Thông qua trận chiến này, Sở Vũ đối với lực chiến của bản thân cũng coi như thật sự nắm chắc rồi.
Trước đây tuy hắn có lòng tin với chính mình, nhưng chưa trải qua thực chiến nên cuối cùng vẫn không dám khẳng định.
Hai ông già xung huyệt cảnh bát đoạn đó, người nào cũng đều được gọi là cao thủ ở thế tục này. Trước khi chiến đấu, trong lòng Sở Vũ ít nhiều vẫn có chút nghi hoặc.
Nhưng sau khi giao đấu, hai người này ở trước mặt Sở Vũ lại yếu đến mức không chịu nỗi một đòn!
Là họ quá yếu phải không? Dĩ nhiên không phải!
Mà là vì Sở Vũ quá mạnh!
Con mắt dọc ở giữa trán đó... không, phải nói là quả cầu kim loại đó quả nhiên là một vật thần thánh mà.
Trong lòng Sở Vũ không nhịn nổi mà cảm thán.
Trước đây lúc hắn đang chạy nhanh hết tốc lực thì đã cảm nhận được sức mạnh trong thân thể bản thân cao hơn quá nhiều so với võ giả cùng cảnh giới.
Sau một trận đánh, cuối cùng đã hoàn toàn có thể chứng minh việc này.
Lẽ nào... là những luồng khí tím phong ấn huyệt đạo bản thân lúc đầu?
Nói nó là luồng khí tím trên trời thực ra cũng không giống. Sở Vũ đã xem qua rất nhiều sách cổ nhưng không có quyển sách cổ nào có ghi chép liên quan.
Có thể là đến cảnh giới cao hơn, hoặc là trong những ngày sắp tới có thể tìm được manh mối.
Nhưng cho dù không tìm được thì cũng chẳng sao, dù sao đây cũng không phải là chuyện xấu.
...
Việc bên này Sở Vũ làm xong thì rũ áo ra đi, ẩn giấu cả công và danh.
Nhưng thành Thần Đô vì cái chết của Tạ Thiên Vũ mà nổ ra họa lớn!
Đường đường là thiếu gia của Tạ gia mà lại bị người ta đánh một quyền vỡ tung đầu trong đại bản doanh của chính mình, hơn nữa còn có hai cao thủ xung huyệt cảnh bát đoạn cũng chết chung!
Việc này quả thực là việc hết sức kinh hãi!
Tin về cái chết của Tạ Thiên Vũ vừa truyền ra, hầu như tất cả mọi người đều sẽ hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Sở gia, gia tộc gần đây đang có nhiều tai tiếng.
Ân oán của hai nhà đã không thể hóa giải, vì vậy Sở gia mới là người có khả năng hạ thủ với Tạ gia nhất.
Tạ Gia ở Thần Đô.
Tạ Tiếu Thiên nước mắt nhạt nhòa, ông ta không thể nào tin được con trai mình lại bị người khác ám sát ở Thần Đô.
Vợ của ông ta khi nghe được tin này cũng lập tức ngất đi, sau khi tỉnh lại cả người cũng suy sụp mất.
Là một người mẹ, bà ta sẽ mặc kệ con trai mình trước đó đã từng làm bao nhiêu việc ác, hại bao nhiêu người vô tội, tay đã vấy bao nhiêu máu tanh. Bà ta chỉ biết con trai bà đã không còn nữa!
Cái này gọi là bi thương đến tê tái cõi lòng, lần này bà ta không phát cuồng một cách điên dại nữa.
Mà chỉ là đến gặp Tạ Tiếu Thiên, vẻ mặt bình tĩnh bảo Tạ Tiếu Thiên báo thù cho con trai.
“Chúng ta chỉ có một đứa con này thôi, tôi cũng biết nó không ưu tú, nhiều năm nay nó đã làm rất nhiều việc sai trái, phạm không ít tội ác. Nhưng suy cho cùng nó cũng là con của chúng ta, giờ nó chết rồi, xin lão gia hãy báo thù cho con.”
Vợ của Tạ Tiếu Thiên lúc này đã không còn là phu nhân trung niên cao quý tao nhã nữa, mà chỉ là một người phụ nữ trung niên vẻ mặt tiều tụy.
Bà ta nhìn Tạ Tiếu Thiên: “Việc này chắc chắn là Sở gia làm! Chúng ta đã rút khỏi kinh thành, của cải tích lũy mấy chục năm bị họ đoạt mất, nay đến cả con của chúng ta họ cũng không tha...”
Tạ Tiếu Thiên ngửa mặt lên trời thở dài, nhẹ nhàng nói: “Việc này có phải Sở gia làm hay không, tai họa này... đều phải do họ gánh.”
“Lẽ nào lão gia cảm thấy việc này không phải do họ làm?” Trên gương mặt tiều tụy đó của vợ Tạ Tiếu Thiên cũng lộ ra một vẻ kinh ngạc.
“Cao thủ của Sở gia ngày nay hầu hết đều tập trung ở Yến Kinh, vả lại trong gia tộc nhập thế của toàn bộ Sở gia, người có thực lực này chỉ có một mình Sở Thiên Nam. Nhưng hắn là gia chủ của gia tộc nhập thế Sở gia. Ta không tin hắn lại làm việc này.”
Trong lòng của Tạ Tiếu Thiên tuy vô cùng đau thương nhưng xem ra vẫn khá bình tĩnh.
Mạng lưới tình báo của Tạ gia cũng tương đối hoàn thiện, việc này vừa xảy ra thì ông ta đã sai người điều tra hướng hành động của tất cả con cháu toàn bộ Sở gia.
Bao gồm cả Sở Vũ đang ở Long Thành!
Con trai bị giết, Tạ Tiếu Thiên chắc chắn là phải báo thù.
Muốn báo thù thì dĩ nhiên phải biết hung thủ là ai.
Giống như hắn vừa nói, tai họa này chắc chắn là sẽ đổ hết lên đầu của Sở gia. Nhưng suy cho cùng là ai giết con trai ông ấy, ông ấy nhất định phải làm cho rõ!
“Ý của lão gia là... việc này không liên quan đến Sở gia?” Vợ của Tạ Tiếu Thiên hỏi lại lần nữa, giọng nói mang theo một chút run rẩy: “Đó là ai... ai đã giết con trai chúng ta?”
“Dựa vào tình báo trong tay chúng ta nắm được hiện giờ, khả năng hung thủ là người Sở gia... cực kỳ thấp.” Tạ Tiếu Thiên cũng mang vẻ mặt mệt mỏi.
Hung thủ giết Tạ Thiên Vũ, thân thủ cực cao!
Đây là kết luận mà đám người Tạ Tiếu Thiên rút ra được từ hiện trường, đối phương quả thực quá lớn mạnh.
Tạ Thiên Vũ bị một đòn vỡ đầu, hai cao thủ xung huyệt cảnh bát đoạn cũng bị người ta đánh chết trong chốc lát.
Dấu vết để lại từ hiện trường cho thấy, kẻ ra tay chỉ có một người!
Điều này chứng tỏ hung thủ ít nhất phải có tu vi xung huyệt cảnh cửu đoạn.
Tạ gia đã trích xuất rất nhiều camera giám sát, hầu như tất cả camera đều chỉ quay được 1 cái bóng mờ nhạt.
Thậm chí đến cả mặt cũng không quay được cái nào!
Tốc độ của hung thủ thực sự quá nhanh rồi!
Dựa vào tình báo mà Tạ Tiếu Thiên có được, trong gia tộc nhập thế của toàn bộ Sở gia thì chỉ có Sở Thiên Nam có loại thực lực này.
Nhưng Sở Thiên Nam thân là gia chủ của Sở gia, sao lại có thể làm ra việc này vào lúc này?
Trận chiến ở Yến Kinh của hai nhà Sở Tạ, Tạ gia đã thua, lúc đó Sở gia không đuổi cùng giết tận thì chứng tỏ rằng họ không muốn xử lý sự việc đến cùng.
“Ý của lão gia người, việc này là có người cố ý lợi dụng ân oán của chúng ta với Sở gia, đổ tội lên đầu Sở gia để chúng ta liều mạng với họ?” Vợ của Tạ Tiếu Thiên quệt nước mắt, nhìn Tạ Tiếu Thiên.
Tạ Tiếu Thiên gật gật đầu: “Tám chín phần là vậy.”
Vợ của Tạ Tiếu Thiên cuối cùng cũng không nhịn nổi, nước mắt lại rơi lã chã: “Tại sao, tại sao phải giết con trai chúng ta? Lão gia, ông nhất định phải tìm cho ra hung thủ.”
Tạ Tiếu Thiên nói: “Thiên Vũ là con trai ta, con trai duy nhất của ta! Dù là kẻ nào giết nó thì ta cũng sẽ không để cho hắn sống dễ dàng!”
Lúc này, cửa phòng có tiếng gõ, Tạ Lộ dè dặt đẩy cửa đi vào.
“Lão gia, vừa nãy... người của Sở gia bên đó truyền tin đến, nói... việc này không liên quan đến họ. Họ nói xảy ra sự việc này, họ cũng rất lấy làm tiếc...”
Vành mắt của Tạ Lộ cũng có hơi đỏ, Tạ gia thua trận ở Yến Kinh đối với cô ấy cũng là một sự đả kích to lớn. Không ngờ lần này lại càng thảm hơn, không những Tạ Thiên Vũ đã chết, mà còn kéo theo hai đại cao thủ của Tạ gia!
Võ giả xung huyệt cảnh bát đoạn ở bất kỳ một gia tộc nhập thế nào cũng đều là bảo bối.
Một lúc chết hai người, tổn thất này quá lớn.
Nếu nói thất bại ở Yến Kinh đối với Tạ gia là tổn thương gân cốt. Vậy thì lần này, Tạ gia thật sự là tổn thương nguyên khí rồi.
“Biết rồi.” Tạ Tiếu Thiên gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn Tạ Lộ: “Cô đi sắp xếp người, truyền tin tức ra ngoài, nói là... Sở gia đuổi cùng giết tận, quả thực tán tận lương tâm!”
“Vâng, lão gia.” Tạ Lộ không hỏi gì cả, bởi vì cô biết ân oán giữa Sở gia và Tạ gia quá sâu rồi, khó mà hóa giải được.
Lần này cho dù có phải Sở gia ra tay hay không, thì tiếng xấu vẫn cứ phải đổ vấy qua đã rồi tính sau.
Tạ Lộ nhìn Tạ Tiếu Thiên: “Vậy... những việc khác thì sao?”
Tạ Tiếu Thiên xua tay: “Cứ truyền tin tức ra là được rồi.”
“Biết rồi lão gia.” Tạ Lộ gật gật đầu, quay người đi ra cửa.
Tạ Tiếu Thiên nhìn người vợ đang trầm mặc, trong mắt lóe lên một vẻ bi thương: “Đi nghỉ ngơi đi.”
“Lão gia, ông làm như vậy là?”
Tạ Tiếu Thiên nói: “Dù có phải họ làm hay không nhưng chung quy cũng sẽ không để họ sống dễ chịu, truyền tin tức này ra là muốn khiến tất cả gia tộc ẩn thế đều nảy sinh sự cảnh giác mạnh mẽ... đối với con sói phương bắc này!”
Trên mặt Tạ Tiếu Thiên hiện lên một vẻ xơ xác, nhẹ nhàng nói: “Dù sao cũng phải có người tuẫn táng cùng với cái chết của con chúng ta!”
Trước đây tuy hắn có lòng tin với chính mình, nhưng chưa trải qua thực chiến nên cuối cùng vẫn không dám khẳng định.
Hai ông già xung huyệt cảnh bát đoạn đó, người nào cũng đều được gọi là cao thủ ở thế tục này. Trước khi chiến đấu, trong lòng Sở Vũ ít nhiều vẫn có chút nghi hoặc.
Nhưng sau khi giao đấu, hai người này ở trước mặt Sở Vũ lại yếu đến mức không chịu nỗi một đòn!
Là họ quá yếu phải không? Dĩ nhiên không phải!
Mà là vì Sở Vũ quá mạnh!
Con mắt dọc ở giữa trán đó... không, phải nói là quả cầu kim loại đó quả nhiên là một vật thần thánh mà.
Trong lòng Sở Vũ không nhịn nổi mà cảm thán.
Trước đây lúc hắn đang chạy nhanh hết tốc lực thì đã cảm nhận được sức mạnh trong thân thể bản thân cao hơn quá nhiều so với võ giả cùng cảnh giới.
Sau một trận đánh, cuối cùng đã hoàn toàn có thể chứng minh việc này.
Lẽ nào... là những luồng khí tím phong ấn huyệt đạo bản thân lúc đầu?
Nói nó là luồng khí tím trên trời thực ra cũng không giống. Sở Vũ đã xem qua rất nhiều sách cổ nhưng không có quyển sách cổ nào có ghi chép liên quan.
Có thể là đến cảnh giới cao hơn, hoặc là trong những ngày sắp tới có thể tìm được manh mối.
Nhưng cho dù không tìm được thì cũng chẳng sao, dù sao đây cũng không phải là chuyện xấu.
...
Việc bên này Sở Vũ làm xong thì rũ áo ra đi, ẩn giấu cả công và danh.
Nhưng thành Thần Đô vì cái chết của Tạ Thiên Vũ mà nổ ra họa lớn!
Đường đường là thiếu gia của Tạ gia mà lại bị người ta đánh một quyền vỡ tung đầu trong đại bản doanh của chính mình, hơn nữa còn có hai cao thủ xung huyệt cảnh bát đoạn cũng chết chung!
Việc này quả thực là việc hết sức kinh hãi!
Tin về cái chết của Tạ Thiên Vũ vừa truyền ra, hầu như tất cả mọi người đều sẽ hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Sở gia, gia tộc gần đây đang có nhiều tai tiếng.
Ân oán của hai nhà đã không thể hóa giải, vì vậy Sở gia mới là người có khả năng hạ thủ với Tạ gia nhất.
Tạ Gia ở Thần Đô.
Tạ Tiếu Thiên nước mắt nhạt nhòa, ông ta không thể nào tin được con trai mình lại bị người khác ám sát ở Thần Đô.
Vợ của ông ta khi nghe được tin này cũng lập tức ngất đi, sau khi tỉnh lại cả người cũng suy sụp mất.
Là một người mẹ, bà ta sẽ mặc kệ con trai mình trước đó đã từng làm bao nhiêu việc ác, hại bao nhiêu người vô tội, tay đã vấy bao nhiêu máu tanh. Bà ta chỉ biết con trai bà đã không còn nữa!
Cái này gọi là bi thương đến tê tái cõi lòng, lần này bà ta không phát cuồng một cách điên dại nữa.
Mà chỉ là đến gặp Tạ Tiếu Thiên, vẻ mặt bình tĩnh bảo Tạ Tiếu Thiên báo thù cho con trai.
“Chúng ta chỉ có một đứa con này thôi, tôi cũng biết nó không ưu tú, nhiều năm nay nó đã làm rất nhiều việc sai trái, phạm không ít tội ác. Nhưng suy cho cùng nó cũng là con của chúng ta, giờ nó chết rồi, xin lão gia hãy báo thù cho con.”
Vợ của Tạ Tiếu Thiên lúc này đã không còn là phu nhân trung niên cao quý tao nhã nữa, mà chỉ là một người phụ nữ trung niên vẻ mặt tiều tụy.
Bà ta nhìn Tạ Tiếu Thiên: “Việc này chắc chắn là Sở gia làm! Chúng ta đã rút khỏi kinh thành, của cải tích lũy mấy chục năm bị họ đoạt mất, nay đến cả con của chúng ta họ cũng không tha...”
Tạ Tiếu Thiên ngửa mặt lên trời thở dài, nhẹ nhàng nói: “Việc này có phải Sở gia làm hay không, tai họa này... đều phải do họ gánh.”
“Lẽ nào lão gia cảm thấy việc này không phải do họ làm?” Trên gương mặt tiều tụy đó của vợ Tạ Tiếu Thiên cũng lộ ra một vẻ kinh ngạc.
“Cao thủ của Sở gia ngày nay hầu hết đều tập trung ở Yến Kinh, vả lại trong gia tộc nhập thế của toàn bộ Sở gia, người có thực lực này chỉ có một mình Sở Thiên Nam. Nhưng hắn là gia chủ của gia tộc nhập thế Sở gia. Ta không tin hắn lại làm việc này.”
Trong lòng của Tạ Tiếu Thiên tuy vô cùng đau thương nhưng xem ra vẫn khá bình tĩnh.
Mạng lưới tình báo của Tạ gia cũng tương đối hoàn thiện, việc này vừa xảy ra thì ông ta đã sai người điều tra hướng hành động của tất cả con cháu toàn bộ Sở gia.
Bao gồm cả Sở Vũ đang ở Long Thành!
Con trai bị giết, Tạ Tiếu Thiên chắc chắn là phải báo thù.
Muốn báo thù thì dĩ nhiên phải biết hung thủ là ai.
Giống như hắn vừa nói, tai họa này chắc chắn là sẽ đổ hết lên đầu của Sở gia. Nhưng suy cho cùng là ai giết con trai ông ấy, ông ấy nhất định phải làm cho rõ!
“Ý của lão gia là... việc này không liên quan đến Sở gia?” Vợ của Tạ Tiếu Thiên hỏi lại lần nữa, giọng nói mang theo một chút run rẩy: “Đó là ai... ai đã giết con trai chúng ta?”
“Dựa vào tình báo trong tay chúng ta nắm được hiện giờ, khả năng hung thủ là người Sở gia... cực kỳ thấp.” Tạ Tiếu Thiên cũng mang vẻ mặt mệt mỏi.
Hung thủ giết Tạ Thiên Vũ, thân thủ cực cao!
Đây là kết luận mà đám người Tạ Tiếu Thiên rút ra được từ hiện trường, đối phương quả thực quá lớn mạnh.
Tạ Thiên Vũ bị một đòn vỡ đầu, hai cao thủ xung huyệt cảnh bát đoạn cũng bị người ta đánh chết trong chốc lát.
Dấu vết để lại từ hiện trường cho thấy, kẻ ra tay chỉ có một người!
Điều này chứng tỏ hung thủ ít nhất phải có tu vi xung huyệt cảnh cửu đoạn.
Tạ gia đã trích xuất rất nhiều camera giám sát, hầu như tất cả camera đều chỉ quay được 1 cái bóng mờ nhạt.
Thậm chí đến cả mặt cũng không quay được cái nào!
Tốc độ của hung thủ thực sự quá nhanh rồi!
Dựa vào tình báo mà Tạ Tiếu Thiên có được, trong gia tộc nhập thế của toàn bộ Sở gia thì chỉ có Sở Thiên Nam có loại thực lực này.
Nhưng Sở Thiên Nam thân là gia chủ của Sở gia, sao lại có thể làm ra việc này vào lúc này?
Trận chiến ở Yến Kinh của hai nhà Sở Tạ, Tạ gia đã thua, lúc đó Sở gia không đuổi cùng giết tận thì chứng tỏ rằng họ không muốn xử lý sự việc đến cùng.
“Ý của lão gia người, việc này là có người cố ý lợi dụng ân oán của chúng ta với Sở gia, đổ tội lên đầu Sở gia để chúng ta liều mạng với họ?” Vợ của Tạ Tiếu Thiên quệt nước mắt, nhìn Tạ Tiếu Thiên.
Tạ Tiếu Thiên gật gật đầu: “Tám chín phần là vậy.”
Vợ của Tạ Tiếu Thiên cuối cùng cũng không nhịn nổi, nước mắt lại rơi lã chã: “Tại sao, tại sao phải giết con trai chúng ta? Lão gia, ông nhất định phải tìm cho ra hung thủ.”
Tạ Tiếu Thiên nói: “Thiên Vũ là con trai ta, con trai duy nhất của ta! Dù là kẻ nào giết nó thì ta cũng sẽ không để cho hắn sống dễ dàng!”
Lúc này, cửa phòng có tiếng gõ, Tạ Lộ dè dặt đẩy cửa đi vào.
“Lão gia, vừa nãy... người của Sở gia bên đó truyền tin đến, nói... việc này không liên quan đến họ. Họ nói xảy ra sự việc này, họ cũng rất lấy làm tiếc...”
Vành mắt của Tạ Lộ cũng có hơi đỏ, Tạ gia thua trận ở Yến Kinh đối với cô ấy cũng là một sự đả kích to lớn. Không ngờ lần này lại càng thảm hơn, không những Tạ Thiên Vũ đã chết, mà còn kéo theo hai đại cao thủ của Tạ gia!
Võ giả xung huyệt cảnh bát đoạn ở bất kỳ một gia tộc nhập thế nào cũng đều là bảo bối.
Một lúc chết hai người, tổn thất này quá lớn.
Nếu nói thất bại ở Yến Kinh đối với Tạ gia là tổn thương gân cốt. Vậy thì lần này, Tạ gia thật sự là tổn thương nguyên khí rồi.
“Biết rồi.” Tạ Tiếu Thiên gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn Tạ Lộ: “Cô đi sắp xếp người, truyền tin tức ra ngoài, nói là... Sở gia đuổi cùng giết tận, quả thực tán tận lương tâm!”
“Vâng, lão gia.” Tạ Lộ không hỏi gì cả, bởi vì cô biết ân oán giữa Sở gia và Tạ gia quá sâu rồi, khó mà hóa giải được.
Lần này cho dù có phải Sở gia ra tay hay không, thì tiếng xấu vẫn cứ phải đổ vấy qua đã rồi tính sau.
Tạ Lộ nhìn Tạ Tiếu Thiên: “Vậy... những việc khác thì sao?”
Tạ Tiếu Thiên xua tay: “Cứ truyền tin tức ra là được rồi.”
“Biết rồi lão gia.” Tạ Lộ gật gật đầu, quay người đi ra cửa.
Tạ Tiếu Thiên nhìn người vợ đang trầm mặc, trong mắt lóe lên một vẻ bi thương: “Đi nghỉ ngơi đi.”
“Lão gia, ông làm như vậy là?”
Tạ Tiếu Thiên nói: “Dù có phải họ làm hay không nhưng chung quy cũng sẽ không để họ sống dễ chịu, truyền tin tức này ra là muốn khiến tất cả gia tộc ẩn thế đều nảy sinh sự cảnh giác mạnh mẽ... đối với con sói phương bắc này!”
Trên mặt Tạ Tiếu Thiên hiện lên một vẻ xơ xác, nhẹ nhàng nói: “Dù sao cũng phải có người tuẫn táng cùng với cái chết của con chúng ta!”
Danh sách chương