắng vừa rồi.


An Lộc Sơn dụi dụi mắt, người quen à, Bích Hà Thiên Quân đang nằm ngửa ra, cả người không động đậy, thằng nhãi con lúc nãy trong khu mỏ đang ngồi đè lên bụng, hai tay bóp nắn từ trên xuống dưới.




- Ngươi dừng lại ngay, ta đã nằm im rồi, ngươi còn bóp nắn cái gì nữa - Bích Hà Thiên Quân giờ đã thở hết hơi rồi, về tới đây thì linh khí cũng đã cạn kiệt, điều tức khí thức, vội vàng hấp thu đám linh thạch xung quanh.


- Bảo Bối, ta quen tay - Đại Du hí hửng, cuối cùng cũng bắt được, giờ phải kiếm chỗ nào kín kín để hành sự ngay thôi, thời gian gấp gáp lắm rồi.


- Ai là Bảo Bối của ngươi, ngươi đi mà chơi với bảo bối trong quần của ngươi đó, khốn nạn như nhau - Bích Hà Thiên Quân xác định đã về đến khu trung tâm, nhìn quanh không thấy một người nào, chỉ thấy An Lộc Sơn đang trố mắt nhìn, suy tính của nàng đã đổ bể rồi, cũng đã hết nước mắt để khóc rồi.


An Lộc Sơn hâm mộ Đại Du lắm rồi, kẻ thù của kẻ thù là bạn, biết mình chẳng xứng là bạn với người ta, nhưng cứ vơ vét nhận đại để cho nó oai. Con tiên nhân mà hắn ghét cay, ghét đắng lại đang bị trai nó đè, quả báo đến sớm là có thật, An Lộc Sơn lặng lẽ chắp tay tôn kính hướng về phía Đại Du.


- Bái kiến tiên nhân ghé thăm tiểu địa, hạ nhân xin hết lòng phục vụ - An Lộc Sơn mồm miệng nhanh nhẹn, gặp kẻ mạnh cứ lấy lòng trước đã, huống hồ đây là thần tiên mà hắn hâm mộ, cả đời chả gặp được vị tiên nhân nào, đùng đùng có hai đứa tới, toàn là hàng khủng bố.


- Ngươi là ai? - Đại Du chỉ tay An Lộc Sơn hỏi.
- Hạ nhân là An Lộc Sơn, là thủ lĩnh khu tiểu địa này, tiên nhân có gì sai bảo - An Lộc Sơn nghe tiếng tiên nhân hỏi đích danh mình, tự hào không thôi.
- Mau kiếm cho ta một phòng riêng, làm tốt có thưởng.


- Mời tiên nhân, phòng đã được chuẩn bị sẵn - An Lộc Sơn khom người, chĩa tay về hướng sảnh tiếp khách, phía trong đó có vô số phòng để dành cho khách quý, mỗi ngày ngủ một phòng, ngủ cả năm cũng chưa hết, tùy tiện kiếm một cái phòng, mà lại được tiên nhân ban thưởng, quả là chỉ có đàn ông mới tốt với nhau, Bích Hà Thiên Quân phục vụ bà đó tới tận răng mà còn xém bị mất mạng, vị tiên nhân mới đến mở mồm là có thưởng, lòng dạ thật rộng rãi à nhen.


Đại Du bế Bích Hà Nguyên Quân trên tay, cảm giác bế một người đẹp nó sướng thật khó tả, Bích Hà Thiên Quân đúng là cực kỳ xinh đẹp, sau đó hùng dũng đi theo An Lộc Sơn, nằm trong tay Đại Du, Bích Hà Thiên Quân lần đầu cảm nhận sự ấm áp của một nam nhân, nhưng nhanh chóng lắc đầu ngán ngẩm, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu, chỉ tưởng tượng một xíu về cảnh tượng tiếp theo, cả người Bích Hà Thiên Quân run rẩy, Đại Du tưởng nàng lạnh, ôm chặt hơn.


Vừa tới cửa của sảnh tiếp khách, nhìn xa xa có chiếc giường khá đẹp:
- Phòng này được rồi, cho ngươi lui, mau cho người đón tiếp mẹ con Sáng về đây, nhớ phải thật long trọng, cấm người khác lảng vảng quanh đây, có lệnh của ta mới được phép đến.


Đại Du gầm gè mấy tiếng rồi đóng cửa lại, An Lộc Sơn đột nhiên cảm thấy mình ngu dốt, tiên nhân có giao hoan cũng ở một phòng thật lớn à nhen, có khi vừa chơi vừa bay, phàm nhân làm sao sánh được, may mà trong phòng có một chiếc giường, nếu không thì đã làm phật lòng vị nam đại tiên kia rồi, Thiên Hậu Tắc Thiên đang nằm trên giường, dù gì cũng coi là nô tỳ của Bích Hà Thiên Quân, chơi cả chủ lẫn tớ thì phê khỏi nói rồi.


Mẹ con Sáng lúc tỉnh dậy đã thấy đang ngồi trong kiệu, kẻ đánh xe Mã Tạp lại là An Lộc Sơn, hốt hoảng không thôi, vị tiên nhân kia đã bỏ rơi hai mẹ con mình rồi sao, sợ quá nên im thin thít, thiếu điều lại bất tỉnh lần nữa, người mẹ chỉ biết ôm chặt Sáng, cầu mong phép màu xảy ra.


Đặt Bích Hà Thiên Quân xuống giường, sao bên cạnh lại có một nữ nhân kiều diễm nữa thế này, An Lộc Sơn đã chuẩn bị sẵn cho mình sao, tổ cha nó chứ, deadline muốn xỉu rồi mà nó còn bố trí thêm gái cho mình nữa, lần đầu hắn thấy người đẹp dâng tới tay mà phát run à nhen, nhẹ nhàng làm Thiên Hậu ngất xỉu, rồi nhanh chóng làm anh nông dân cày cho đủ số lượng.


- Van cầu người, giết ta đi, um um.
- Đừng nữa mà, lần này nữa thôi, huhu, ta xin ngươi đó.
- Đừng mà, đừng tiếp mà, um, um sướng quá, một lần nữa thôi nha.
- Um um, ta ch.ết mất, sướng ch.ết mất, cho ta nghỉ ngơi, nô tỳ của ta cũng là của ngươi....
- Hai ngày rồi chàng ơi, tha cho thiếp, cầu xin chàng, thiếp lạy chàng...


...............................................................................................................................................
- Tèng teng teng teng, ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, linh lực hỗ trợ sự sống tăng lên sáu mươi chín ngày, mở vật phẩm trúng thưởng - Hệ thống nhắc nhở, một biểu tượng hộp quà lại xuất hiện trôi nổi trong không gian trong đầu hắn.


Trên chiếc giường xa hoa, một người bất tỉnh, hai người mất ngủ mấy ngày liên tục, cuối cùng rã rời nằm ôm nhau ngủ mấy ngày liền. An Lộc Sơn mấy hôm nay cũng chẳng yên, chóng mắt không dám ngủ đứng chờ ở xa xa, đợi tiên nhân sai bảo, đúng là tiên nhân có khác, không ăn không uống, nếu như hắn thì đã thượng mã phong rồi ngủm luôn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện