Tốc độ thuyền lớn vẫn nhanh như vậy, mấy tiếng sau thì đã đưa Sở Vũ về lại trong dòng sông đó.

Khoảnh khắc từ đại dương về trong dòng sông đó, Sở Vũ có cảm giác như đi xuyên không gian và thời gian.

Nhìn thấy dòng sông xa cách chưa bao lâu đó, Sở Vũ lại nảy sinh cảm giác thân thiết kỳ lạ.

Nhướng mắt nhìn qua, trên mặt sông vẫn đang bồng bềnh dòng năng lượng đan xen.

Những nơi thuyền lớn đi qua thì số năng lượng này ào ào tránh ra.

Cuối cùng, thuyền lớn cũng dừng ở bên bờ sông.

Là bờ sông ở bên cụm cung điện.

Sở Vũ nhìn cung điện ở phía xa, mặt đầy đăm chiêu rồi nói: “Thuyền huynh, có thể thương lượng chút không? Huynh chở tôi đến bờ đối diện được không?”

Thuyền lớn im hơi lặng tiếng, cũng không động đậy.

Sở Vũ vẻ mặt không nói nên lời, hắn vẫn chưa tự phụ đến mức cảm thấy bản thân là đệ nhất thiên hạ.

Trong năm người đi vào trước đó thì ba cao thủ thông mạch cảnh của Hàn Tiêu không cần phải nói nữa, hai người của Cửu Tiêu đó thì Lưu Thanh tuyệt đối có thể đè bẹp Sở Vũ.

Cho dù là Tề Hằng, nếu không bị thương thì Sở Vũ hiện giờ cũng không phải là đối thủ của hắn.

Thuyền lớn đưa hắn đến chỗ này không thuần túy là để hắn bị bạo hành chứ? Sở Vũ không cảm thấy Tề Hằng gặp hắn thì sẽ nương tay đâu.

Làm sao đây? Hay là cứ ở lì trên thuyền không xuống? Dù sao với một chiếc thuyền... cũng không thể nói là mặt dày được.

Đang nghĩ thì trên thuyền bỗng truyền đến một luồng sức mạnh nhắm về phía Sở Vũ!

Sở Vũ cảm thấy giống như có người đá vào mông hắn một đá, làm hắn bay xuống thuyền.

“Khốn nạn!” Sở Vũ quay đầu giơ ngón tay giữa về phía thuyền lớn nhưng phát hiện không thấy nó đâu nữa. Lập tức cạn lời, vẻ mặt còn có mấy phần chán nản.

Đứng bên bờ sông nghĩ ngợi một lát, Sở Vũ mới thở dài, vênh mồm rồi lẩm bẩm một mình một cách bất lực: “Cũng đành như vậy thôi.”

Sau đó, tướng mạo hắn bắt đầu thay đổi!

Thiên phú tu luyện của Sở Vũ cực cao, thời gian hắn tu luyện môn công pháp đổi mặt này tuy không dài nhưng đã nắm được tinh túy của nó.

Mấu chốt thật sự của đổi mặt là cách thức dùng một loại phương thức đặc biệt để vận hành sức mạnh bản thân, thông qua sức mạnh này để thay đổi cách thức sắp xếp bắp thịt và xương cốt của bản thân.

Dĩ nhiên không chỉ có như vậy, bao gồm cả khí thế, khí chất, khí trường, cả giọng nói và còn có rất nhiều chi tiết khác.

Những thứ này rất khó giải quyết trong chốc lát, cần có thiên phú lớn mạnh và khả năng nhìn thấu suốt hơn người.

Nếu không thì cho dù tướng mạo thay đổi nhưng bất kể trở thành hình dáng nào thì bản chất vẫn là chính mình. Người khác chỉ cần đủ cẩn thận thì vẫn có thể phát hiện nhiều chỗ sơ hở.

Sở Vũ cũng không dám nói bản thân hiện giờ có thể biến thành người khác mà không có một chút sơ hở nào, vì vậy mỗi lần hắn đều cố gắng hóa thành một người xa lạ mà chưa ai từng gặp.

Nhưng lần này không được.

Đây là di tích thượng cổ!

Ở nơi như thế này, ngoài bản thân mình ra thì là kẻ địch, sẽ không có lựa chọn thứ ba.

Vả lại, nếu có cơ hội thì Sở Vũ vẫn muốn xử lý Tề Hằng.

Vì vậy, lần này Sở Vũ chuẩn bị biến thành một người trong bọn họ nhưng không thể biến thành Lưu Thanh của Cửu Tiêu, hắn là sư huynh của Tề Hằng, hiểu biết giữa hai người chắc chắn sẽ nhiều hơn một chút.

Nói không chừng một động tác nhỏ cũng có thể khiến người khác nhận ra sơ hở.

Sở Vũ quyết định biến thành một người nào đó của Hàn Tiêu bên này.

Nhưng chọn ai đây?

Sở Vũ nghĩ ngợi rồi đưa ra quyết định, hắn chọn Tiêu Trường Thanh.

Ai bảo trước đây Tiêu Trường Thanh chọn thiên vị Tề Hằng, đứng ở bên Tề Hằng khuyên sư muội hắn chứ. Dù sao muốn tìm một người để xử thì cứ chọn hắn vậy.

Sở Vũ cũng rất thù dai.

Chốc lát sau, gương mặt đó của Tiêu Trường Thanh xuất hiện trên người Sở Vũ, tiếp đó luồng khí thế đặc biệt trên người Tiêu Trường Thanh cũng xuất hiện trên người Sở Vũ.

Hiện giờ dù là bản thân Tiêu Trường Thanh đứng ở đây thì e rằng cũng sẽ bị mê muội, nghi ngờ bản thân có phải là có thêm một người anh em song sinh hay không?

Chỉ có một khuyết điểm chính là cảnh giới của Sở Vũ kém hơn nhiều so với Tiêu Trường Thanh.

Nhưng thứ như cảnh giới cũng không phải mỗi người lúc nào ở đâu cũng sẽ phóng ra sóng mạnh, hơn nữa Sở Vũ có thể ngăn cản người khác quan sát. Trong thời gian ngắn vẫn có thể che giấu được.

Sở Vũ đoán năm người đó đến đây dĩ nhiên sẽ tách ra, hắn chỉ cần đừng quá xui xẻo mà đụng mặt Tiêu Trường Thanh ngay lập tức thì sẽ không sao.

Sau đó, Sở Vũ sải những bước lớn, hiên ngang đi về phía cụm cung điện này.

Khi đến gần, Sở Vũ dùng con mắt dọc ở ấn đường quan sát cẩn thận, phát hiện trong cụm cung điện này cũng tồn tại pháp trận.

Hơn nữa pháp trận này nếu không đến gần thì căn bản không thể nhận ra!

“Cái này rất tốt.”

Sở Vũ rất vui, con mắt dọc của hắn ở nơi này vẫn có nơi dụng võ.

Sau khi đi vào từ trong pháp trận này, Sở Vũ phát hiện ở đây có hơi không giống với tình hình nhìn thấy bên ngoài.

Trước đây ở trên mỏm đá đó nhìn qua thì toàn bộ cụm cung điện có thể nói liếc qua là thấy ngay. Bao gồm tòa cung điện cao lớn nhất đó, toàn bộ đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Thậm chí đến bờ bên này cũng nhìn được rất rõ ràng.

Nhưng sau khi vào trong này thì Sở Vũ phát hiện, tất cả các vị trí của cung điện đều có thay đổi.

Sở Vũ muốn nhảy lên chỗ cao nhưng đột nhiên phát hiện trên đỉnh đầu tràn ngập lượng lớn dòng năng lượng giống như mạng nhện, những dòng năng lượng này càng đáng sợ hơn những dòng năng lượng trên mặt sông!

Ở bên ngoài căn bản không nhìn thấy!

Nếu không chú ý mà bất cẩn nhảy lên thì trong chớp mắt sẽ bị giết chết!

“Thật là tàn nhẫn!” Sở Vũ cảm thán.

Hắn muốn thử mở cửa của các cung điện này thì phát hiện tất cả các cung điện đều có lượng lớn chữ khắc bảo vệ.

Đặc biệt là trên cửa của những cung điện này lại khắc chữ càng phức tạp hơn, đi đến gần thì sẽ cảm nhận được khí tức nguy hiểm tỏa ra từ trên đó.

Rõ ràng đang bày ra một tư thế người sống không được vào.

Sở Vũ thăm dò một mạch khu vực rộng lớn thì phát hiện không có tòa cung điện nào có thể vào được!

Điều này khiến Sở Vũ rất thất vọng, vốn tưởng rằng gặp được một di tích cổ bảo tồn hoàn hảo thì có thể kiếm được lượng lớn bảo vật.

Giờ đây phát hiện đó chẳng qua là ảo tưởng tốt đẹp mà thôi.

Tuy nói hắn đã bái sư Phu Tử ở chỗ mắt biển, có được tổng cương. Nhưng con người luôn có chút lòng tham, nếu có thể có thu hoạch nhiều hơn thì ai mà không muốn chứ?

Sở Vũ đi mãi đi mãi, ở phía xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng thú rống. Âm thanh đó lanh lảnh vang dội tựa như tiếng sấm, nghe có vẻ khá đáng sợ.

Sở Vũ giật nảy mình, ánh mắt có hơi ngớ ra.

“Nơi này lại có sinh vật sống ư?”

Thật là hiếm thấy!

Đây quả thực chính là một việc nghĩ kỹ vô cùng đáng sợ, bên trong di tích thượng cổ không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng mà lại có sinh vật còn sống?

Sở Vũ đi về hướng tiếng thú rống truyền đến, tuy trong lòng rất căng thẳng nhưng hắn thật sự quá hiếu kỳ.

Nơi âm thanh truyền đến cách hắn không bao xa.

Lách qua một số nơi tuyệt sát trong pháp trận, Sở Vũ nhanh chóng tiếp cận nơi đó.

Bên đó có một bóng người đang chạy như bay về phía Sở Vũ bên này, Sở Vũ đang ở trong pháp trận nên đối phương không nhìn thấy hắn.

Nhưng Sở Vũ vẫn mở đôi mắt dọc giữa ấn đường nên đã nhìn thấy ngay người đó là ai, Sở Vũ lập tức mừng rỡ. Nói thầm thật là đúng lúc.

Người từ bên đó vội vàng hốt hoảng chạy qua không phải ai khác mà chính là Tề Hằng!

Tiểu tử này trên người tám chín phần là có báu vật bí mật gì đó, tuy không thể nhìn xuyên toàn bộ trận pháp nhưng lại có thể ung dung tránh khỏi khu vực nguy hiểm trong pháp trận.

Trong pháp trận cũng chỉ có mấy con đường đó, vì vậy khi Tề Hằng chạy đến phía Sở Vũ bên này.

Thì Sở Vũ có cách né tránh hắn, nhưng hắn hiện giờ là Tiêu Trường Thanh của Hàn Tiêu và đồng thời Sở Vũ rất muốn biết bên đó đã xảy ra chuyện gì.

Lập tức mặt không đổi sắc đi về phía Tề Hằng bên đó.

Tề Hằng cảm thấy bản thân quả thực xui xẻo chết đi được, Sở Vũ không nhìn lầm hắn, trên người hắn quả thực có một món pháp khí có thể gọi là báu vật bí mật.

Song pháp khí này trước đó hắn chưa lấy ra chính là vì ải cuối cùng này, có thể một mình tìm được nơi vô cùng tốt.

Bước vào cụm cung điện, sau khi mở pháp khí thì suốt cả đoạn đường hắn quả là rất thuận lợi.

Nhưng giống như tình huống mà Sở Vũ gặp phải, hàng ngàn vạn cung điện ở đây lại không có cái nào hắn có thể vào được.

Tề Hằng giống như chó ngáp phải ruồi, khó khăn lắm đi vào một quảng trường thì phát hiện ở chính giữa quảng trường có một hồ nước, trong hồ phát ra linh tính mạnh mẽ.

Tề Hằng gần như vừa nhìn đã kết luận đó tuyệt đối không phải là hồ nước bình thường, mà là một linh trì trong truyền thuyết!

Linh khí dày đặc đến mức độ nhất định sẽ ngưng kết thành dịch thể, linh dịch nhiều đến một mức nhất định sẽ hình thành linh trì.

Trong truyền thuyết thậm chí còn có các nơi như linh hồ, linh hải.

Người tu hành chỉ cần uống linh dịch trong linh trì mỗi ngày, thậm chí không cần cố gắng nhiều thì tu hành có thể tiến bộ vượt bậc.

Chỉ là nơi như vậy thông thường đều là nơi thánh nhân cư trú, người tầm thường hầu như không có cơ hội đến gần.

Không ngờ trong cổ phái bảo tồn hoàn hảo này lại tồn tại một linh trì!

Đây quả thực là bất ngờ vô cùng lớn!

Điều khiến Tề Hằng cảm thấy chấn động và vui điên cuồng là ở chính giữa linh trì đó có một đóa sen màu vàng!

Lá của hoa sen tựa như vàng vậy, lấp lánh ánh sáng lóng lánh.

Ở giữa bông hoa sen đó còn có rất nhiều hạt sen vàng!

Đi đến gần hơn một chút thì có thể ngửi thấy mùi thơm.

Nếu là hạt sen bình thường thì Tề Hằng dĩ nhiên sẽ không thất lễ, nhưng loại sen vàng này trong truyền thuyết lại là một loại dược liệu cao cấp của tông môn thượng cổ!

Hạt sen mà nó tạo ra không những có công hiệu cứu người chết sống lại mà còn có thể nhanh chóng nâng cao công lực, có thể khiến người khác nhận được đột phá lớn trong thời gian ngắn!

Dù là ở thời đại tu chân cực kỳ huy hoàng sáu ngàn vạn năm trước thì hạt sen mà sen vàng này tạo ra cũng có thể xem là một loại dược liệu đỉnh cao.

Linh dịch tuy vô cùng quý báu nhưng so với hạt sen vàng thì còn kém hơn rất nhiều bậc!

“Sen vàng... sen vàng à! Là sen vàng trong truyền thuyết đó! Ha ha ha ha, sen vàng... ta yêu mày quá!”

Tề Hằng ra đời rất muộn, cũng không thích đọc sách chứ nếu không chắc sẽ không diễn đạt sự vui sướng của hắn như thế.

Tuy nhiên chỉ cần là người có thể nhận ra loại sen vàng này thì sợ là đều rất khó giữ được bình tĩnh.

Song khi Tề Hằng chuẩn bị chồm qua, một con mãnh thú bỗng nhiên xông ra từ trong một hòn non bộ phía sau linh trì, luồng khí tức đáng sợ đó suýt nữa đã đè chết Tề Hằng!

Gầm rống một tiếng, giọng tựa sấm sét càng chấn động đến nỗi hai tai Tề Hằng kêu lên ong ong, suýt nữa làm điếc luôn tai của Tề Hằng rồi!

Tề Hằng lúc đó sắc mặt vô cùng sợ hãi, ba chân bốn cẳng ù té chạy!

May mà con mãnh thú đó không có đuổi theo.

Nhưng trong lòng Tề Hằng lại giống như bị một vạn con mãnh thú giẫm đạp lên vậy, buồn bực cực độ.

Vừa nhướng mắt lên thì hắn đã nhìn thấy Tiêu Trường Thanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện