Phu nhân trung niên cũng không phải loại phụ nữ đanh đá tóc dài mà óc ngắn, là vợ của Tạ Tiếu Thiên nên xuất thân cũng không thấp, bà ta đến từ một gia tộc ẩn thế.

Thường ngày nhã nhặn đoan trang, rất có phong cách.

Trên thế giới này cũng chỉ có con trai bà ta mới có thể khiến cho bà lòng dạ rối loạn như vậy.

Bị ăn một bạt tai, khóe mắt phu nhân trung niên ngấn lệ, vẻ mặt uất ức không nói gì nữa.

Tạ Tiếu Thiên nhìn xung quanh một cái, trầm giọng nói: “Đưa phu nhân đi nghỉ trước đi.”

Hai cô gái đi qua đỡ phu nhân trung niên rời khỏi nơi đó.

Tạ Tiếu Thiên nhìn cô gái bình thường Tạ Lộ, còn cả tam trưởng lão và mấy người khác: “Các người theo ta tới đây một lát.”

Đến một gian phòng khác, Tạ Tiếu Thiên ngồi ở đó, nhường một chỗ cho tam trưởng lão, mấy người còn lại đều đứng đó, không dám thở mạnh.

Trong phòng rơi vào yên lặng.

Trầm lặng một lúc, Tạ Tiếu Thiên gật đầu với Tạ Lộ: “Cô nói đi.”

“Vâng.” Tạ Lộ gật đầu rất ngoan ngoãn, bắt đầu kể lại ân oán giữa Tạ Thiên Vũ và Sở Vũ.

“Lâm Thi Mộng xuất thân từ môn phái lớn, trên người cô ta có một loại công pháp tên là Nội Chiếu Kinh…”

Tạ Tiếu Thiên không thích ngắt lời lúc người khác đang nói, nhưng giờ phút này ông ta có chút bị kinh ngạc nên không nhịn nỗi mà hít một hơi lạnh, nhìn Tạ Lộ: “Nội Chiếu Kinh?”

Tạ Lộ gật gật đầu, sau đó hạ giọng nói: “Tôi không rõ công pháp đó có chỗ nào thần kỳ, chưa từng nghe qua.”

“Cô dĩ nhiên sẽ chưa nghe… Đó là một công pháp tu luyện mà ngàn năm trước một người vĩ đại để lại, chuyên tu luyện lục phủ ngũ tạng.” Tạ Tiếu Thiên nói lẩm bẩm.

“Xin lỗi lão gia, tôi, tôi không biết việc này quan trọng như vậy…” Trên mặt Tạ Lộ lộ ra mấy phần sợ hãi.

Tuy đã nhập thế nhưng những gia tộc và tông phái ẩn thế cổ xưa này vẫn giữ lại rất nhiều thói quen thời xưa.

Ví dụ như xưng hô, ví dụ như… loại quan niệm cấp bậc rõ ràng đó!

Tạ Lộ là nhân tài mà Tạ Tiếu Thiên bồi dưỡng từ nhỏ, ngoài tướng mạo bình thường ra thì các phương diện khác đều khá ưu tú.

Để cô ta ở bên cạnh Tạ Thiên Vũ, một là để hỗ trợ, hai là để thu thập tình báo.

Trước giờ biểu hiện của Tạ Lộ rất tốt, rất được Tạ Tiếu Thiên trọng dụng. Nhưng trong lòng Tạ Lộ lại tràn đầy kính sợ đối với Tạ Tiếu Thiên.

“Không trách cô.” Tạ Tiếu Thiên xua xua tay: “Cô nói tiếp đi.”

Nghe đến ba chữ Nội Chiếu Kinh này, Tạ Tiếu Thiên đã hiểu rõ Tạ Thiên Vũ tại sao muốn giết Sở Vũ rồi.

Tuy không biết Tạ Thiên Vũ bằng cách nào mà biết được.

