Sở Vũ rất nhanh đã tìm được di tích Gò Tam Tinh.

Nơi này mấy chục năm trước từng có một viện bảo tàng rất lớn, dùng để trưng bày số di vật văn hóa khai quật được.

Nhưng sau khi Lưu gia làm chủ đất Tứ Xuyên đã lấy đi những pháp khí đó trong viện bảo tàng nên nơi đó đã bị tháo dở từ lâu.

Ngày nay nơi này là một vùng hoang vu, cùng với linh khí tăng nhiều lên nên từ lâu đã trở thành một rừng cây rậm rạp.

Sở Vũ từ xa đã phát hiện lối vào của di tích, có một nhóm người đang canh gác xung quanh.

Nơi đó giống như một tế đàn đổ nát nằm ở chính giữa rừng cây.

Sở Vũ mở con mắt dọc ở ấn đường nhìn tu vi của những người canh giữ đó, phát hiện người mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là xung huyệt cảnh lục đoạn.

Những người này chắc đều là người của Lưu gia Tứ Xuyên.

Sau đó, Sở Vũ dùng con mắt dọc nhìn về phía tế đàn.

Tế đàn vốn dĩ đổ nát, váo lúc Sở Vũ mở con mắt dọc nhìn về phía nó thì bỗng chốc trở nên không tầm thường! Có một luồng khí tức to lớn trực tiếp thổi vào mặt!

Linh khí thật là mạnh!

Sở Vũ có hơi líu lưỡi.

Dưới sự quan sát của con mắt dọc, trong tế đàn đó tồn tại một cái cửa ngõ, luồng linh khí lớn mạnh là phát ra từ trong chỗ đó.

Nhưng lại không tiết ra bên ngoài nên những người canh giữ xung quanh tế đàn căn bản không thể cảm nhận được.

Sở Vũ sau đó phát hiện ra sự nguy hiểm ẩn náu trong cửa ngõ đó, linh khí trong đó giống như sóng biển vậy, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, chứa đựng sức mạnh xé nát khó tưởng tượng nỗi.

Nếu không nhìn thấy luồng linh khí này mà tùy tiện xông vào thì e rằng khó mà chết yên lành.

Nhưng Sở Vũ quan sát một lúc thì phát hiện, linh khí ngầm tuôn ra đó hình như là có quy luật nhất định.

Nếu biết rõ quy luật của nó thì muốn đi vào sẽ dễ hơn rất nhiều.

Sở Vũ nhìn từ xa, trên người hắn không hề tỏa ra chút sóng sức mạnh nào.

Cảnh giới của những tên canh gác đó lại thấp hơn hắn rất nhiều, căn bản không thể cảm nhận được sự có mặt của hắn.

Sở Vũ kiên nhẫn quan sát thật lâu thì lại phát hiện sự chuyển động của linh khí tuy có quy luật nhưng cực kỳ phức tạp, trình độ của nó... còn hơn cả những bài tập toán khó của mấy chục năm trước.

Sở Vũ xung huyệt cảnh bát đoạn, tính ra năng lực đã khá lớn mạnh, nhưng muốn tính ra quy luật chuyển động của linh khí đó thì sợ rằng ít nhất cũng phải cần thời gian mấy ngày.

Hắn cười gượng một cái, có chút không muốn đợi.

Bởi vì trong lòng hắn vẫn luôn có dự cảm không lành, hắn muốn nhanh chóng đi vào trong di tích này để tìm được Lâm Thi Mộng.

Thôi vậy, không đợi nữa!

Cứ xông bừa vào đó!

Trong con người của Sở Vũ chính là tính cách như vậy, sự áp chế của mười sáu năm chỉ khiến hắn không còn sự lông bông của thời niên thiếu, không còn tự cho là đúng nữa.

Nhưng trước giờ chưa từng áp chế được sự nhiệt huyết trong người hắn!

Vèo!

Thân hình Sở Vũ tựa như một luồng chớp, trong nháy mắt đã xông vào cửa ngõ tế đàn.

Những võ giả gác ở xung quanh tế đàn chỉ cảm nhận được một luồng gió thổi qua, đến lúc họ hoàn hồn lại thì không phát hiện có gì bất thường.

“Vừa nãy là thứ gì thế?”

“Không biết, chắc gió thổi...”

“Trong rừng rậm này hình như cũng không có gió mà?”

Những kẻ canh gác này đều ở cách tế đàn một khoảng, họ sợ sức mạnh đáng sợ trong tế đàn đó nên không dám đến gần.

Sau khi lẩm bẩm một hồi thì mỗi người lại tự ẩn đi.

Theo họ thấy, bất cứ ai muốn xông vào đều là hành vi đi tìm cái chết.

Sau khi Sở Vũ xông vào cửa ngõ đó, bỗng cảm thấy có sức mạnh cuồn cuộn tuôn về phía bản thân.

Giống như cơn sóng lớn vô tình muốn nuốt chửng hắn!

Sở Vũ mở con mắt dọc, căn bản không kịp tính toán quy luật gì, chỉ là thân hình lắc lư liên tục, né tránh làn sóng năng lượng.

Đường của cửa ngõ này rất dài, Sở Vũ đi hơn nửa tiếng cũng chưa vào đến bên trong.

Hắn đoán cũng có khả năng vì hắn xông bừa vào nên không phải đi theo con đường tắt.

Quá trình vượt ải quả thực là vừa mạo hiểm vừa kích thích, mỗi một bước đi nhầm đều có khả năng muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Nhưng trong quá trình không ngừng né tránh, thân pháp của Sở Vũ và sự điều khiển đối với con mắt dọc lại nâng cao không ít!

Vì vậy mới nói thực hành mới có được kiến thức thực sự.

Tướng quân chưa từng ra chiến trường thì mãi mãi cũng chỉ có thể bàn chuyện dùng binh trên giấy.

Sau hơn bốn mươi phút, Sở Vũ cuối cùng đã đi ra khỏi con đường của cửa ngõ.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, hắn đã trực tiếp bước vào trong một pháp trận cực lớn.

Xoẹt!

Một luồng kiếm khí lướt qua da đầu Sở Vũ, khiến hắn kinh hãi người toát cả mồ hôi.

Hắn còn tưởng rằng có người đánh lén, kết quả nhìn kỹ lại thì kiếm khí trong pháp trận này là tự chém ra.

Sở Vũ vận dụng con mắt dọc ở ấn đường, phát hiện bốn phương tám hướng khắp nơi đều đầy rẫy các loại nguy cơ.

Nhắm mắt dọc lại, mở hai mắt ra thì cái nhìn thấy là một cảnh tượng đổ nát.

“Quả nhiên không hổ là môn phái viễn cổ, không biết đã hoang phế bao nhiêu năm rồi mà pháp trận ở đây vẫn đáng sợ như thế.”

Sở Vũ lẩm bẩm một mình, sau đó vận dụng mắt dọc bắt đầu tìm đường.

Hắn không vội đi tìm cơ duyên, hắn chỉ muốn tìm được Lâm Thi Mộng trước.

...

Tề Hằng dừng bước, nhìn Lâm Thi Mộng cười gượng: “Em? Tự sát?”

Lâm Thi Mộng ánh mắt lạnh lùng: “Tôi thừa nhận tôi không phải là đối thủ của anh, nhưng tôi muốn tự sát thì anh không ngăn được tôi đâu.”

“Ừm, em nói... hình như cũng hơi có lý.” Tề Hằng nghiêng đầu, hình như đang suy nghĩ gì đó.

Bỗng nhiên!

Thân hình hắn trong chớp mắt biết mất tại chỗ đó.

Lâm Thi Mộng bỗng cảm thấy trên tay mình nhẹ hẫng, cây đèn cổ bằng đồng đó không thấy đâu nữa.

Khoảnh khắc tiếp theo, toàn thân cô trên dưới... không thể động đậy nữa.

“Ha ha, đây là sự chênh lệch lớn về cảnh giới, tuy em xuất thân ở gia tộc ẩn thế, lại gia nhập Hàn Tiêu trở thành đệ tử trong môn phái nhưng... thân phận địa vị của em không đủ. Những tài nguyên em có thể nhận được quá yếu.”

Trên mặt Tề Hằng mang theo nụ cười thoải mái, nói nhẹ nhàng: “Biến cố năm xưa, tất cả mọi thứ bỗng chốc bị người có siêu năng lực phong ấn, người có năng lực mang theo lượng lớn tài nguyên thoát khỏi chốn hư không này, rời khỏi vùng đất hoang phế này. Người không có năng lực thì đành ở lại thế giời ngày càng khô cạn này chờ chết. Cái gọi là thế giới nhỏ xây dựng ở hư không ngoài trái đất chẳng qua cũng là kéo dài hơi tàn mà thôi. Sự thực cũng chứng minh, thế giới này sau trận biến cố đó đã không còn người tu chân thật sự, tất cả các thế lực từ đời này qua đời khác, càng ngày càng yếu.

Giọng của Tề Hằng có hơi trẻ con nhưng trong thần sắc của hắn lại tràn đầy cảm khái, trong mắt lộ ra mấy phần bể dâu.

“Nếu anh sinh ra ở trăm triệu năm trước thì ở tuổi này e là sớm đã bước vào Tiên Thiên, thậm chí còn cao hơn. Nhưng đáng tiếc là sinh ra không gặp thời. Nhưng so với nhiều tiền bối thì anh lại được xem là người may mắn. Cuối cùng cũng chờ được ngày khôi phục thế giới...”

“Vậy thì cũng không thay đổi được thuộc tính anh là đồ cặn bã.” Lâm Thi Mộng vẻ mặt lạnh giá, giọng điệu lạnh lùng.

“Cặn bã? Thế nào là cặn bã? Làm việc xấu không có khả năng giải quyết... mới gọi là cặn bã! Làm vô số việc xấu lại vẫn có thể tiêu diêu tự tại, đó là người trí dũng kiệt xuất!”

Trên gương mặt trẻ con của Tề Hằng lộ ra nụ cười khinh thường: “Vừa hay anh chính là một người kiệt xuất!”

Hắn nhìn sang Lâm Thi Mộng: “Em cũng biết, Hàn Tiêu của bọn em tại sao phải chọn em ra liên hôn với anh? Hàn Tiêu và Cửu Tiêu cùng một tổ tiên, là hai cổ giáo lớn hình thành sau khi Bích Tiêu phân tách năm đó. Hàn Tiêu Cửu Tiêu là huynh đệ đồng bào, thực ra căn bản không cần liên hôn gì cả. Lâm Thi Mộng, em muốn biết tại sao sư môn của em sẽ gả em cho anh không?”

Lâm Thi Mộng không thể cử động, trong đôi mắt sáng tràn đầy lửa giận, nhưng nghe đến lời này thì trong mắt bất giác lộ ra vẻ suy nghĩ và nghi hoặc.

Tề Hằng nói nhẹ nhàng: “Bởi vì sư môn Hàn Tiêu của em cần tài nguyên, vì em ở trong sư môn của em không quan trọng lắm! Nếu không sao họ lại để em ở thế tục? Mà không giữ em ở sư môn tu luyện?”

“Anh nói bậy!” Lâm Thi Mộng nói lạnh lùng.

“Em nghe cho rõ, Tề Hằng anh làm việc trước giờ quang minh lỗi lạc, coi thường việc lén lút. Đây là sự kiêu ngạo của một thiên tài!”

Tề Hằng vẻ mặt cao ngạo, thò một ngón tay ra khều cái cằm mịn màng như ngọc của Lâm Thi Mộng, cười lạnh rồi nói: “Chắc em rất rõ, em là thể chất ảo âm, sở dĩ Hàn Tiêu thu nhận em chính là vì để ý loại thể chất này của em. Nếu thiên phú của em đủ tốt, vậy thì... em sẽ trở thành thánh nữ Hàn Tiêu, địa vị tôn quý vô cùng hiển hách! Đáng tiếc là thiên phú của em không tốt lắm, ở gia tộc ẩn thế còn được, chứ ở cổ giáo... thì có chút không vừa mắt rồi.”

Tề Hằng thu ngón tay lại, đặt lên trước mũi ngửi ngửi, vẻ mặt ngây ngất: “Thơm quá!”

“Vô liêm sỉ!” Lâm Thi Mộng chửi.

Tề Hằng không để ý, nói nhẹ nhàng: “Loại thể chất này của em cực kỳ hiếm thấy, nếu em sinh ra trước trận biến cố, dù rằng thiên phú hơi yếu nhưng cũng tuyệt đối sẽ trở thành đối tượng mà các đại giáo tranh nhau cướp đoạt. Tiếc là em sinh ở cuối thời Mạt Pháp, ở niên đại mà thế giới vừa khôi phục. Vì vậy người có thiên phú bình thường nhưng thể chất tuyệt vời như em cũng chỉ có thể trở thành đối tượng... bị giao dịch.”

Lâm Thi Mộng như bị sét đánh, trong mắt lộ ra thần sắc không dám tin.

Tề Hằng nhìn Lâm Thi Mộng, tung ra một đòn cuối cho cô ấy: “Còn anh tu luyện Liệt Dương Chấn Thiên Công! Giao hợp với em thì tốc độ tu luyện của anh sẽ được tăng lên cực lớn, ít nhất sẽ nhanh gấp đôi! Em cũng đừng cảm thấy bản thân bị uất ức, loại tu luyện này là có qua lại, anh có được lợi ích thì thu hoạch của em... cũng giống vậy!”

“Lão nương không thích!”

Lâm Thi Mộng không thể nhúc nhích, nhưng cô cảm nhận được tim của mình đang lạnh cóng!

Tề Hằng vẻ mặt bình tĩnh: “Đi theo anh, em sẽ bay lên mây xanh! Ở lại Hàn Tiêu thì em mãi mãi cũng không thoát khỏi số mệnh bị giao dịch. Vì để có được em, Cửu Tiêu đã trả cái giá cực lớn. He he... Người của Hàn Tiêu bọn em ấy, lòng ham muốn khá lớn, nhưng vậy thì có sao chứ?”

“Anh nói bậy, sư môn của tôi sẽ không làm như vậy!”

Lâm Thi Mộng lạnh lùng nhìn Tề Hằng, trong lòng lửa giận cuồn cuộn ngất trời, cô chưa từng nghĩ rằng sư môn sẽ vì lợi ích mà bán đứng cô.

“Hôn sự của anh và em sớm đã được quyết định rồi, đến giờ em... vẫn tin sư môn em sẽ không làm như vậy? Phải nói là em ngây thơ hay là ngốc đây? Sau này cẩn thận chút đi.”

Tề Hằng vẻ mặt châm biếm: “Em tin hay không, anh ở đây, ngay bây giờ có làm gì em thì lát nữa mấy vị tiền bối của Hàn Tiêu biết được, họ cũng không làm gì cả đâu?”

Tề Hằng đang nói thì đột nhiên phát ra một tiếng gào thét, trên người hắn có một luồng ánh sáng lóe lên trong chớp mắt.

Thân thể của Tề Hằng liên tiếp thụt lùi mấy chục mét, oa một tiếng phun ra một ngụm máu lớn.

Sắc mặt bỗng trắng bệch, đã bị nội thương không nhẹ.

Tề Hằng trợn tròn mắt gào thét: “Ai dám đánh lén ta?”

Một bóng người từ một bên đi ra. Đó là một nam thanh niên thân hình cao gầy, vẻ mặt hắn tiếc nuối nhìn Tề Hằng, giống như đang thương xót tại sao lại không đánh chết hắn.

“Cậu có tin hay không, tôi giết cậu ở đây thì cũng sẽ không có ai quan tâm đâu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện