Ngoài tháp, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào hai chữ to ở giữa tháp kia. Vào giờ khắc này, Thanh Tuyết đang tấn cấp ở bên cạnh cũng bị mọi người bỏ qua.
Hiển nhiên, so với Thanh Tuyết tấn cấp Tiên Thiên, đi lên tầng thứ mười tám càng làm cho người ta chấn động hơn. Điều này cũng là bình thường, mọi người ở đây cơ bản là đều từng đi vào Kiếm Nô tháp, biết sự kinh khủng của bên trong đó. Nhất là ba trưởng lão Tào Hỏa, bọn họ hiểu rất rõ có thể lên tầng mười tám đại biểu cho là gì.
Mục đích chủ yếu của Kiếm Nô tháp chính là khảo nghiệm tiềm lực của người tham dự. Tiềm lực này chẳng phải nói về cảnh giới mà là tiềm lực chiến đấu của một người. Từ trước đến giờ thế giới này cũng không thiếu yêu nghiệt, ở Nam vực, người có thể vượt cấp khiêu chiến, thậm chí vượt hai giai, cũng không phải là không có. Nói cách khác, sức chiến đấu thực sự của những người cảnh giới cao chưa chắc gì mạnh hơn người có cảnh giới thấp hơn họ.
Cảnh giới không phải là tiêu chuẩn duy nhất để so sánh thực lực của một cá nhân, nhưng mà cảnh giới cao cũng có lợi ích rõ rệt, đó chính là số lượng huyền khí nhất định là nhiều hơn cảnh giới thấp. Hơn nữa, khi một người tăng lên đến một vài cảnh giới nào đó, họ còn có thể nhận được một số năng lực kì dị.
Tỷ như Tiên Thiên cảnh, sở dĩ Tiên Thiên cảnh mạnh hơn Phàm Nhân cảnh cũng là vì sau khi đạt được Tiên Thiên, người ta có thể thu nạp linh khí vô hình trong thiên địa vào trong cơ thể, dung hợp với thể xác, tăng cường sức mạnh của cơ thể. Tiếp đó huyền khí từ các nơi trong cơ thể được tinh lọc và ngưng, lưu động tuần hoàn trong thể nội, từ đó khả năng chủ động hấp thu linh khí trong trời đất lại càng lớn mạnh lên, lại tiếp tục không ngừng đắp nặn thể xác của bản thân.
Vẫn là câu nói đó, điều này cũng không có nghĩa là Tiên Thiên cảnh tuyệt đối có thể chiến thắng Phàm Nhân cảnh. Thế giới này ngoại trừ không thiếu các loại thiên tài ra thì lại càng không thiếu các loại công pháp nghịch thiên. Có rất nhiều loại công pháp đỉnh cấp cùng với ngoại vật là có thể khiến người ta ở Phàm Nhân cảnh đạt được hiệu quả Tiên Thiên cảnh.
Tỷ như Dương Diệp, trong cơ thể hắn có một vòng xoáy nhỏ, huyền khí kim sắc mà vòng xoáy nhỏ sản xuất ra chính là một thứ nghịch thiên. Trước đây hắn được huyền khí kim sắc thối thể, từ góc độ nào đó mà nói, thân thể của hắn thực ra đã không kém thân xác của Tiên Thiên cảnh. Thậm chí so với một vài Tiên Thiên cảnh, thân xác của hắn còn mạnh hơn.
Sở dĩ ba người Tào Hỏa chấn động là bởi vì bọn họ cho rằng ở tầng thứ mười tám, Giang Nguyên tăng cấp cảnh giới trong khi chiến đấu, lấy Phàm Nhân cảnh xông đến tầng thứ mười bảy, sau đó lại ở tầng thứ mười tám thăng cấp đến Tiên Thiên. Điều này có nghĩa là Giang Nguyên chẳng những có tiềm lực chiến đấu cường đại mà còn có tiềm lực thiên phú cường đại.
Một thiên tài cường giả Tiên Thiên mười sáu tuổi, hơn nữa còn là lấy Phàm Nhân cảnh xông đến tầng thứ mười bảy, ở tầng thứ mười tám thăng cấp Tiên Thiên, điều này sao lại không làm cho ba người bọn họ chấn động được?
"Đi thông báo yêu nữ, nói là đã có người sắp phá kỉ lục của nàng!" Tần Phong nhìn hai chữ lớn trên tháp, khẽ lẩm bẩm nói. Đối phương chưa đạt đến Tiên Thiên mà đã xông lên đến tầng thứ mười bảy, bây giờ đã thăng cấp Tiên Thiên, với sức chiến đấu của đối phương, xông qua tầng hai mươi hẳn không phải là quá khó khăn.
Một thiếu niên ở phía sau hắn không do dự, lập tức xoay người bay vọt về một phương hướng.
Trong tầng thứ mười tám, trường kiếm trong tay Dương Diệp không ngừng vung lên, mang theo tàn ảnh cùng với tiếng xé gió rin rít chói tai. Mà đối thủ kiếm nô của hắn cũng không cam lòng yếu thế, trường kiếm trong tay cũng liên tục vung lên, tốc độ không kém gì Dương Diệp. Hai bên người đến ta đi đã không dưới mấy trăm chiêu!
Thực lực kiếm nô tầng thứ mười tám này làm cho Dương Diệp phải bất ngờ, đặc biệt là tốc độ kia, mạnh hơn kiếm nô tầng thứ mười bảy không biết bao nhiêu. Còn may là lần này hắn không dùng chiêu hậu phát chế nhân kia, nếu không rất có thể là hắn tìm đường chết, kém nhất cũng là đồng quy vu tận (1), bởi vì này tốc độ ra chiêu của kiếm nô này quá nhanh.
Nếu như hắn không khổ luyện kiếm pháp cơ bản hai năm, nếu như hắn không lịch luyện ở Thập Vạn Đại Sơn, nếu như hắn không giao thủ với những kiếm nô trước đó, hiện giờ hắn chắc chắn đã thua từ lâu.
Hai bên chưa sử dụng kiếm kỹ hay là kiếm khí gì, đều chỉ dùng chiêu thức cơ bản nhất, chính là ngươi đâm ta cản, ta đâm ngươi cản. Đương nhiên, khoảng cách gần như thế cũng không cách nào sử dụng kiếm khí, bởi lẽ bất kỳ kiếm khí nào cũng cần thời gian, mà thứ hai bên đang thiếu nhất bây giờ chính là thời gian. Ai dám thi triển kiếm khí, người đó nhất định lập tức bị một kiếm xuyên tim!
Kiếm nô còn tốt, nó chỉ có ý thức chiến đấu, không còn tâm tình gì khác. Không thể không nói, ở trong những thời khắc như thế này, không có trí khôn chắc chắn là một điểm mạnh với kiếm nô, bởi nó sẽ không căng thẳng, không sợ hãi, ngoại trừ chiến đấu ra, nó không có bất cứ tâm tình tiêu cực nào.
Mà Dương Diệp liền biết, tuy rằng hắn hết sức chăm chú gặp chiêu phá chiêu, thế nhưng một vài tâm tình tiêu cực phải có thì hắn vẫn sẽ có, nhưng mà hắn kiềm nén tất cả, không bộc phát ra mà thôi.
Thế nhưng nếu cứ tiếp tục mãi như vậy, hắn nhất định sẽ không chịu nổi trước.
"Không thể tiếp tục như vậy!" Vung trường kiếm trong tay, Dương Diệp thầm nghĩ trong lòng.
Nghĩ là làm, Dương Diệp một kiếm đâm vào trên thân kiếm của kiếm nô, mượn sức từ trên thân kiếm, hắn nhẹ nhàng nhảy về phía sau. Ngay trong nháy mắt Dương Diệp nhảy về phía sau, kiếm nô tóm lấy cơ hội này, nghiêng người về phía trước, trường kiếm trong tay mang theo kiếm ảnh đầy trời mà phủ ập xuống Dương Diệp.
Kiếm ảnh ập đến, Dương Diệp mặt không đổi sắc, trường kiếm thoát khỏi tay, nhanh như chớp mà bắn về phía kiếm nô.
"Keng" một tiếng, trường kiếm của Dương Diệp bị kiếm nô đánh bay, trong tíc tắc trường kiếm bị đánh bay ấy, hai quả đấm của Dương Diệp đột nhiên xuất hiện trước mặt kiếm nô, một quyền đánh vào trường kiếm, một quyền đấm vào ngực nó.
Hai nắm đấm đột nhiên đến làm cho kiếm nô chợt khựng lại. Hiển nhiên là nó thật không ngờ đối phương lại còn biết dùng nắm đấm. Nhưng mà nó rất nhanh đã phản kích, trường kiếm trong tay cong lại, đâm về phía ngực Dương Diệp bằng một góc độ quỷ dị.
Cao thủ quyết thắng bại chỉ trong tíc tắc, ngay khi kiếm nô dùng lại một lát, nắm đấm phải của Dương Diệp đã đấm thẳng vào ngực nó. Nhưng mà trường kiếm của kiếm nô cũng đã đến trước ngực của Dương Diệp. Thế nhưng, trường kiếm của kiếm nô chỉ mới đâm thủng da Dương Diệp đã bị sức mạnh kinh khiếp từ nắm đấm của Dương Diệp đánh văng ra ngoài.
Trong nháy mắt quả đấm của Dương Diệp tiếp xúc được ngực kiếm nô, Dương Diệp hóa quyền thành chỉ, nhẹ nhàng bắn hai luồng kiếm khí, kiếm khí theo sát thân thể kiếm nô, cùng bay theo ra ngoài. Trên không trung, tốc độ của kiếm nô giảm xuống, hai luồng kiếm khí đâm xuyên thấu mà qua, thân thể kiếm nô từ từ tiêu tán.
Trong nháy mắt thân thể kiếm nô và trường kiếm tiêu tán, một vệt máu tươi chảy ra từ ngực của Dương Diệp.
Tuy rằng biết rõ đây là ảo cảnh, mình sẽ không thật sự chết, thế nhưng trong khoảnh khắc vừa nãy, Dương Diệp vẫn cảm giác được mùi vị của tử vong. Cũng giống như tầng thứ mười bảy, nếu như lần này hắn chậm một chút, hắn cũng đã phải dừng lại.
Dương Diệp nhặt lên trường kiếm bị kiếm nô đánh bay lúc nãy, sau đó ngồi bệt xuống đất, bắt đầu tự kiểm nghiệm lại.
Từ lần chiến đấu này, Dương Diệp biết kiếm pháp của hắn có lẽ đã không tệ, thế nhưng trong lúc giao thủ với kiếm nô vừa nãy, kiếm pháp của hắn và bản thân hắn vẫn có rất nhiều chỗ chưa đủ. Kiếm pháp không đủ ở chỗ tốc độ chưa đủ, đánh rất lâu mà chỉ phòng ngự mà không thể tấn công, cho dù là có lúc nhìn thấy được sơ hở nhưng lại không thể xuất kiếm kịp thời.
Thiếu sót của bản thân thì là ở chỗ chưa đủ bình tĩnh, nhất là lúc cuối cùng, hắn rõ ràng đã nóng vội, tuy trận này hắn thắng, nhưng đây là hắn đánh cược mà ra.
Có thể nói, hắn cũng không hài lòng về trận chiến đấu này, bởi vì hắn không thích đánh cược. Nếu như có thể giữ vững tinh thần, không vội vàng nóng nảy, cho dù hắn không thể dùng kiếm pháp mà thắng được kiếm nô này, nhưng ở giao thủ một khoảng thời gian vẫn là có thể. Mà đánh cược là phải nói đến hai chữ vận may, Dương Diệp không thích ký thác tính mạng mình vào trên hai chữ vận may hư vô mờ mịt kia.
"Xem ra kinh nghiệm chiến đấu của ta vẫn còn ít. Sau này có cơ hội ta nhất định phải thực chiến nhiều hơn, tốt nhất là đi Thập Vạn Đại Sơn chiến đấu sinh tử với huyền thú. Chỉ có không ngừng lịch luyện giữa sống chết như thế ta mới có thể càng ngày càng mạnh, trong tương lai mới có thể giết ra một con đường lên Thanh Vân bảng gì đó."
Tổng kết xong, Dương Diệp đứng dậy, sau đó nhìn về phía tầng thứ mười chín. Vừa rồi hắn nếm trải được thực lực của kiếm nô tầng thứ mười tám, có thể nói đó là kẻ mạnh nhất dưới Tiên Thiên cảnh mà hắn từng gặp qua. Vậy tầng thứ mười chín sẽ là mạnh đến mức nào đây?
Lần này Dương Diệp không bước lên nữa mà là ngồi khoanh chân trên mặt đất ngay tại chỗ, vận dụng huyền khí kim sắc chữa trị vết thương ở ngực. Đối mặt với đối thủ tiếp theo, Dương Diệp không dám có chút lơ là nào, hắn muốn dùng trạng thái tràn đầy nhất mà đến. Bằng không, tầng thứ mười chín rất có thể chính là tầng cuối cùng của hắn.
Trong lúc Dương Diệp nghỉ ngơi, trong tầng thứ mười bốn, sau khi chiến đấu gần đến hai canh giờ, Giang Nguyên mới thừa dịp kiếm nô lộ ra một sơ hở mà đâm xuyên qua kiếm nô. Nhưng mà y cũng là vô cùng chật vật, lúc này y cũng chẳng còn dáng vẻ ung dung tiêu sái ngày trước nữa, trang phục toàn thân đã rách rưới tơi bời, bên trên còn có vài vết máu. Mới vừa giết chết kiếm nô xong y liền nằm vật xuống sàn.
Sau khi thở hổn hển mấy cái, y thấp giọng nói: "Thật là kiếm nô biến thái, sức chiến đấu biến thái, lại có thể suýt nữa giết được Tiên Thiên cảnh như ta đây. Trước đây lão tổ tông từng nói dùng ngoại vật đề thăng tới Tiên Thiên có chỗ thiếu sót, xem ra là thực sự. Ôi thôi, lẽ ra hồi đầu ta không nên nghe lời phụ thân mà dùng đan dược thăng cấp lên đến Tiên Thiên!"
Đúng vậy, Tiên Thiên của y là dùng ngoại vật nâng cao mà ra, trước đó y biết rõ điều này có chỗ thiếu hụt, nhưng y vẫn phục dụng. Y làm vậy chẳng vì gì khác ngoài danh tiếng. Ở Giang Tuyết thành mà nói, huyền giả cửu phẩm mười sáu tuổi đã vô cùng hiếm thấy, nhưng nếu như là Tiên Thiên mười sáu tuổi thì sao? Nếu như là Tiên Thiên mười sáu tuổi thì ngay cả khi tính trong toàn châu cũng là vô cùng nổi bật. Vì để cho danh tiếng thiên tài của mình nâng cao một bước, cuối cùng y vẫn sử dụng đan dược, tăng cảnh giới của mình lên đến Tiên Thiên. Nhưng mà bây giờ y đã hối hận rồi, nếu như y tu luyện bình thường đến Tiên Thiên, y chắc chắn sẽ không bị kiếm nô này làm cho chật vật như vậy.
Giang Nguyên thở dài một hơi rồi nhìn về tầng mười lăm, do dự một chút, y lộ vẻ kiên định mà nói: "Tuy rằng hiện giờ ta chắc chắn lấy được đệ nhất, thế nhưng nếu lại lên một tầng nữa nhất định sẽ làm cho trưởng lão Kiếm tông chú ý, nhất định phải xông qua tầng thứ mười lăm!"
Nói xong, Giang Nguyên ngồi khoanh chân trên mặt đất, lẳng lặng khôi phục huyền khí.
***
(1) Đồng quy vu tận: cùng chết chung
Hiển nhiên, so với Thanh Tuyết tấn cấp Tiên Thiên, đi lên tầng thứ mười tám càng làm cho người ta chấn động hơn. Điều này cũng là bình thường, mọi người ở đây cơ bản là đều từng đi vào Kiếm Nô tháp, biết sự kinh khủng của bên trong đó. Nhất là ba trưởng lão Tào Hỏa, bọn họ hiểu rất rõ có thể lên tầng mười tám đại biểu cho là gì.
Mục đích chủ yếu của Kiếm Nô tháp chính là khảo nghiệm tiềm lực của người tham dự. Tiềm lực này chẳng phải nói về cảnh giới mà là tiềm lực chiến đấu của một người. Từ trước đến giờ thế giới này cũng không thiếu yêu nghiệt, ở Nam vực, người có thể vượt cấp khiêu chiến, thậm chí vượt hai giai, cũng không phải là không có. Nói cách khác, sức chiến đấu thực sự của những người cảnh giới cao chưa chắc gì mạnh hơn người có cảnh giới thấp hơn họ.
Cảnh giới không phải là tiêu chuẩn duy nhất để so sánh thực lực của một cá nhân, nhưng mà cảnh giới cao cũng có lợi ích rõ rệt, đó chính là số lượng huyền khí nhất định là nhiều hơn cảnh giới thấp. Hơn nữa, khi một người tăng lên đến một vài cảnh giới nào đó, họ còn có thể nhận được một số năng lực kì dị.
Tỷ như Tiên Thiên cảnh, sở dĩ Tiên Thiên cảnh mạnh hơn Phàm Nhân cảnh cũng là vì sau khi đạt được Tiên Thiên, người ta có thể thu nạp linh khí vô hình trong thiên địa vào trong cơ thể, dung hợp với thể xác, tăng cường sức mạnh của cơ thể. Tiếp đó huyền khí từ các nơi trong cơ thể được tinh lọc và ngưng, lưu động tuần hoàn trong thể nội, từ đó khả năng chủ động hấp thu linh khí trong trời đất lại càng lớn mạnh lên, lại tiếp tục không ngừng đắp nặn thể xác của bản thân.
Vẫn là câu nói đó, điều này cũng không có nghĩa là Tiên Thiên cảnh tuyệt đối có thể chiến thắng Phàm Nhân cảnh. Thế giới này ngoại trừ không thiếu các loại thiên tài ra thì lại càng không thiếu các loại công pháp nghịch thiên. Có rất nhiều loại công pháp đỉnh cấp cùng với ngoại vật là có thể khiến người ta ở Phàm Nhân cảnh đạt được hiệu quả Tiên Thiên cảnh.
Tỷ như Dương Diệp, trong cơ thể hắn có một vòng xoáy nhỏ, huyền khí kim sắc mà vòng xoáy nhỏ sản xuất ra chính là một thứ nghịch thiên. Trước đây hắn được huyền khí kim sắc thối thể, từ góc độ nào đó mà nói, thân thể của hắn thực ra đã không kém thân xác của Tiên Thiên cảnh. Thậm chí so với một vài Tiên Thiên cảnh, thân xác của hắn còn mạnh hơn.
Sở dĩ ba người Tào Hỏa chấn động là bởi vì bọn họ cho rằng ở tầng thứ mười tám, Giang Nguyên tăng cấp cảnh giới trong khi chiến đấu, lấy Phàm Nhân cảnh xông đến tầng thứ mười bảy, sau đó lại ở tầng thứ mười tám thăng cấp đến Tiên Thiên. Điều này có nghĩa là Giang Nguyên chẳng những có tiềm lực chiến đấu cường đại mà còn có tiềm lực thiên phú cường đại.
Một thiên tài cường giả Tiên Thiên mười sáu tuổi, hơn nữa còn là lấy Phàm Nhân cảnh xông đến tầng thứ mười bảy, ở tầng thứ mười tám thăng cấp Tiên Thiên, điều này sao lại không làm cho ba người bọn họ chấn động được?
"Đi thông báo yêu nữ, nói là đã có người sắp phá kỉ lục của nàng!" Tần Phong nhìn hai chữ lớn trên tháp, khẽ lẩm bẩm nói. Đối phương chưa đạt đến Tiên Thiên mà đã xông lên đến tầng thứ mười bảy, bây giờ đã thăng cấp Tiên Thiên, với sức chiến đấu của đối phương, xông qua tầng hai mươi hẳn không phải là quá khó khăn.
Một thiếu niên ở phía sau hắn không do dự, lập tức xoay người bay vọt về một phương hướng.
Trong tầng thứ mười tám, trường kiếm trong tay Dương Diệp không ngừng vung lên, mang theo tàn ảnh cùng với tiếng xé gió rin rít chói tai. Mà đối thủ kiếm nô của hắn cũng không cam lòng yếu thế, trường kiếm trong tay cũng liên tục vung lên, tốc độ không kém gì Dương Diệp. Hai bên người đến ta đi đã không dưới mấy trăm chiêu!
Thực lực kiếm nô tầng thứ mười tám này làm cho Dương Diệp phải bất ngờ, đặc biệt là tốc độ kia, mạnh hơn kiếm nô tầng thứ mười bảy không biết bao nhiêu. Còn may là lần này hắn không dùng chiêu hậu phát chế nhân kia, nếu không rất có thể là hắn tìm đường chết, kém nhất cũng là đồng quy vu tận (1), bởi vì này tốc độ ra chiêu của kiếm nô này quá nhanh.
Nếu như hắn không khổ luyện kiếm pháp cơ bản hai năm, nếu như hắn không lịch luyện ở Thập Vạn Đại Sơn, nếu như hắn không giao thủ với những kiếm nô trước đó, hiện giờ hắn chắc chắn đã thua từ lâu.
Hai bên chưa sử dụng kiếm kỹ hay là kiếm khí gì, đều chỉ dùng chiêu thức cơ bản nhất, chính là ngươi đâm ta cản, ta đâm ngươi cản. Đương nhiên, khoảng cách gần như thế cũng không cách nào sử dụng kiếm khí, bởi lẽ bất kỳ kiếm khí nào cũng cần thời gian, mà thứ hai bên đang thiếu nhất bây giờ chính là thời gian. Ai dám thi triển kiếm khí, người đó nhất định lập tức bị một kiếm xuyên tim!
Kiếm nô còn tốt, nó chỉ có ý thức chiến đấu, không còn tâm tình gì khác. Không thể không nói, ở trong những thời khắc như thế này, không có trí khôn chắc chắn là một điểm mạnh với kiếm nô, bởi nó sẽ không căng thẳng, không sợ hãi, ngoại trừ chiến đấu ra, nó không có bất cứ tâm tình tiêu cực nào.
Mà Dương Diệp liền biết, tuy rằng hắn hết sức chăm chú gặp chiêu phá chiêu, thế nhưng một vài tâm tình tiêu cực phải có thì hắn vẫn sẽ có, nhưng mà hắn kiềm nén tất cả, không bộc phát ra mà thôi.
Thế nhưng nếu cứ tiếp tục mãi như vậy, hắn nhất định sẽ không chịu nổi trước.
"Không thể tiếp tục như vậy!" Vung trường kiếm trong tay, Dương Diệp thầm nghĩ trong lòng.
Nghĩ là làm, Dương Diệp một kiếm đâm vào trên thân kiếm của kiếm nô, mượn sức từ trên thân kiếm, hắn nhẹ nhàng nhảy về phía sau. Ngay trong nháy mắt Dương Diệp nhảy về phía sau, kiếm nô tóm lấy cơ hội này, nghiêng người về phía trước, trường kiếm trong tay mang theo kiếm ảnh đầy trời mà phủ ập xuống Dương Diệp.
Kiếm ảnh ập đến, Dương Diệp mặt không đổi sắc, trường kiếm thoát khỏi tay, nhanh như chớp mà bắn về phía kiếm nô.
"Keng" một tiếng, trường kiếm của Dương Diệp bị kiếm nô đánh bay, trong tíc tắc trường kiếm bị đánh bay ấy, hai quả đấm của Dương Diệp đột nhiên xuất hiện trước mặt kiếm nô, một quyền đánh vào trường kiếm, một quyền đấm vào ngực nó.
Hai nắm đấm đột nhiên đến làm cho kiếm nô chợt khựng lại. Hiển nhiên là nó thật không ngờ đối phương lại còn biết dùng nắm đấm. Nhưng mà nó rất nhanh đã phản kích, trường kiếm trong tay cong lại, đâm về phía ngực Dương Diệp bằng một góc độ quỷ dị.
Cao thủ quyết thắng bại chỉ trong tíc tắc, ngay khi kiếm nô dùng lại một lát, nắm đấm phải của Dương Diệp đã đấm thẳng vào ngực nó. Nhưng mà trường kiếm của kiếm nô cũng đã đến trước ngực của Dương Diệp. Thế nhưng, trường kiếm của kiếm nô chỉ mới đâm thủng da Dương Diệp đã bị sức mạnh kinh khiếp từ nắm đấm của Dương Diệp đánh văng ra ngoài.
Trong nháy mắt quả đấm của Dương Diệp tiếp xúc được ngực kiếm nô, Dương Diệp hóa quyền thành chỉ, nhẹ nhàng bắn hai luồng kiếm khí, kiếm khí theo sát thân thể kiếm nô, cùng bay theo ra ngoài. Trên không trung, tốc độ của kiếm nô giảm xuống, hai luồng kiếm khí đâm xuyên thấu mà qua, thân thể kiếm nô từ từ tiêu tán.
Trong nháy mắt thân thể kiếm nô và trường kiếm tiêu tán, một vệt máu tươi chảy ra từ ngực của Dương Diệp.
Tuy rằng biết rõ đây là ảo cảnh, mình sẽ không thật sự chết, thế nhưng trong khoảnh khắc vừa nãy, Dương Diệp vẫn cảm giác được mùi vị của tử vong. Cũng giống như tầng thứ mười bảy, nếu như lần này hắn chậm một chút, hắn cũng đã phải dừng lại.
Dương Diệp nhặt lên trường kiếm bị kiếm nô đánh bay lúc nãy, sau đó ngồi bệt xuống đất, bắt đầu tự kiểm nghiệm lại.
Từ lần chiến đấu này, Dương Diệp biết kiếm pháp của hắn có lẽ đã không tệ, thế nhưng trong lúc giao thủ với kiếm nô vừa nãy, kiếm pháp của hắn và bản thân hắn vẫn có rất nhiều chỗ chưa đủ. Kiếm pháp không đủ ở chỗ tốc độ chưa đủ, đánh rất lâu mà chỉ phòng ngự mà không thể tấn công, cho dù là có lúc nhìn thấy được sơ hở nhưng lại không thể xuất kiếm kịp thời.
Thiếu sót của bản thân thì là ở chỗ chưa đủ bình tĩnh, nhất là lúc cuối cùng, hắn rõ ràng đã nóng vội, tuy trận này hắn thắng, nhưng đây là hắn đánh cược mà ra.
Có thể nói, hắn cũng không hài lòng về trận chiến đấu này, bởi vì hắn không thích đánh cược. Nếu như có thể giữ vững tinh thần, không vội vàng nóng nảy, cho dù hắn không thể dùng kiếm pháp mà thắng được kiếm nô này, nhưng ở giao thủ một khoảng thời gian vẫn là có thể. Mà đánh cược là phải nói đến hai chữ vận may, Dương Diệp không thích ký thác tính mạng mình vào trên hai chữ vận may hư vô mờ mịt kia.
"Xem ra kinh nghiệm chiến đấu của ta vẫn còn ít. Sau này có cơ hội ta nhất định phải thực chiến nhiều hơn, tốt nhất là đi Thập Vạn Đại Sơn chiến đấu sinh tử với huyền thú. Chỉ có không ngừng lịch luyện giữa sống chết như thế ta mới có thể càng ngày càng mạnh, trong tương lai mới có thể giết ra một con đường lên Thanh Vân bảng gì đó."
Tổng kết xong, Dương Diệp đứng dậy, sau đó nhìn về phía tầng thứ mười chín. Vừa rồi hắn nếm trải được thực lực của kiếm nô tầng thứ mười tám, có thể nói đó là kẻ mạnh nhất dưới Tiên Thiên cảnh mà hắn từng gặp qua. Vậy tầng thứ mười chín sẽ là mạnh đến mức nào đây?
Lần này Dương Diệp không bước lên nữa mà là ngồi khoanh chân trên mặt đất ngay tại chỗ, vận dụng huyền khí kim sắc chữa trị vết thương ở ngực. Đối mặt với đối thủ tiếp theo, Dương Diệp không dám có chút lơ là nào, hắn muốn dùng trạng thái tràn đầy nhất mà đến. Bằng không, tầng thứ mười chín rất có thể chính là tầng cuối cùng của hắn.
Trong lúc Dương Diệp nghỉ ngơi, trong tầng thứ mười bốn, sau khi chiến đấu gần đến hai canh giờ, Giang Nguyên mới thừa dịp kiếm nô lộ ra một sơ hở mà đâm xuyên qua kiếm nô. Nhưng mà y cũng là vô cùng chật vật, lúc này y cũng chẳng còn dáng vẻ ung dung tiêu sái ngày trước nữa, trang phục toàn thân đã rách rưới tơi bời, bên trên còn có vài vết máu. Mới vừa giết chết kiếm nô xong y liền nằm vật xuống sàn.
Sau khi thở hổn hển mấy cái, y thấp giọng nói: "Thật là kiếm nô biến thái, sức chiến đấu biến thái, lại có thể suýt nữa giết được Tiên Thiên cảnh như ta đây. Trước đây lão tổ tông từng nói dùng ngoại vật đề thăng tới Tiên Thiên có chỗ thiếu sót, xem ra là thực sự. Ôi thôi, lẽ ra hồi đầu ta không nên nghe lời phụ thân mà dùng đan dược thăng cấp lên đến Tiên Thiên!"
Đúng vậy, Tiên Thiên của y là dùng ngoại vật nâng cao mà ra, trước đó y biết rõ điều này có chỗ thiếu hụt, nhưng y vẫn phục dụng. Y làm vậy chẳng vì gì khác ngoài danh tiếng. Ở Giang Tuyết thành mà nói, huyền giả cửu phẩm mười sáu tuổi đã vô cùng hiếm thấy, nhưng nếu như là Tiên Thiên mười sáu tuổi thì sao? Nếu như là Tiên Thiên mười sáu tuổi thì ngay cả khi tính trong toàn châu cũng là vô cùng nổi bật. Vì để cho danh tiếng thiên tài của mình nâng cao một bước, cuối cùng y vẫn sử dụng đan dược, tăng cảnh giới của mình lên đến Tiên Thiên. Nhưng mà bây giờ y đã hối hận rồi, nếu như y tu luyện bình thường đến Tiên Thiên, y chắc chắn sẽ không bị kiếm nô này làm cho chật vật như vậy.
Giang Nguyên thở dài một hơi rồi nhìn về tầng mười lăm, do dự một chút, y lộ vẻ kiên định mà nói: "Tuy rằng hiện giờ ta chắc chắn lấy được đệ nhất, thế nhưng nếu lại lên một tầng nữa nhất định sẽ làm cho trưởng lão Kiếm tông chú ý, nhất định phải xông qua tầng thứ mười lăm!"
Nói xong, Giang Nguyên ngồi khoanh chân trên mặt đất, lẳng lặng khôi phục huyền khí.
***
(1) Đồng quy vu tận: cùng chết chung
Danh sách chương