Nhưng công pháp Nội Chiếu Kinh loại cấp bậc đó cho dù là vợ chồng thì cũng tuyệt đối sẽ không tùy tiện truyền thụ!

Sư môn của Lâm Thi Mộng không thể cho phép việc đó xảy ra.

Cái gọi là pháp không truyền lục nhĩ, trong các gia tộc và tông phái ẩn thế của họ lại càng sẽ như thế.

Nhưng ít nhất nếu thật sự có thể theo đuổi được Lâm Thi Mộng thì Tạ Thiên Vũ chắc chắn có cơ hội lấy được nó.

Tạ Lộ gật đầu, nói tiếp: “Trong mấy lần tiệc rượu cao cấp, Lâm Thi Mộng và Sở Vũ thường đi cùng với nhau, cứ như cặp tình nhân vậy. Thực ra hai người từ thời thiếu niên vẫn luôn như vậy. Bất cứ người nào chế giễu Sở Vũ đều sẽ bị Lâm Thi Mộng trấn áp vô tình. Cho dù đánh không lại thì Lâm Thi Mộng cũng không chùn chân. Vì vậy, Sở Vũ không chết thì người khác căn bản không có cơ hội tiếp cận cô ấy.”

Tạ Tiếu Thiên gật đầu, nhíu mày trầm tư một lúc, sau đó bỗng nhiên thở dài: “Đứa bé này vẫn còn quá trẻ!”

Tam trưởng lão ngồi bên cạnh gật đầu nhè nhẹ, cũng thở dài.

Tạ Lộ không hiểu nên nhìn Tạ Tiếu Thiên.

Tạ Tiếu Thiên cười khổ sở nói: “Đệ tử có thể được kế thừa Nội Chiếu Kinh thì sao lại có khả năng là một tên phế nhân như Sở Vũ có thể tiếp cận được? Cho dù bọn họ thật sự là thanh mai trúc mã, nhưng hai người… cũng không thể!”

Tam trưởng lão ở bên cạnh nói: “Việc này có tám chín phần là Sở Vũ đó… bị người ta coi như là tấm lá chắn rồi. Hoặc giả bản thân hắn cũng rất rõ nhưng hắn cam tâm tình nguyện làm như vậy vì cô gái họ Lâm đó.”

Tạ Lộ rất thông minh, một lúc là hiểu, nghe lời nói đó thì trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.

Tiếp sau đó cô nói: “Thiếu gia hôm nay sở dĩ phái người truy sát Sở Vũ còn có một nguyên nhân nữa chính là… Lâm Thi Mộng sai người cảnh cáo thiếu gia, nói nếu còn ra tay với Sở Vũ thì có chết mới thôi.”

Tam trưởng lão than thở nói: “Cho dù Lâm Thi Mộng đó thật sự dùng Sở Vũ làm lá chắn cho cô ta thì cũng coi như có tình có nghĩa rồi. Nhưng nghĩ lại thì có thể cũng chính thái độ này của cô ta đã kích động Thiên Vũ.”

Tạ Tiếu Thiên gật đầu, con trai của hắn nên dĩ nhiên hắn hiểu rõ.

“Cô nói tiếp đi.” Tạ Tiếu Thiên nhìn Tạ Lộ.

“Dạ.” Tạ Lộ gật gật đầu: “Thiếu gia cảm thấy Sở Vũ chặn đường của cậu ấy nên chuẩn bị lén trừ khử Sở Vũ, thế là chọn hợp tác với bang Hắc Hổ ở Tề Lỗ. Thiếu gia vốn dĩ cũng định xử lý sạch sẽ một chút nhưng không ngờ bang chủ Phương Hổ của bang Hắc Hổ cũng không phải là kẻ tốt đẹp gì. Lúc giao nhiệm vụ cho thuộc hạ đã trực tiếp bán đứng thiếu gia rồi. Nếu không chắc cũng sẽ không xảy ra việc như tối nay.”

Tam trưởng lão nhẹ nhàng nói: “Rủi ro cùng gánh, tự bảo vệ mình mà thôi. Bắc Địa Sở Gia không phải bang Hắc Hổ của hắn có thể đụng vào.”

Tạ Tiếu Thiên gật gật đầu: “Bang Hắc Hổ… còn hữu dụng.”

Tạ Lộ tiếp đó lại nói hai việc xảy ra hôm nay, nói xong thì trong phòng lại yên tĩnh lần nữa.

Hồi lâu sau, tam trưởng lão chậm rãi mở lời: “Nếu nói như vậy, bên cạnh Sở Vũ đó có một linh sủng hình như là xung huyệt cảnh thất đoạn? Hôm nay đã giết năm người của chúng ta, chính là con chim đó? Vậy thì kẻ bảo vệ chu toàn cho hắn trên Thái Sơn… cũng là con chim đó?”

Tạ Lộ gật gật đầu: “Tạm thời xem ra là vậy.”

Tạ Tiếu Thiên nhìn Tạ Lộ: “Cô nói Sở Vũ đó vẫn là một người không thể tu luyện?”

Tạ Lộ gật đầu lần nữa: “Ít nhất tình báo mà chúng tôi nắm trong tay không đủ chứng minh Sở Vũ đang ngụy trang.”

Nói rồi, Tạ Lộ nhìn Tạ Tiếu Thiên: “Một người giả làm phế nhân một hai năm thì còn có khả năng, nhưng muốn giả mười sáu năm… tôi cảm thấy thật sự rất khó.”

Mọi người trong phòng đều gật đầu bày tỏ sự tán đồng.

Một thanh niên nói: “Đúng vậy, chưa nói đến mười sáu năm này, hắn trước sau vẫn thể hiện ra bên ngoài, hoàn toàn không giấu giếm chút nào.”

Tạ Lộ nói: “Thực ra nhìn hành động hôm nay của hắn thì đủ chứng minh hắn không phải là người có tính khí tốt, có thù không để lâu, không phân biệt nơi chốn. Nói câu thực lòng… tôi cảm thấy Sở Vũ kỳ thực không đáng sợ, có chút xốc nỗi ngu ngốc.”

Tam trưởng lão gật đầu: “Đúng vậy, nếu đổi lại là những người như chúng ta, e rằng…sẽ không làm như thế.”

Tạ Tiếu Thiên nói nhẹ nhàng: “Tìm cơ hội giết chết một mình, không để lại chứng cứ.”

Lời này cũng chỉ có ông ta có thể trực tiếp nói ra miệng, còn người bên cạnh không thể nói, suy cho cùng Tạ Thiên Vũ là con trai ông ta.

Tạ Lộ nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì con chim này cũng là gần đây hắn mới có được. Nếu không với tính cách của hắn thì đoán chừng đã sớm để lộ rồi.”

Tạ Tiếu Thiên gật đầu lần nữa, sau đó nhìn Tạ Lộ: “Còn có việc gì khác không?”

Tạ Lộ vừa định lắc đầu, bỗng nhớ đến một việc, nói: “Ôi chao, quên mất một chuyện. Tiểu Nguyệt cô nương đó đã đi theo Sở Vũ rồi.”

“Hả?” Đôi lông mày của Tạ Tiếu Thiên bỗng chốc chau lại, tạo thành một chữ xuyên.

Đây là lần đầu tiên trong cả tối nay Tạ Tiếu Thiên biểu hiện nghiêm túc như vậy, cho dù Tạ Thiên Vũ bị thương thành như thế, bị chặn đường tu luyện trong tương lai thì ông ta cũng không có nghiêm túc như vậy.

“Tiểu Nguyệt đi rồi?” Tam trưởng lão thậm chí đứng cả dậy, trên mặt có vẻ kinh ngạc không thể che dấu.

Tạ Lộ cảm thấy bản thân hình như lại làm sai gì đó, với thân phận địa vị của cô thì các tin tức có thể biết được thật sự là quá có hạn.

Rất nhiều tin tức thuộc về cơ mật của cả Tạ gia, cũng chỉ có người cấp trưởng lão mới có tư cách biết được.

Ví dụ như Tiểu Nguyệt, trong mắt của Tạ Lộ nhiều nhất chính là một thiếu nữ tuyệt sắc có chút lai lịch mà thôi, Tạ Thiên Vũ tuy coi như là tôn trọng Tiểu Nguyệt nhưng trước giờ chưa từng xem trọng.

Tạ Lộ hoàn toàn không ngờ được việc rời đi của Tiểu Nguyệt sẽ khiến hai trưởng lão thất lễ như thế.

“Đúng, đúng vậy. Sở Vũ nói Tiểu Nguyệt có bệnh, sau đó nói hắn có thể chữa trị nên Tiểu Nguyệt đã đi theo hắn.” Tạ Lộ nói.

“Đơn giản vậy thôi ư?” Những người có mặt ở đó vẻ mặt không nói nên lời.

“Đáng chết!” Sắc mặt của Tạ Tiếu Thiên bỗng chốc trở nên cực kỳ khó coi, nghiến răng nói: “Lẽ nào… Bắc Địa Sở Gia cũng biết thân phận của cô ta?”

Tam trưởng lão ở bên cạnh lắc đầu: “Chắc không phải chứ…”

Tạ Tiếu Thiên chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng, giống như đang quyết định điều gì đó.

Hồi lâu sau, Tạ Tiếu Thiên nhìn tam trưởng lão: “Ngày mai, chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh, chúng ta đi… xin lỗi Sở Vũ đó! Sau đó phải mời Tiểu Nguyệt về!”

Tam trưởng lão gật gật đầu: “Kế sách hiện giờ cũng chỉ có thể như thế.”

Tạ Lộ và những người khác trong phòng đều vẻ mặt ngớ ra, trố mắt đứng nhìn.

Đường đường đại trưởng lão cai quản thế tục Tạ gia… mà lại muốn dẫn tam trưởng lão đi xin lỗi một vãn bối cùng cấp bậc gia tộc? Chỉ để mời về một tiểu nha đầu trước đó họ cho rằng không đáng để ý?

Tiểu Nguyệt đó… rốt cuộc là thân phận gì?

Nhưng Tạ Tiếu Thiên và tam trưởng lão đều không nói, họ dĩ nhiên là không dám hỏi. Tuy vậy trong lòng họ đều đã dậy sóng.

Việc này đêm nay e rằng đã truyền khắp cả thành Yến Kinh rồi, thậm chí cả những người trong cả thế tục Hoa Hạ cũng đều đã biết.

Ngày mai đại trưởng lão và tam trưởng lão nếu lại đi tặng quà xin lỗi cho Sở Vũ…vậy Tạ gia sau này làm sao có chỗ đứng ở thế tục này?

Họ không tin vấn đề này mà đại trưởng lão và tam trưởng lão không nghĩ đến, vì vậy đều cảm thấy khó mà tin được, cũng khó chấp nhận được.

Đúng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

Tạ Tiếu Thiên hơi nhíu mày, nói nhỏ tiếng: “Vào đi.”

Một thanh niên đẩy cửa đi vào, trực tiếp nói: “Lão gia, xảy ra chuyện rồi, bang chủ Phương Hổ của bang Hắc Hổ ở Tề Lỗ… bị giết rồi, toàn bộ bang Hắc Hổ từ trên xuống dưới đều bị diệt rồi!”

“Cái gì!” Tạ Tiếu Thiên lập tức vẻ mặt kinh hoàng.

Những người khác trong phòng cũng đều bị chấn động đến nỗi gần như không nói nên lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện