"Kiếm tông phái ra một người còn thiên tài hơn cả yêu nữ nữa!"

Không biết ai đã nói câu này, khiến toàn bộ ngoại môn Kiếm tông đều sôi sục. Những đệ tử ngoại môn vốn chẳng có hứng thú lại vội vàng đến tháp kiếm nô nhìn thử một chút, thậm chí có một số đệ tử đang bế quan cũng bị trưởng lão của mình bắt đến xem.

Trong chốc lát tháp kiếm nô bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt.

"Tiên Thiên mười sáu tuổi, chậc chậc, Giang Nguyên trong tháp kiếm nô kia không hổ danh là thiên tài Giang Tuyết Thành trăm năm khó gặp!"

"Đúng vậy, ta mười sáu tuổi mới chỉ đạt đến Huyền giả lục phẩm, mà người ta đã đạt đến Tiên Thiên, thật khiến người ta ganh tị chết mà!"

"Trên đời vốn tồn tại một nhóm toàn những kẻ thiên phú hơn người, Kiếm tông chúng ta ban đầu đã có một yêu nữ, bây giờ lại thêm một Giang Nguyên, chắc chắn tông phái của chúng ta đang muốn vùng dậy đây mà!”

"Còn có một đệ tử tạp dịch tên là Dương Diệp, hắn có thể kiên trì lâu như thế, đủ thấy thực lực cùng thiên phú của hắn ra sao, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc hắn, Giang Nguyên còn có Thanh Tuyết đều có mặt trong Thanh Vân bảng lần tới!”

"Thật sự là cười người hôm trước hôm sau người cười. Lúc trước hắn bị biếm thành đệ tử tạp dịch, ta cùng các đệ tử khác đã cười nhạo hắn, không nghĩ tới, trong khoảng thời gian ngắn hắn đã vượt xa chúng ta!"

"Đúng vậy, chắc hắn cũng biết lúc trước trưởng lão truyền kỹ dạy Huyền kĩ cho ta, nhưng ta không nghiêm túc học hành, vị trưởng lão kia đã nói "Ngươi muốn trở thành một Dương Diệp thứ hai sao?" Nếu bây giờ trưởng lão hỏi ta lại lần nữa, chắc chắn ta sẽ nói ta nguyện ý làm!"

"Hừ, coi như hắn thiên phú không tồi vậy thì sao, đã có Giang Nguyên ở đó, hắn chỉ có thể trở thành nhân vật làm nền mà thôi!”

"Sư đệ, ta cảm thấy ngươi đang ganh tị với hắn thì phải, nhưng mà nói cũng đúng. Từ khi có yêu nữ kia, những cái tên khác trên Thanh Vân bảng quả thật chỉ có thể làm nền, không có ấn tượng gì. Lần này có Giang Nguyên vừa thăng lên Tiên Thiên, Tuyết sư muội cùng với cái tên Giang Nguyên kia chắc chắn chỉ có thể làm nền thôi!”

"..."

Người đến xem ngày càng nhiều nhiều, nhao nhao cả lên, Tào Hoả cười khổ lắc đầu, bọn nhãi con này suốt ngày chỉ biết nhìn thiên tài người ta, tu luyện thì chẳng ra sao cả. Nhưng lão cũng không có ý định ngăn cản, vì nếu là lão, nghe được tin tức này cũng chắc chắn sẽ chạy đến góp vui.

"Lão đầu, tiểu tạp dịch khi nào mới có thể đi ra?" Lúc này, Bảo Nhi nhìn Tào Hoả, không kiên nhẫn hỏi. Nàng đã đợi rất lâu rồi, nếu không phải lão đầu nói trụ được càng lâu trong tháp kiếm nô thig càng có lợi cho hắn, không chừng Bảo Nhi đã sớm xông vào lôi hắn ra từ lâu rồi.

Nhìn tiểu ma nữ trước mặt, Tào Hoả lại thấy đau đầu, thật ra lão rất ngạc nhiên, tiểu ma nữ này với tên tiểu tử Dương Diệp kia sao lại có quan hệ tốt như thế, còn cái dáng vẻ bảo gì nghe nấy kia là sao?

"Lão đầu, ta hỏi ngươi, tiểu tạp dịch ở bên trong sẽ không có chuyện gì chứ?" Bảo Nhi có chút lo lắng hỏi.

Tào Hoả vội vàng cười, nói: "Không, trong tháp chỉ là một huyễn trận, hắn sẽ không sao đâu. Về việc tại sao hắn vẫn chưa ra, ta cũng không rõ lắm, nhưng ta đoán hẳn là cũng sắp ra đến nơi rồi!”

Tào Hoả vừa mới dứt lời, phù văn xung quanh tháp kiếm nô lấp lóe một trận, sau đó có một bóng người bước ra.

"Ra rồi, ra rồi kìa, tiểu tử tạp dịch ra rồi..."

Nghe được đệ tử bên cạnh nhao lên, Tào Hoả cười nói: "Nhìn xem, chẳng phải hắn đã ra rồi sao..." Bất chợt Tào Hoả im lặng, bởi vì xung quanh quá yên tĩnh, tiểu ma nữ lại dùng ánh mắt bất thiện nhìn lão.

Tào Hoả vô thức nhìn sang bên cạnh, lão phát hiện tất cả mọi người xung quanh đều im lặng, mấy vị trưởng lão cũng im bặt, ánh mắt họ tựa như thấy quỷ. Tào Hoả nhướng mày, nhìn về phía bóng người vừa bước ra, khi thấy người kia, thì Tào Hỏa ngây người.

Bên ngoài tháp kiếm nô phủ một bầu không khí quỷ dị, tất cả những âm thanh xung quanh đều biến mất, có người còn ngây ra như phỗng.

Giang Nguyên dùng sức lắc đầu, khi cảm giác choáng váng biến mất, y mới chậm rãi mở mắt. Thấy cảnh tượng trước mắt y cũng ngây người, tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn y, có những ánh mắt không thiện cảm lắm nhìn y, cũng có những ánh mắt khó hiểu nhìn y.

Rất nhanh, trên mặt Giang Nguyên lộ ra một nụ cười rạng rỡ, thầm nghĩ: "Khẳng định là thành tích của mình quá xuất sắc khiến mọi người không thể không kinh ngạc. Cũng đúng! Mình đã thăng lên Tiên Thiên, lại vượt qua hơn mười lăm tầng, mọi người có thể bình tĩnh được nữa sao!”

Nghĩ vậy, Giang Nguyên đứng lên, sau đó đến trước mặt Tào Hoả, ôm quyền nói: "Trưởng lão, ta đã vượt qua mười lăm tầng!" Lúc nói những lời này, âm thanh của Giang Nguyên rất bình tĩnh, thế nhưng trên mặt lại lộ ra nét kiêu ngạo lạ thường.

Nghe Giang Nguyên nói, Tào Hoả rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, lão không trả lời Giang Nguyên, chỉ nhìn về phía tháp kiếm nô, giống như mất hồn lặp đi lặp lại: "Làm sao có thể, làm sao có thể..."

"Ha ha..."

Lúc này, giữa sân bất ngờ truyền đến một tiếng cười to. Người cười không ai khác chính là Thiên trưởng lão. Khi thấy người bước chính là Giang Nguyên, tim lão đột nhiên đập nhanh một nhịp, vừa nghe Giang Nguyên nói xong thì lão càng thêm xác định. Giờ phút này lão không thể kiềm chế được sự kích động của mình mà cười ra tiếng.

Kết quả này quả thật nằm ngoài dự đoán của mọi người, đặc biệt là mấy vị trưởng lão kia. Huyền giả bát phẩm có thể trụ đến tầng mười chín, làm sao có thể như thế? Có người vui vẻ, có người chấn kinh, có người nghi hoặc, có người buồn bã.

Lúc này Giang Nguyên cảm thấy thật khó hiểu, y hoàn toàn không biết tại sao lại không giống trong tưởng tượng của mình, không ai reo hò, không người sùng bái, không kẻ nịnh nọt. Các trưởng lão không nhìn nhìn y, ánh mắt các đệ tử xung quanh nhìn y cũng chứa đầy nét kì lạ.

"Đừng ngây ra nữa, mau nhìn xem chữ trên tháp kìa!" Đúng lúc, Thanh Tuyết đã tấn thăng lên Tiên Thiên cảnh đến bên Giang Nguyên châm chọc nói.

Thật ra, lúc nhìn thấy Giang Nguyên bước ra nàng rất ngjac nhiên, nàng ban đầu cũng giống mọi người đều cho rằng Giang Nguyên đã lên được đến tầng mười chín, nhưng mà mọi người đều đoán sai. Nhưng mà rất nhanh Thanh Tuyết đã có thể chấp nhận sự thật này, bởi vì so với Giang Nguyên nàng càng muốn đứng về phía Dương Diệp hơn, đơn giản là vì hai chữ nhân phẩm.

Giang Nguyên không thèm để ý sự châm chọc trong lời nói của Thanh Tuyết, y ngẩng đầu nhìn về phía tháp, khi thấy hai chữ “mười chín” to đùng trên tháp, Giang Nguyên bỗng trợn mắt thật to, biểu cảm trên mặt thay đổi một cách rất đặc sắc.

Người buồn bã lúc này chính là Liễu Thanh Vũ. Lúc nhìn thấy Giang Nguyên, y không giật mình như bao người mà chỉ cảm thấy bị lay động. Tâm y hầu như đều đặt trên người Dương Diệp, gã đang tính toán xem Dương Diệp có thể trụ được bao lâu nữa. Không thể không nói, mấy ngày nay đối với Liễu Thanh Vũ như một loại dày vò. Dương Diệp ở bên trong lâu bao nhiêu, thì y càng bị giày vò bấy nhiêu. Bởi vì có thể trụ trong tháp càng lâu, chứng tỏ thực lực của Dương Diệp ngày càng được nâng cao.

Được rồi, bây giờ không phải là sự giày vò nữa mà là một tai vạ.

Đệ tử ngoại môn xung quanh đều nhìn về phía Liễu Thanh Vũ, khi thấy Liễu Thanh Vũ nắm chặt song quyền, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, tất cả mọi người là âm thầm lắc đầu, đây quả thực là tự tìm đường chết. Tuy nhiên việc này cũng khiến cho mọi người hiểu rõ hơn về một đạo lý, chính là không nên khinh địch, không được cho đối thủ của mình bất kì cơ hội nào, Liễu Thanh Vũ trước mắt chính là ví dụ tốt nhất.

Lúc này Liễu Thanh Vũ rất hối hận, phi thường hối hận. Nếu sớm biết Dương Diệp có thể đạt được thành tựu như hôm nay thì lúc trước y tuyệt đối sẽ liều mạng tiêu diệt Dương Diệp. Đáng tiếc bây giờ đã quá muộn màng, không nói đến việc y có thể đánh lại Dương Diệp hay không, chỉ nói đến việc nếu y dám động tay động chân với Dương Diệp thì các trưởng lão của Kiếm tông sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y!

Liễu Thanh Vũ không tiếp tục xem nữay nhìn tháp kiếm nô một hồi lâu rồi xoay người rời đi. Hiện tại y không có hứng thú với việc Dương Diệp sẽ lên được đến tầng bao nhiêu, Liễu Thanh Vũ chỉ muốn biết biện pháp thắng Dương Diệp mà thôi. Bởi y hiểu rõ ân oán giữa Liễu gia và Dương Diệp, nếu Dương Diệp mạnh lên nhất định sẽ không bỏ qua cho y và Liễu gia!

Hiện tại Liễu Thanh Vũ muốn diệt trừ mầm tai họa này khi nó còn đang trong trứng nước.

Bên trong tầng mười chín, sau khi tĩnh tọahơn nữa canh giờ, Dương Diệp rốt cuộc cũng mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ, nói: "Không nghĩ tới một trận chiến này có thể giúp ta thăng cấp lên Huyền giả cửu phẩm, quả nhiên quyết chiến sinh tử có cái lợi của nó!" Đúng như vậy, trải qua trận chiến vừa rồi, Dương Diệp đã trở thành huyền giả cửu phẩm, thực lực tăng lên làm cho hắn càng yên tâm hơn đương đầu với tầng kiếm nô kế tiếp!

Đứng dậy thư giãn gân cốt, nghe âm thanh xương cốt kêu răng rắc Dương Diệp hài lòng gật đầu, nếu bây giờ để hắn đánh một trận với Tiên Thiên kiếm nô lúc trước, chắc chắn Dương Diệp sẽ không phải tốn thời gian lâu như vậy. Bởi vì không không chỉ có cảnh giới tăng lên, mà ngay cả sức mạnh thân thể hắn cũng tăng lên một cách rõ ràng.

Dương Diệp không do dự, bước lên cầu thang tầng hai mươi. Hiện tại, trong lòng hắn tràn đầy chiến ý!

Dương Diệp lên tầng thứ hai mươi, khi thấy đối thủ của hắn, Dương Diệp sửng sốt, sau đó hai mắt nhắm lại, sắc mặt còn nghiêm trọng hơn so với lần gặp Tiên Thiên kiếm nô!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện