Sở Vũ liếc tên gián điệp một cái: “Ta là người như vậy sao?”

“Đúng!”

“Mấy ngày không bị đánh ngươi ngứa ngáy rồi phải không?”

“Anh, nói đùa thôi, lần này thu hoạch thế nào?”

Tên gián điệp vẫn đê tiện như vậy, Sở Vũ cũng yên tâm hơn.

“Khoan nói đến tao, mày từ khi đến Long Thành đã không thấy bóng dáng đâu, có phải đi tìm chim mái rồi phải không?” Sở Vũ liếc mắt nhìn tên gián điệp.

“Con... khụ khụ, điểu gia là loại chim đó sao?”

“Đúng!”

“...” Tên gián điệp không ngờ nhanh như vậy đã bị đáp trả lại nên hơi lúng túng, giơ cánh lên gãi gãi đầu: “Chim mái làm sao xứng với điểu gia? Điểu gia muốn tìm cũng phải tìm thần điểu thật sự, ví dụ như phượng hoàng, chu tước...”

Sở Vũ nói với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Phượng là chim trống, mày muốn tìm đồng tính à?”

“Tôi...” Tên gián điệp bị tức đến nỗi trợn tròn mắt.

Một người một chim, hai ngày không gặp nhưng trò chuyện lại không được vui vẻ.

Tên gián điệp không định nói với Sở Vũ hai ngày nay đã làm gì, Sở Vũ cũng không muốn nói với nó thu hoạch của mình.

Cả hai đều có bí mật riêng, không muốn nói rõ.

“Hồ Tiên Động lần này, điểu gia muốn đi.”

Tên gián điệp nhìn Sở Vũ, rất nghiêm túc.

“Ta sẽ dùng một gương mặt khác để đi.” Sở Vũ nhìn tên gián điệp một cái.

“Tôi biết.” Tên gián điệp cười lạnh nói: “Người bên ngoài hiện giờ đều bị anh chơi cho túi bụi, điểu gia hai ngày nay nghe được không ít truyền thuyết về anh.”

“Hả?” Sở Vũ ngẩng đầu nhìn nó.

“Thiếu gia vô dụng của Sở gia đến Long Thành thì bắt đầu giả bệnh, ha ha ha ha, buồn cười chết tôi rồi!” Hai cánh của tên gián điệp đang đập, cười ngặt nghẽo.

Hồi lâu sau, nhìn Sở Vũ vẻ mặt không chút biểu cảm: “Thế nào? Chuyện cười này không buồn cười à? Nhạt lắm ư? Sao anh không cười?”

“Được rồi được rồi, người như anh thật là vô vị.” Tên gián điệp liếc mắt: “Thực ra bên ngoài không có quá nhiều truyền thuyết về anh, họ đều xem thường anh, nói bậy bạ sau lưng. Điểu gia nghe thấy không vui nên đã giáo huấn mấy người đó. Tiểu Nguyệt tìm tôi, nói không cho tôi gây chuyện thị phi.”

“Đã giáo huấn mấy người?” Sở Vũ ngẩng đầu, có cảm giác hơi hãi hùng khiếp vía, nhìn tên gián điệp: “Mày đã giáo huấn ai?”

Tên gián điệp úp úp mở mở: “Thực ra... cũng không có ai, đều là một số kẻ nhãi nhép, ừm, đúng, đều là mấy kẻ không đáng nhắc đến.”

Lúc này điện thoại của Sở Vũ đột nhiên vang lên, người gọi đến là chú Hùng.

“Con về rồi à Sở Vũ?”

Đầu dây bên đó rất yên lặng, Sở Thiên Hùng chắc là đang ở nơi rất an toàn.

“Vâng chú Hùng, con về rồi.”

“Được, ta sẽ qua đó ngay.” Trong giọng nói của Sở Thiên Hùng ở đầu điện thoại bên đó có chút mệt mỏi.

“Chú không sao chứ chú Hùng?” Sở Vũ có hơi nghi hoặc, tuy hắn vừa về nhưng cũng không cảm thấy Long Thành bên này có bất thường gì quá lớn.

“Không sao, con chờ ta, ta lập tức qua đó.” Sở Thiên Hùng nói xong bèn ngắt điện thoại.

Sở Vũ ngẩng đầu nhìn tên gián điệp đang ngồi xổm trên bàn một cái.

Tên gián điệp vẻ mặt có hơi chột dạ, nói: “Điểu gia đột nhiên nhớ đến còn có chút việc, không ở chỗ anh lâu được, lát sau lại đến...”

Nói rồi, tên gián điệp vỗ cánh phành phạch, bay mất dạng.

Sở Vũ nhíu mày với vẻ mặt nghi hoặc, sao lại có cảm giác hình như tên gián điệp đã làm việc gì thất đức vậy nhỉ? Sở Thiên Hùng đến rất nhanh, khoảng tầm hai mươi phút thì đã đến đây rồi.

Nhìn thấy Sở Vũ, Sở Thiên Hùng thở phào, sau đó giơ tay ấn một công tắc trên tường.

Sở Vũ tưởng ông ấy muốn bật đèn, nhưng sau đó thì cảm thấy căn phòng giống như bị một tầng kết giới vô hình phong ấn lại. Bất giác có chút kinh ngạc, không ngờ căn phòng này lại được thiết lập pháp trận ngăn cách.

“Đây là sau khi con đi ta đã tự quyết rồi thiết lập.”

Sở Thiên Hùng cười gượng nói: “Mỗi tối ta sẽ đến mở một lần, tạo thành một loại dấu hiệu giả rằng ta đang trò chuyện với con.”

“Chú Hùng hao tổn tâm trí rồi.” Sở Vũ cười lên.

Hắn biết, chắc chắn Sở Thiên Hùng vì để che giấu việc hắn rời Long Thành mà không chỉ làm chút việc này. Chẳng qua không nói ra hết mà thôi.

Ân tình này, hắn phải hiểu.

Đừng thấy trong tên của Sở Thiên Hùng có mang một chữ Hùng, nhưng tính cách lại rất cẩn thận, làm việc luôn suy nghĩ rất chu đáo.

Sở Vũ cảm thấy bản thân so với chú Hùng về phương diện này thì hắn thua kém rất nhiều.

Vẫn là còn trẻ mà! Trong lòng Sở Vũ đang nghĩ.

Nói ra Sở Vũ hiện giờ có dự tính giữ Sở Thiên Hùng lại.

Có Sở Thiên Hùng ở Long Thành bên này, hắn làm bất cứ việc gì cũng đều sẽ tiện hơn rất nhiều.

Tuy nhiên việc này cần xem dự định của bản thân Sở Thiên Hùng. Nếu ông ấy quay về gia tộc chỉ là vì tăng tu vi, vậy thì Sở Vũ thật sự định giữ ông ấy lại.

“Đều là người nhà mình, đừng nói lời khách sáo.” Sở Thiên Hùng xua xua tay, sau đó nói: “Con chim đó của con không đến ư?”

Sở Vũ nói thầm, tên gián điệp quả nhiên là gây họa rồi.

“Vừa mới đến, nghe thấy chú nói đến đây nên đã chạy rồi.”

“Khụ khụ...” Khuôn mặt già của Sở Thiên Hùng nhăn nhó, sau đó cười gượng nói: “Con chắc không biết, con chim đó hai ngày nay gây ra bao nhiêu họa, may mà... may mà chưa xảy ra án mạng.”

“...” Sở Vũ đầu đầy những vạch đen.

“Con cháu của mấy gia tộc lớn của Long Thành tụ họp với nhau, lúc riêng tư hình như đã thảo luận gì đó về cháu, kết quả bị con chim đó của cháu nghe thấy nên đã đánh cho người ta một trận. Toàn bộ đều bị đánh nhập viện rồi...”

“Rất nghiêm trọng ư?” Trên gương mặt anh tuấn đó của Sở Vũ cũng rất nhăn nhó, có hơi đau đầu.

“Không phải nhẹ.” Sở Thiên Hùng cười gượng nói: “Nhưng đều đã xử lý xong rồi, có điều trong những ngày tiếp theo sợ rằng sẽ còn một số di chứng.”

Sở Vũ nói thầm: Có thể không có di chứng ư? Bất kỳ ai gặp chuyện này thì e rằng trong lòng cũng đều sẽ không vui vẻ gì.

Nhưng hắn cũng không có ý trách tội tên gián điệp, mấy tên đó miệng mồm đê tiện, bị đánh cũng đáng đời.

Nếu sau này còn không biết lợi hại thì cứ đến là được.

“Chú Hùng lần này về gia tộc, mục đích chính là để tu luyện?”

Sở Thiên Hùng gật gật đầu: “Đúng thế, ta cũng đã bốn mươi tuổi rồi, nếu còn không tu luyện thì sợ rằng... sẽ có hơi muộn.”

Nói rồi, ông ấy cười cười có chút ngại ngùng: “Thực ra thiên phú này của chúng ta cũng chỉ như vậy mà thôi, dựa vào sự yêu mến của gia tộc nên tài nguyên được cho khá nhiều, cũng là muốn có thể đột phá đến cảnh giới cao hơn một chút, sống thêm mấy năm.”

Đây là lời nói thật lòng, cũng đại diện cho tiếng lòng của đại đa số võ giả.

Không phải ai cũng có năng lực không ngừng để xung kích cảnh giới cao mới, phần lớn người trên thế giới này ra sức tu luyện cũng chẳng qua là vì có thể kéo dài tuổi thọ mà thôi.

“Chú Hùng hiện giờ là lục đoạn nhỉ?” Sở Vũ hỏi.

“Ừm, lục đoạn.” Sở Thiên Hùng gật gật đầu.

“Vậy... nếu con có cách giúp chú Hùng trong thời gian ngắn đột phá đến bát đoạn, chú Hùng có bằng lòng ở lại không?” Sở Vũ nhìn Sở Thiên Hùng, hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

“Cái gì?” Sở Thiên Hùng hơi ngẩn ra, sau đó nhíu mày nhìn Sở Vũ, cười gượng lên: “Đừng có đùa nữa...”

Sở Vũ nói nghiêm nghị: “Chú Hùng hiện giờ còn cảm thấy con là kẻ vô dụng?”

Sở Thiên Hùng nhìn Sở Vũ, chầm chậm lắc đầu: “Không, từ ngày đầu tiên con đến Long Thành thì ta đã cảm nhận được con đã thay đổi rồi. Con người ta cẩn thận nhất, quan sát người khác có thể là tinh tế tỉ mỉ hơn người bình thường một chút. Hôm đó gặp con, khí trường trên người con, khí chất của con, tinh khí thần của con... đã hoàn toàn không giống với một người không thể tu luyện.”

Sở Thiên Hùng nói rồi, chầm chậm đi đến trước cửa sổ: “Sau đó, hai ngày nay con đột nhiên biến mất, nói đi tìm Lâm Thi Mộng thì ta lại càng nghi hoặc. Một người không thể tu luyện, dựa vào cái gì mà trong mấy ngày có thể đi mấy ngàn dặm? Chưa nói đến việc... Tạ Thiên Vũ chết rồi!”

Sở Vũ nhìn bóng lưng của Sở Thiên Hùng, trong lòng nói thầm: Chú Hùng quả nhiên là nhận ra được một số thứ rồi, xem ra sự thẳng thắn thành thật của mình hôm nay là đúng!

Sở gia sở dĩ có thể được trở thành tộc sói, chính là vì sự đoàn kết của nó!

Từ xưa đến nay, Sở gia từng có con cháu bỏ nhà ra đi nhưng chưa từng có kẻ súc sinh thủ túc tương tàn.

Họ nương tựa vào nhau, tin tưởng lẫn nhau, tuy giữa mọi người cũng sẽ cạnh tranh vì các vấn đề như tài nguyên, nhưng tất cả mọi việc đều bày ra trước mặt.

Chúng tôi chính là đoàn kết như vậy đó!

Mà việc này cũng là một loại phẩm chất mà toàn bộ Bắc Địa Sở Gia vẫn luôn kiêu hãnh!

“Vậy, chú Hùng dựa vào cái gì mà cảm thấy con đang đùa?” Sở Vũ cười ha ha nói.

“Dù tiểu Vũ con không bị phế, vẫn có thể tu luyện, hơn nữa cảnh giới không thấp...” Sở Thiên Hùng nhìn Sở Vũ: “Con chim đó của con tám chín phần cũng là chính con thu phục, nói như vậy thì cảnh giới của con thật sự không thấp!”

Sở Thiên Hùng trước đây quả thực là có hoài nghi, nhưng cũng không nghĩ quá sâu xa.

Hiện giờ thông qua sự nhắc nhở của Sở Vũ, ông ấy cuối cùng cảm nhận được thứ mà Sở Vũ ẩn giấu một khi nói ra có thể là kinh thiên động địa!

Tuyệt thế thiên kiêu đó của Sở gia căn bản không bị phế!

Tin tức này... quá lớn rồi.

Sở Thiên Hùng thậm chí không kìm nỗi mà kiểm tra trận pháp ngăn cách ở đây một lần nữa.

Sau đó mới nhìn Sở Vũ: “Nhưng dù là như vậy thì con cũng không có cách nào trong thời gian ngắn nâng cấp cảnh giới của ta được?”

“Chú Hùng, chú có để ý đến chú Cường và chú Thắng không?” Sở Vũ cười hỏi.

“Họ hình như... đều đã tăng lên một cảnh giới lớn, đây... lẽ nào là con?” Sở Thiên Hùng lập tức hiểu ra, ông ấy vốn dĩ còn cho rằng hai người Sở Thiên Cường và Sở Thiên Thắng giẫm phải vận may nào mà nhận được cơ duyên gì đó.

Hiện giờ mới hiểu, thì ra cơ duyên này lại là Sở Vũ tặng cho!

“Trời ạ... ta nói Sở thiếu gia... con, con rốt cuộc là việc gì đây?” Sở Thiên Hùng bị chấn động đến nỗi gần như không nói nên lời.

“Vậy, chú Hùng hiện giờ có bằng lòng ở lại đây không?” Sở Vũ vẻ mặt thành khẩn: “Suy cho cùng, tình hình hiện giờ của con vẫn chưa thích hợp để thêm nhiều người biết. Hơn nữa, rất nhiều lúc con phải dùng một thân phân khác đi làm việc, Long Thành bên này cũng chỉ có chú Hùng mới có thể che giấu tất cả.”

“Ta, ta... ta dĩ nhiên bằng lòng!” Sở Thiên Hùng vẻ mặt kích động.

Đừng nói là tăng tu vi của ông ấy trong thời gian ngắn, dù là một năm hai năm thì ông ấy cũng bằng lòng!

Ông ấy muốn từ bỏ sự nghiệp của Long Thành bên này, trở về gia tộc chẳng phải chính là muốn tiếp tục được tăng cấp đó ư?

So với tục thế hồng trần, dĩ nhiên tăng cấp cảnh giới quan trọng hơn!

Nếu có thể tăng cấp không cần tài nguyên thì sao ông ấy phải từ chối?

Trên thực tế, kinh doanh nhiều năm ở Long Thành, vợ con ông ấy đều ở đây, cũng sớm đã quen với cuộc sống ở đây rồi. Nếu có thể thì ông ấy cũng không muốn bắt ép vợ con rời đi cùng ông ấy đâu!

Trước đây ông ấy từng phó thác Sở Tiếu Tiếu cho Sở Vũ, chính là vì Sở Tiếu Tiếu không muốn quay về!

“Được, vậy chú Hùng qua đây.”

Việc đã quyết định, Sở Vũ trước giờ không thích trì hoãn.

Hai mươi phút sau, Sở Thiên Hùng vẻ mặt chấn động, ngây ngốc đứng ở đó.

Trước đây ông ấy đã dùng thời gian ba mươi chín năm để tu luyện đến xung huyệt cảnh lục đoạn. Vừa nãy, Sở Vũ đã dùng thời gian hai mươi phút giúp ông ấy đột phá đến xung huyệt cảnh bát đoạn!

Xung huyệt cảnh bát đoạn đó!

Cảnh giới mà nằm mơ ông ấy cũng không dám nghĩ đến!

Sở Thiên Hùng tích góp tài nguyên nhiều năm như vậy, quay về gia tộc chỉ là muốn dùng thời gian mấy năm xung mở đến xung huyệt cảnh thất đoạn.

Còn việc có hi vọng xung vào bát đoạn không thì phải xem may mắn rồi.

Ông ấy hiện giờ thậm chí hoài nghi bản thân có phải đang nằm mơ hay không?

Sao có thể được?

Tu luyện không phải việc ăn cơm uống nước, dù là ăn cơm uống nước cũng phải cần bản thân động thủ làm chứ? Cũng phải tốn tiền mua chứ?

Xung huyệt cảnh, cứ đả thông một huyệt đạo đều tựa như qua một cửa ải khó.

Tại sao ở chỗ Sở Vũ thì trở nên đơn giản như vậy?

Nhìn Sở Thiên Hùng không nói nên lời, Sở Vũ cười cười: “Chú Hùng, ở lại đây đi, những thứ khác con không dám bảo đảm, nhưng nếu là tiểu viên mãn xung huyệt, thông mạch thì con có thể bảo đảm cho chú.”

Thiên phú của mỗi người có khác nhau, dù đưa tổng cương cho Sở Thiên Hùng đi tu luyện thì ông ấy cũng không thể đả thông toàn bộ, tiến vào đến cảnh giới đại viên mãn.

Chi bằng dùng cảnh giới tiểu viên mãn cho đến thông mạch đỉnh cao, còn có thể vào Tiên Thiên hay không thì thật sự không phải là việc mà Sở Vũ có thể khống chế được.

“Tiểu viên mãn?” Sở Thiên Hùng có hơi nghi hoặc.

“Ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo, mười hai kinh mạch chính được đả thông.” Sở Vũ nói.

“Đó mới là tiểu viên mãn?” Sở Thiên Hùng mở to mắt.

Phù!

Sở Thiên Hùng thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Sở Vũ sùng bái đến cực điểm.

Sau đó, ông ấy cúi thấp người thi lễ: “Sau này việc của Sở thiếu gia chính là việc của ta!”

Không cần đặc biệt nhấn mạnh thứ gì, chỉ một câu như vậy thực ra đã đủ rồi!

Người của Sở gia, một lời nói đáng giá ngàn vàng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện