Tôi yêu hoa. Yêu cả thơ ca. Nhưng tôi thích viết nhất là những dòng mô tả cảnh chiến trận. Tôi muốn trở nên mạnh mẽ. Tôi đã lấy cái tên Violet từ một bài thơ yêu thích của mình, “Roses are Red”. Tên của mọi người luôn chứa đựng một

ý nghĩa nào đó cả đấy.

— Akatsuki Kana

*

Từ bao giờ cảm xúc ấy đã nảy mầm bên trong anh? Anh không tài nào biết rõ chính xác thứ gì đã châm ngòi cho thứ xúc cảm này. Dù cho anh có được hỏi rằng bản thân thích cô ở điểm gì, anh cũng không tài nào diễn tả ra hết bằng câu từ.

“Thiếu tá.” Chẳng rõ tự bao giờ, anh đã rất hạnh phúc mỗi khi cô gọi tên anh. Anh tin rằng bản thân luôn phải chở che cho cô vì cô đồng hành với anh. Thứ cảm xúc không bao giờ đổi thay kia thổn thức trong lồng ngực.

—— Những cảm xúc này rốt cuộc là dành cho ai? Vì đâu chúng lại hiện hữu? Giả như tấm lòng của em ấy là dành cho mình…đôi môi em ấy tự động sẽ chỉ bật ra những lời làm mình cảm thấy vui vẻ. Vì theo đuổi sự phục tùng và mệnh lệnh, được công nhận bởi người Chủ Nhân mà bản thân phục vụ chính là động lực của em ấy. Đã vậy…còn mình thì sao? Tình yêu của mình? Chúng hướng về ai? *

– Thiếu Tá và Tất cả của Ngài –



*

Đôi mắt màu xanh lục bảo hé mở. Chúng thuộc về một cậu bé. Đứa trẻ tròn sáu tuổi vừa tỉnh dậy khỏi cơn buồn ngủ ấy mở to cặp mắt lục sắc của mình ngắm nhìn thế giới xung quanh.

Xuống khỏi cỗ xe ngựa bản thân đã nằm ngủ suốt quãng đường, đón chào cậu là nắng ấm mùa hè. Thứ thu hút sự chú ý của cậu đầu tiên là vẻ đẹp của những hàng cây hai bên con đường dẫn vào rừng. Từ những ngọn cây đã già cho đến cây non, dù phải mọc chen chúc nhau, chúng vẫn cứ hiên ngang đâm thẳng lên trời. Tia nắng dịu nhẹ đổ xuống qua kẽ lá, trên mặt đất in bóng hình những tán cây đung đưa trong gió hệt như đang nhảy múa. Tiếng xào xạc thoáng như giọng trẻ thơ ngây ngô khúc khích.

Khung cảnh hàng ngàn cánh hoa trắng bay rợp trời xuất hiện vào mùa này đã trở thành nét đặc trưng của Leidenshaftlich. Tựa như bão tuyết tại phương Bắc, những cánh hoa trôi lập lờ trong không trung. Loài cây thân leo biểu trưng cho những vị anh hùng đã bảo vệ tổ quốc khỏi không biết bao nhiêu là cuộc xâm lược này được trồng ở khắp mọi nơi. Mỗi thời khắc giao mùa xuân hạ đến, chúng lại phô ra những đóa hoa xinh đẹp.

“Loài hoa biểu trưng cho gia tộc chúng ta đấy.” Cha cậu, đi đằng trước cất giọng.

Được anh trai dắt tay, đôi mắt nãy giờ vẫn láo liên xung quanh của cậu dừng lại trên lưng người cha. Dường như cảm nhận được cái nhìn ấm ấp từ cậu mà ông quay lưng lại, có điều cậu không chắc lắm, cũng có thể là ông chỉ muốn đảm bảo cậu vẫn đang theo ngay sau lưng mình. Cũng như cậu, tròng mắt của ông mang màu lục, tuy sắc lục ấy có khác đôi chút cộng thêm ánh mắt nghiêm khắc.

Chỉ cần cha quay lưng lại nhìn cậu thôi đã khiến cậu vui đến mức muốn nhảy cẫng lên rồi. Cậu rất thần tượng người cha của mình. Song, mặc dù vui sướng trong lòng là thế, cơ mặt cậu căng cứng lại. Tất cả những gì cậu còn có thể nghĩ đến là liệu bản thân đã phạm phải chuyện gì đáng bị khiển trách?

“’Loài hoa biểu trưng cho gia tộc’ luôn cơ đấy...ý gì chứ?” Anh trai trầm giọng nhại lại lời của cha.

Ba cha con bước xuống con dốc thoải xanh màu cỏ. Ẩn tàng đằng sau vẻ đẹp của bức tranh thiên nhiên là một thao trường. Dưới đấy là vô số con người cùng mặc những bộ quân phục đen tía y như cha họ. Hai mắt cậu em trai sáng rực như vừa khám phá được điều gì đấy hay ho, hiện trên đôi mắt lấp lánh đầy hiếu kì là hình ảnh đoàn hành quân không trật nhịp nào ở dưới kia.

Người cha đưa hai cậu con trai đến hàng ghế có vẻ là dành cho người có thẩm quyền để xem cuộc diễu hành sắp diễn ra. Sau khi bỏ họ lại trên hàng ghế ngồi ngoài trời, ông rời đi.

Ngoài lục quân ra còn có những quân nhân mặc bộ đồng phục màu trắng cổ cao của hải quân. Đứng quanh mấy chiếc phi cơ chiến đấu và phi cơ trinh sát, họ chia thành hai nhóm tách biệt, trò chuyện vô cùng rôm rả. Dù đều thuộc lực lượng phòng vệ, họ vẫn bất hòa và cảnh giác với nhau. Qua góc nhìn của một đứa trẻ, cảnh đó rất đỗi bất thường.

Chừng như bồn chồn vì không còn nhìn thấy cha trong tầm mắt, tay chân cậu bắt đầu đứng ngồi không yên, cậu bâng quơ cúi xuống nhìn dưới chân. Một cánh hoa giấy, cha cậu đã gọi chúng là ‘loài hoa biểu trưng cho gia tộc’, sà xuống. Đương lúc cậu cố nhoài người hết cỡ toan nhặt nó lên mà vẫn ngồi yên ghế, anh trai ngồi cạnh bên lấy tay ghìm cơ thể cậu về tư thế cũ.

“Gilbert, tác phong.” Bị anh nhắc nhở với giọng ảm đạm, Gilbert chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo.

Cậu là một đứa trẻ biết vâng lời. Quê hương của cậu là Leidenshaftlich và cậu là hậu duệ của một vị anh hùng dân tộc vang danh tại đất nước quân sự tọa lạc ở phía nam này.

Đối với người nhà Bougainvillea, tòng ngũ vào lục quân đã sớm là một phong tục. Đây cũng không phải lần đầu cha họ, người có địa vị cao trong đấy, đưa cả hai anh em đến mấy sự kiện giống như thế này.

Anh trai bắt lấy tay cậu, giữ chặt lại. Không cần anh trai phải làm thế, Gilbert cũng nào phải đứa trẻ sẽ cố chấp lặp lại những hành động đã bị quở trách trước đó.

“Em mà làm ô danh gia tộc Bougainvillea thì anh sẽ là người bị phạt vì tội lơ là trách nhiệm trông chừng em đấy nhé.”

Khung cảnh anh trai đón lấy những cú đấm thay cho lời mắng mỏ từ cha hằng ngày cậu vẫn luôn chứng kiến như cơm bữa. Tất cả những gì Gilbert hiểu được là cậu chỉ nên bày ra một dáng vẻ hiểu chuyện, để không làm mếch lòng cha mình.

Bên trong gia tộc Bougainvillea, Gilbert và anh trai lúc nào cũng phải cực kỳ thận trọng về hành vi của bản thân; bằng không, như thể kim, đinh, lưỡi kiếm và gai hoa hồng sẽ trồi ra từ bốn bức tường, đâm xuyên và dày vò thân thể bọn họ. Nhà, nơi lẽ ra mọi người có thể thả lỏng chính mình đó, ấy thế mà chỉ toàn là cảm giác khó chịu khi liên tục phải dè chừng những ánh mắt xét nét đến từ người khác. Nhà của bọn họ là như thế đấy.

“Chán chết mất…” Anh trai cậu than vãn, nửa bĩu môi. Anh ấy còn chẳng thèm ngó ngàng gì bên lục quân, mà đang chăm chú quan sát những người lính hải quân. “Cái này…chán thật, Gil nhỉ?”

Dù biết rằng anh trai đang tìm kiếm những lời đồng tình từ cậu, Gilbert chẳng biết đáp lời thế nào cho phải. Cậu không đồng ý với anh ấy.

—— Sao anh lại nói vậy?

Cậu cam đoan rằng những cảm xúc như chán nản cần phải được loại bỏ trong tình cảnh này. Bất kể nó có tẻ nhạt đến nhường nào đi nữa, họ vẫn phải cố chịu. Đó là lý do vì sao cậu đã thôi hành xử như một đứa trẻ hiếu động, nhẹ dạ cả tin. Anh cậu đáng ra cũng hiểu rõ cái đạo lý này, vậy tại sao anh ấy lại còn làm những việc như là tìm người cùng chung tiếng nói chứ?

Do vẫn chỉ là trẻ con thơ dại, cậu chỉ biết đáp lại bằng giọng điệu của một đứa trẻ, “Anh không thể nói như vậy được.”

“Không sao. Chỉ cần hai ta thì thầm đủ cho nhau nghe thôi thì sẽ không bị gì đâu. Làm như anh sẽ để cho suy nghĩ của bản thân bị nắm thóp ấy. Gil này…anh dám cá là…việc này Cha với Ông nội, hay thậm chí là Ông cố cũng từng trải qua cả rồi đấy. Tệ nhất trần đời luôn nhỉ?”

“Sao lại tệ ạ?” Gilbert thắc mắc.

“Thì đồng nghĩa là họ đều không hề có chính kiến riêng chứ gì nữa? Nghe này, lý do mà hôm nay Cha đưa hai đứa đến đây là muốn nhồi vào đầu chúng ta cái tư tưởng, ‘chúng mày phải trở thành giống như tao’.”

“Vậy thì có gì tệ ạ?” Gilbert hỏi.

“Ổng muốn chúng ta hiểu rằng tương lai của ta đã bị trói buộc rồi.”

“Em có thấy gì tệ đâu ạ?” Gilbert không hiểu.

Nói mãi mà em trai vẫn chưa hiểu ý mình, anh ấy có vẻ nản chí và bực dọc, cái bàn tay nãy giờ luôn giữ tay Gilbert siết nhẹ thành nắm đấm và đánh mạnh vào vai cậu. “Anh sẽ trở thành một thủy thủ. Không phải một thủy thủ tầm thường. Mà là một vị thuyền trưởng. Dẫn dắt những người đồng đội, dong buồm phiêu du khắp thế gian. Anh còn muốn sở hữu một con thuyền cho riêng mình nữa. Gil, em học hành rất giỏi nên em cũng có thể trở thành một nhà thám hiểm. Chỉ là…an…chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội đi theo con đường mà bản thân lựa chọn.”

“Đó là chuyện hiển nhiên mà anh?” Gilbert nói, “Chúng ta là thành viên của gia tộc Bougainvillea mà.”

Gia tộc Bougainvillea phân chia theo hệ thống phân cấp kim tự tháp với người đứng đầu là cha họ; ngay bên dưới là mẹ, chú và dì, sau đó mới đến anh cả, Gilbert và các em gái. Bên trong căn nhà Gilbert được sinh ra, đã là lẽ thường khi những người có địa vị thấp hơn phải cúi đầu trước những bậc trưởng bối, dám chống lại họ là tội không thể tha thứ. Gilbert và anh trai chỉ là những bánh răng nhỏ bé sinh ra với mục đích giữ gìn thanh danh anh hùng, từ đó tiếp nối cái guồng quay mang tên gia tộc Bougainvllea mà thôi. Đã là bánh răng thì có được phép lựa chọn những gì mình muốn làm được không? Không, sẽ không bao giờ.

“Ra là em…đã hoàn toàn bị mấy người đó tẩy não rồi sao…” anh cậu thì thầm với thái độ khinh khi, ẩn chứa đâu đấy là sự tiếc thương.

—— ‘Tẩy não’ à…nó có nghĩa là gì nhỉ.

Lúc cậu đang chìm vào trầm ngâm, những chiếc phi cơ bắt đầu cất cánh. Ngước nhìn bầu trời, Gilbert háo hức được nhìn thấy màn trình diễn của những chú chim sắt, chiếc đuôi khói vẽ lên nền trời những đường cung. Những chiếc máy bay cùng giao nhau tại mặt trời và biến mất trong phút chốc. Cảnh đó choáng ngợp một cách khó tả. Dù vậy, hai nhãn cầu của cậu nhói như đang bị lửa đốt, cậu chậm rãi đóng mắt lại.

Có lẽ vì bị ánh nắng mặt trời kích thích, cặp ngọc ấy dần nhỏ lệ.

*

Đôi mắt xanh ngọc bích mở ra. Chúng thuộc về một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Đôi mắt toát ra không chỉ sự nghiêm nghị thừa hưởng từ cha mà còn phản ánh cả con người của anh, tấm lòng tử tế và nỗi cô độc, đang nhìn chằm chằm một con búp bê. Đúng hơn là một cô bé mang vẻ ngoài của búp bê. Lọt vào tầm mắt của anh là bóng dáng của người anh trai, anh ấy giờ cũng đã trưởng thành hệt như Gilbert.

Căn phòng đầy ắp những món trang trí tao nhã. Tất cả chúng đều là hàng đắt tiền. Thật nực cười khi mà chất lượng của đồ trang trí lại là tiêu chí quyết định loại khách thuê nào sẽ chi trả nổi cho căn phòng.

Tất cả chỉ còn một mớ hỗn độn. Căn phòng biến thành hiện trường sát hại năm gã đàn ông. Cô bé, từ đầu đến chân nhuốm huyết sắc, chính là thủ phạm. Dù cho cơ thể và quần áo có vương máu tươi, nhan sắc của cô bé vẫn vẹn nguyên vẻ mỹ miều. Cô là tên sát nhân xinh đẹp nhất trên thế giới.

“Này, em sẽ đem nó đi, đúng chứ, Gil?” nở một nụ cười thân thiện, anh trai anh thúc lưng cô gái.

Cô tiến một bước về phía Gilbert. Vô thức, Gilbert lùi lại giữ khoảng cách với cô. Cô bé quá kinh hoàng, bản năng anh khiếp sợ và khước từ cô.

—— Đừng nhìn anh mà.

Anh trai không ngừng khăng khăng cô bé là một ‘công cụ’ rồi cật lực đòi tặng cô cho anh. Quả thực cô vẫn luôn bị đối xử và hành động như một thứ công cụ. Dù vậy, hơi thở cô bé sao mà nặng nhọc.

Trong khi anh đang lau tay cho cô, nhớp nháp nào là máu với mỡ, bằng phần khuy măng sét, cô bé trơ mặt ra nhìn anh như thể dò hỏi về mệnh lệnh tiếp theo.

—— Tại sao em lại nhìn anh?

Anh phần nào đồng cảm với những lời vô nhân đạo của anh trai. Hệ thống phân cấp kim tự tháp không chỉ tồn tại trong mỗi gia tộc anh mà cả ở ngoài xã hội. Với trẻ con, những con người nằm dưới đáy, muốn leo lên được đỉnh tháp đòi hỏi phải nỗ lực. Chỉ với sức của một mình bản thân thôi thì không đủ. Để không bị xã hội vùi dập, muốn thành công trong cuộc sống, ta phải biết tận dụng mọi thứ có trong tầm tay. Kể cả không phải chuyện gì đáng mừng, cô lại chính là thứ Gilbert hằng khao khát. Chắc chắn, chỉ cần anh biết sử dụng đúng cách, cô bé sẽ có thể trở thành tấm khiên vững chãi nhất, cũng như thanh kiếm sắc bén nhất.

—— Tại sao em…lại nhìn anh?

Cô búp bê tự động sát nhân cũng mưu cầu Gilbert.

Đến cuối cùng, mọi việc đều diễn ra đúng như anh trai đã dự liệu, về phần anh chàng Gilbert, người mà khuôn mặt vẫn hiện hữu nét trẻ trung, đang bần thần đứng tại một con đường nằm ngay trung tâm thành phố. Đôi ngươi anh khó hiểu chăm chú vào một bên cánh tay của bản thân. Cô búp bê, cuộn mình trong chiếc áo khoác, không hề có chút hương thơm ngọt ngào mà thay vào đó toàn thân cô bé nồng nặc cái mùi máu còn vương lại của khi nãy. Nếu cô bé có trông giống quái vật thì anh cũng không mấy ngạc nhiên, song diện mạo của cô lại hệt như một nàng tiên bước ra từ truyện cổ tích.

“Anh…sợ.”

Cô không hề phản ứng lại với những lời bộc bạch thoát ra từ miệng anh. Đôi mắt biếc ấy chỉ đơn giản là nhìn vào anh.

“Anh…anh sợ…sợ phải lợi dụng em.” Gilbert nói tiếp, ghì chặt cô bé vào lòng. “Em quá kinh hãi. Ngay bây giờ, đúng ra…anh nên giết em mới phải.” Đau khổ lẩm bẩm, đôi tay anh vẫn không buông cô ra. Anh không hề có ý định sẽ bỏ rơi cô bên đường, bắn vào đầu cô với khẩu súng trong túi, hay là bóp nghẹt chiếc cổ mảnh khảnh của cô bằng đôi tay anh. “Nhưng…anh lại muốn em được sống.” Anh ôm chặt cô bất chấp nỗi sợ hãi trong lòng, Gilbert thổ lộ. “Anh muốn em được sống.”

Một sự thật le lói giữa thế gian tàn khốc. Mấu chốt là họ có vượt qua được cái hiện thực khắc nghiệt này hay không. Liệu chăng?

Hoài nghi trong lòng, Gilbert đóng hai mắt lại. Anh cầu nguyện với mộng tưởng rằng sẽ thật tuyệt vời khi anh mở mắt thì mọi chuyện đều đã được giải quyết ổn thỏa.

*

Đôi mắt màu ngọc bích mở ra. Một cảnh tượng còn tồi tệ gấp vạn lần với hồi anh từng cầu nguyện đang diễn ra ngay trước mắt. Cô bé đang ra tay sát hại những gã đàn ông đã không còn khả năng cử động bằng cây dùi cui liên tục giã vào đầu chúng. Từng dùi vụt xuống, máu lại vấy ra khắp nơi. Chúng càng hét to, cô bé lại càng đánh mạnh hơn. Người đã ra lệnh cho cô làm điều đó chính là Gilbert.

Còn một thứ khác không chỉ mạng người cũng đã biến mất tại nơi thao trường này. Chính bạo lực đã hình thành một thứ gì đó thay thế vị trí của lý luận, lương tri và những giá trị quan khác đã được người đời biết đến. Chính là…

—— Sự hoài nghi. Việc này không phải là công lý. Đây là cho lợi ích của mình, của em ấy và của tổ quốc…đấy mới là ý nghĩa thật sự của việc này.

Ngập trong cảm giác tội lỗi đủ khiến cho anh phải nôn mửa, một thứ khoái cảm len lỏi bên trong Gilbert, cùng với đó là tham vọng chinh phục khi đã chạm được tay vào một thứ sức mạnh áp đảo – một cô bé sẽ chẳng nghe theo mệnh lệnh của ai khác ngoài anh –, và ảo tưởng của một kẻ bề trên cứ như toàn bộ thế giới giờ đây đã nằm gọn trong lòng bàn tay.

Lấy cớ hộ tống cô bé đến căn phòng được cấp cho trước đó, anh tạm thời cáo lỗi rồi thoát khỏi vòng vây của những sĩ quan thượng cấp tiếp cận để dò hỏi về cô bé. Dẫm qua vũng máu của đám người vừa bị đồ sát, anh tiến đến bên cô bé.

Hệt như thể chỉ cần cô chạm tay vào vị trí nào thì sẽ xuất hiện dòng máu chảy ra tại đấy. Suối huyết đỏ thẫm chỉ tuôn ra từ cơ thể những người nạn nhân của cô. Chưa bao giờ cô là người phải đổ máu. Song, dáng vẻ bê bết máu này của cô hôm nay rồi cũng có ngày Gilbert lại chứng kiến thêm lần nữa. Với anh, chuyện đó đã chẳng còn mấy xa lạ.

Làn sóng cảm xúc cuộn dâng trong thâm tấm lúc nãy cũng đã biến mất, tựa như ngọn nến bị thổi tắt. Hơi thở của cô bé trở nặng nhọc.

—— Mình không còn cách nào cả. Làm gì còn cách nào khác nữa chứ. Gilbet độc thoại.

Quả thực đấy đã là cách tốt nhất anh có thể nghĩ ra. Chẳng còn cách nào khác, nếu anh muốn giữ lại thứ vũ khí kinh hoàng, sở hữu nhận thức mà bản thân vừa có được ấy trong tầm mắt. Sợ hãi rằng cô sẽ làm hại ai đó. Bởi lẽ đó, tốt hơn hết là sử dụng cô trong khi vẫn giữ cô ở cạnh anh, và chính cô bé công cụ cũng trông mong điều này.

—— Chỉ như thế này…cả hai mới…có thể ở bên nhau. Em ấy cần phải sống sót.

Dù vậy, hai mắt anh nhói đau hệt cái lần anh ngước nhìn mặt trời.

Gilbert dắt cô bé đến một dãy hành lang vắng người.

Cô bé là một công cụ. Không phải em gái hay con gái của anh. Sớm thôi, cô sẽ về dưới trướng của anh. Sẽ rất phiền phức nếu mọi người nhận ra mối quan hệ kì lạ giữa cô và anh. Nhằm có thể ở bên nhau, cả hai phải vạch rõ ranh giới.

—— Nhưng mà…

Anh dắt tay cô, hai người cứ đi, đi mãi. Cho đến khi không còn nhìn thấy một ai, anh quay lại và vươn hai tay về phía cô.

“Đến đây nào.”

Anh không kiềm nén nổi nữa. Mặc kệ bộ quân phục có bị bẩn màu máu tươi. Anh cần phải giữ lấy cô vào lúc này, cơ thể anh tự động ôm chầm lấy cô. Vào lần đầu tiên họ gặp nhau và cả khi anh đem cô đi, anh cũng đều làm như vậy.

Vẫn là phản ứng cũ. Thân thể cô run lẩy bẩy, nhưng khác với trước kia, đôi bàn tay búp măng bấu chặt vào bộ quân phục anh – như thể muốn thốt lên rằng cô sẽ không bao giờ buông anh ra.

Cô là sinh vật sống có thân nhiệt và trọng lượng. Nhớ hồi các em gái của anh mới chỉ là trẻ sơ sinh, anh thường hay bế và dỗ dành họ. Cảm xúc của những ngày xưa ấy chồng chất lên nhau. Cô rất mềm mại, mang lại một cảm giác mong manh như chừng chỉ cần mạnh tay một tí là sẽ vỡ tan. Gilbert tin rằng anh cần phải chở che cô dù có phải trả cái giá nào. Vòng tay anh càng thêm siết chặt cô vào lòng.

Phản chiếu trong đôi mắt xanh lam ấy là khuôn mặt của anh méo xệch đi vì bị phiền muộn giày xéo. Giọng nghiêm trọng, Gilbert thì thầm, “Em thật sự…cần một vị Chủ Nhân như anh sao?”

Anh không dám đối diện với ánh mắt quá đỗi ngây thơ của cô bé, nhắm chặt mắt lại như muốn bỏ trốn.

*

Đôi mắt sắc lục bảo mở ra.

“Tôi không nghe được…ngài đang nói gì cả.” Dù anh vẫn đang ở độ tuổi mà mọi người phải trầm trồ vì độ trẻ trung, cặp mắt già dặn trước tuổi của anh lại đang nhìn chằm chằm vào thiết bị truyền tin với vẻ cáu tiết.

Ngoài trời đang mưa tầm tã. Tiếng mưa nặng hạt không ngừng trút xuống tòa nhà xen vào cuộc hội thoại. Cả không gian bị tiếng ồn bủa vây.

Gilbert, chỉ huy đội Lục Quân Đặc Chủng Leidenschaftlich, đang trong chuyến du hành dập tắt những cuộc xung đột xảy ra trên khắp đất nước. Hơn nữa, anh cũng đang gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng một cá nhân sẽ đóng vai trò là sức mạnh của Đơn vị Tiến Công trong trận chiến quyết định đang gần kề. Đã vậy, anh còn đột ngột bị giao thêm việc.

“Về địa điểm, tôi sẽ sắp xếp cho người lái xe đưa nó đến đấy. Hãy chuẩn bị và ra lệnh cho nó giết chóc. Nhiêu đó là đủ rồi. Tiêu diệt tất cả ai ở trong tòa nhà. Nó không cần phải quan tâm tới việc gì khác và phải quay trở về sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ.”

Đột ngột nhận được điện thoại từ thượng cấp trong thời gian đóng quân tại căn cứ của sư đoàn lục quân, anh phản đối nội dung của công việc. “Nhưng…!” dù vẫn luôn chờ tới lượt bản thân được nói, anh chưa gì đã cứng họng ngay khi vừa định cao giọng. “Nếu là nhằm trấn áp những phần tử gây rối, cả phân đội của tôi nên cùng thực hiện nhiệm vụ này. Hà cớ gì ngài lại giao cho riêng Violet đảm nhận nhiệm vụ này…? Đây đâu phải nhiệm vụ mà một binh sĩ có thể thực hiện một mình?” Anh không nén được sự chỉ trích thoát ra qua lời nói.

“Là bởi vì càng ít người biết đến nhiệm vụ lần này càng tốt. Mục tiêu là một tay buôn lậu vũ khí xuyên quốc gia đã ký kết hợp đồng giao dịch với một tổ chức phản động. Thông tin được báo cáo bởi một điệp viên đã trà trộn vào trong đó. Chúng ta không thể cứ bỏ mặc cho mọi chuyện tự sinh tự diệt được. Vả lại, bọn chúng cũng nắm khá rõ nhược điểm của chúng ta. Cơ hội chính là thời khắc này. Ta phải chấm dứt mọi chuyện. Thật tiếc khi phải gọi đây là một cuộc lật đổ, nhưng chắc chắn sẽ có những người hiểu theo chiều hướng này. Đây là nhiệm vụ rất quan trọng, không thể để lộ với thế giới dù chỉ là những tư tưởng mơ hồ mà chúng ta đang theo đuổi.”

“Đã vậy thì càng có thêm lí do để tập hợp thêm những người có khả năng thực hiện nhiệm vụ chứ ạ.”

“Chính là con búp bê của cậu đấy. Thứ vũ khí giết người chỉ nghe lệnh một mình cậu không chút thắc mắc. Còn ai có thể phù hợp hơn nữa, cậu nói xem? Ta vẫn chưa quên cái màn trình diễn mà cậu cho tụi ta xem đâu đấy. Khi ấy, nó đã giết bao nhiêu người? Nó lúc đó mới bao nhiêu tuổi? Dưới sự dìu dắt từ cậu, lưỡi dao giết chóc của nó sẽ còn sắc bén hơn nữa. Ta không chấp nhận bất kì lời biện hộ nào như là nó không thể làm được. Thế này nhé, đứng giữa lựa chọn ra lệnh hoặc không ra lệnh cho nó làm, cậu sẽ chọn cái nào?”

“Tôi…”

“Hóa ra tiếng tăm của gia tộc Bougainvillea, biểu tượng về quốc phòng chỉ là giả dối thôi sao?”

Không thể nói ra thành lời, tay Gilbert siết chặt phần áo trước ngực. Suốt vài giây lặng thinh ấy, hình ảnh bản thân đang ra lệnh cho Violet hoàn thành cái nhiệm vụ này lóe lên trong đầu anh. Cô nhất định sẽ đáp lại anh với một câu “vâng ạ” một cách dễ dãi. Đầy dứt khoát. Không có vẻ gì là chùn bước. Miễn đó là mệnh lệnh của Gilbert, miễn là vì ích lợi của vị Chủ Nhân đã chăm sóc mình, cô sẽ làm tất cả mọi thứ. Và điều khiến Gilbert khổ sở nhất là Violet có thể thực hiện vai trò của mình mà chẳng tốn mấy công sức.

Anh sau đó hình dung ra cái tương lai mà bản thân dự đoán ở trong đầu. Tại tương lai ấy, anh có thể thấy bản thân ở lại doanh trại không thể chịu nổi cảnh phải ngóng trông cô bé quay trở về, chẳng giây nào yên giấc.

“Em ấy có thể.” Mãi anh mới có thể cất lời. “Em ấy có thể làm được, nhưng Violet sẽ cần phải trực tiếp nhận những chỉ thị cụ thể. Nếu đã từng chứng kiến cuộc tàn sát hôm ấy, hẳn ngài cũng hiểu phải không ạ? Chỉ khi nhận mệnh lệnh từ tôi thì em ấy mới hành động như một thứ vũ khí. Xin hãy cho phép tôi đồng hành cùng em ấy.”

Cuối cùng cũng đã nói ra, nhưng nó lại không giống những gì anh đã dự định trong đầu.

*

“Violet à, em sẵn sàng rồi chứ?” khoác trên mình bộ quân phục đen tía, cặp mắt xanh lục bảo của Gilbert đưa xuống nhìn cô bé. Hòa mình vào bóng đêm bên trong cỗ xe, họ đều bày ra khuôn mặt căng thẳng.

Bên cạnh anh, độc nhất cặp mắt tỏa sáng lấp lánh ấy là của cô bé. Để mở rộng tầm nhìn, mái tóc vàng kim của cô, thứ làm tôn lên vẻ đẹp của đôi ngươi nhạt màu hơn biển cả và đậm hơn sắc xanh của bầu trời, được buộc gọn vào bên trong chiếc mũ quân đội giống hệt cái mà Gilbert đội.

“Rồi ạ.” Câu trả lời cụt ngủn của cô bình thản và tràn đầy sự tự tin. Cô bé không biết nói chuyện ngày nào giờ đã là dĩ vãng.

Gilbert đưa một con dao và một khẩu lục cho nữ binh sĩ với nhan sắc quý hiếm ấy. “Ta sẽ tiến đến đó giả vờ chỉ muốn nói chuyện, nhưng đó không phải là mục đích của chúng ta. Những gì chúng ta sắp sửa thực hiện…sẽ là tấm gương cho toàn bộ những tay buôn vũ khí khác có kết giao với Leidenshaftlich.”

“Tôi hiểu rồi ạ.”

“Bên trong sẽ không đủ rộng để em đánh đấm hết sức. Anh cần em phải thích nghi với môi trường trong này nhanh nhất có thể. Em sẽ không thể dùng Witchcraft. Nhưng anh sẽ vào cùng và yểm trợ cho em. Em chỉ cần tập trung tiêu diệt kẻ địch mà thôi.”

“Vâng, thưa Thiếu Tá.” Khoảnh khắc cô gật đầu, cho dù có nhìn theo góc độ nào đi nữa, nét mặt của cô cũng không trông giống như là sắp giết người. Bờ vai gầy gò và vóc người mảnh dẻ đã tố giác cô vẫn đang ở giữa độ tuổi thanh thiếu niên hoặc thấp hơn.

Gilbert buồn bã liếc nhìn cô bé rồi bước xuống xe. Bên ngoài, sắc trời tối đen như mực. Khoảng trời đêm vắng bóng sao gợi nên một bầu không khí thanh bình.

“Sẽ không quá ba mươi phút đâu. Xin hãy chờ ở đây.”

Sau khi thông báo cho người tài xế, cả hai bước về phía tòa nhà kẹp giữa hai con ngõ. Trước cái nơi không có vẻ gì bất thường là một gã đàn ông mặt mày khó đăm đăm đang đứng canh gác, trên tay phô trương một khẩu súng trường.

Còn rất nhiều những ngôi nhà khác xây lân cận, nhưng chẳng căn nào thấy sáng đèn. Nơi đây có lẽ là khu vực bị bỏ hoang nằm đằng sau khu dân cư sâu trong một thị trấn tại ngoại ô. Lý do không còn một ai sinh sống tại đây thì quá rõ ràng – chẳng gia đình bình thường nào lại muốn sống trong một khu phố bạo lực, sặc mùi máu tanh cả.

“Tôi là người trung gian đến từ Quân đội Leidenshaftlich, Thiếu tá Gilbert Bougainvillea. Tôi đến gặp người buôn vũ khí. Tôi biết anh ta đang ở bên trong. Bảo với anh ấy rằng tôi có việc cần thương lượng.”

Tên lính gác hiển nhiên đang bày ra vẻ mặt khó chịu trước vị khách không mời. “Hả…? Hai tên điên này? Cút đi cho tao. Tụi mày nghĩ tụi mày lừa được ai chứ?”

Tên thô lỗ đó nhổ nước bọt vào giày anh, Gilbert mặt lạnh như tiền thì thầm, “Mày cũng nên cẩn thận cái miệng của mày đi là vừa.”

Chỉ trong chớp mắt, anh bắt lấy khẩu súng trường của tên lính gác bằng một tay, cùng lúc đấm móc một cú vào bụng hắn. Sau đó đập khẩu súng trường vào đầu tên lính gác đương lúc hắn còn ôm bụng rên rỉ. Chưa dừng lại ở đó; ngay khi hai đầu gối của tên đó vừa chạm đất, Gilbert đá thêm một cú vào mặt của hắn với chiếc bốt quân đội. Miệng hắn tóe máu, văng cả răng ra ngoài. Gilbert dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên đó đau đớn rên la không thành tiếng. Độ tàn nhẫn lên đến đỉnh điểm khi anh ra tay đấm liên tiếp vào mặt hắn.

“Khôn hồn thì cút đi. Còn nán lại là tao cho mày nếm thử vị kẹo đồng đấy.”

Mệnh lệnh yêu cầu anh phải diệt trừ tất cả những ai có mặt bên trong tòa nhà. Còn tên này thì vẫn chưa vào hẳn bên trong. Anh nghe theo lòng vị tha tha mạng cho hắn. Thế nhưng, chỉ vừa mấy giây sau khi tên đó bỏ chạy, cô bé đã thẳng tay nã súng vào đầu hắn. Trong tay của cái xác với chiếc sọ lủng lỗ rơi ra một khẩu súng lục ổ quay.

“Violet.”

“Thưa thiếu tá, hắn đã chĩa súng vào ngài.”

Vài phút sau khi cả hai tiến vào bên trong tòa nhà, tiếng xả súng inh tai cùng những tràng than khóc xếp chồng lên nhau cất lên tựa một bản nhạc. Âm thanh cốt nhục bị bắn nát, tiếng kính vỡ vụn và những tiếng thét thống khổ đầy chết chóc. Chúng hòa tấu với nhau như đã được tính toán từ trước, phát đi phát lại cho đến tận khi một tiếng hét hết sức thảm thiết vang lên đặt dấu chấm hết cho cuộc truy kích tàn bạo này. Tòa nhà là nguồn sáng duy nhất của khu phố giờ đây cũng đã vụt tắt mất vẻ sáng chói vốn có của nó, những gì sót lại chỉ còn một bầu không khí trầm lặng.

Thế giới cuối cùng cũng phục hồi lại nguyên trạng của nó. Giờ là khoảng thời gian sự tĩnh mịch lên ngôi, thời điểm mọi vật sống đều đang chìm trong cõi mộng.

“Tối thật.” Nạp lại khẩu súng lục đã hết đạn của mình, Gilbert thở dài rồi thả mình ngồi xuống chiếc sô-pha. Chân cẳng đống tử thi trên sàn lọt vào tầm mắt anh, nhưng anh chỉ phớt lờ chúng vì chẳng biết làm gì khác.

Violet mới là người được cấp trên giao nhiệm vụ xử lý tên buôn vũ khí. Đáng lẽ chỉ có một mình cô bé xông vào đây.

—— Em ấy đã phải chiến đấu với quân địch rồi, giờ lại còn phải thực hiện mấy công việc bẩn thỉu như này nữa. Cấp trên đối xử với cô bé chẳng khác gì công cụ giết người cả.

Nếu công việc trừ khử các phần tử nguy hiểm là nhằm phục vụ cho lợi ích nước nhà, anh sẽ không chần chừ mà tự nguyện đảm nhận chúng. Đó là nếu chỉ có một mình bản thân thì anh đã không phải đau đầu suy nghĩ về điều này.

“Thiếu tá, ngài sao thế ạ? Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi. Không còn kẻ nào còn sống cả ạ.” Kể cả trong hoàn cảnh như này, chủ nhân của giọng nói ấy vẫn bình tĩnh kiểm tra từng xác chết một.

Gilbert hiểu rõ hơn ai hết rằng anh chẳng việc gì phải đồng hành với cô.

“Anh không sao.” Khi thoáng nhìn quanh sàn nhà, bàn chân của kẻ bản thân đã giết lọt vào mắt. Anh bối rối đảo mắt đi. “Em ắt đã thấm mệt rồi nhỉ? Ngồi xuống đây đi.”

Nhìn anh ra hiệu về chiếc sô-pha, cô có hơi lưỡng lự nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống. Thật là một khung cảnh kì lạ – một người đàn ông và một cô gái đang cùng thư giãn bên trong căn phòng la liệt xác chết. Ánh trăng chói lóa tỏa ra chút gì đó vui tươi rọi vào qua ô cửa sổ, soi sáng hai người họ.

Violet quan sát vị cấp trên của cô – đúng hơn, cô quan tâm đến người này nhiều hơn hẳn là chỉ một vị cấp trên – anh thì từ chối nhìn vào cô. Nội tâm chủ nhân của cặp mắt lam sắc ấy đang suy tính điều gì? Cái ánh nhìn trân trân của cô đối với anh; cứ như thể sâu trong đôi mắt ấy chẳng in hình bóng ai khác ngoài anh.

“Ta không rời đi ngay có sao không ạ?”

“Thêm một phút nữa thôi, xong ta sẽ rời đi. Một khi hai ta bước chân ra khỏi tòa nhà này, ta sẽ trở về doanh trại và phải tiếp tục những chuỗi ngày rong ruổi. Triệt hạ các đơn vị của kẻ địch đúng như cấp trên ra lệnh cho chúng ta, tiếp tục rong ruổi, rồi lại triệt hạ quân địch.”

“Vâng ạ.”

“Anh chẳng đủ…thời gian để có thể dành ra…ở bên em.”

“Vâng ạ.”

“Dù ta vẫn luôn sát cánh cùng nhau từ khi em còn bé, nhưng dạo gần đây, chỉ những lúc như thế này mới…”

“Vâng ạ.”

Anh cảm thấy cổ họng mình như bị nỗi u sầu bóp nghẹt. Những nỗi niềm không phù hợp với dáng vẻ điềm tĩnh của anh là thủ phạm mang đến cảm giác đó. Chúng xuất hiện là do cô gái ngồi bên cạnh anh. Bởi vì chính Gilbert là người đã nuôi dưỡng và điều khiển nữ binh sĩ lãnh huyết ấy. Và kẻ trực tiếp sử dụng cô như một thứ công cụ giết người thì không bao giờ có tư cách mắng nhiếc người khác.

“Ừm, Violet…xin lỗi, phiền em mở cửa sổ dùm anh được không? Mùi máu xộc lên tanh quá.”

Sau vài tiếng chân đạp lên vũng máu dưới sàn, cửa sổ đã được mở ra. Mặc dù hôm nay là một đêm không sao mịt tối, vầng trăng vẫn tỏa sáng ngời ngợi. Phơi mình dưới ánh trăng, bóng hình cô phản chiếu lờ mờ trong mắt Gilbert. Khuôn mặt mỹ miều mang dáng dấp trưởng thành dù cô vẫn còn rất trẻ. Vài giọt máu bắn lên đôi má trắng nõn làm vấy bẩn diện mạo thuần khiết.

“Thiếu tá?” Có lẽ cô thấy không thoải mái vì bị nhìn một cách đầy chăm chú, Violet nghiêng đầu với Gilbert.

“Violet à, em lại cao lên rồi đấy.” Giọng anh khàn khàn. Anh chống hai tay lên gối ôm lấy đầu. Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ lộng lẫy hơn qua từng ngày của cô, lồng ngực anh lại đau nhói khó tả.

“Thật sao ạ? Nếu Thiếu Tá đã nói thế thì là sự thật rồi.”

“Em có bị thương ở đâu không?” Cũng không dễ dàng gì cho anh có thể hỏi được cả câu mà không bị lắp bắp.

“Không ạ. Thiếu tá, ngài có sao không ạ?”

“Em có khinh miệt anh không?” Nghe vị thượng cấp của mình nói thế với vẻ mặt như sắp thổ huyết đến nơi, cô gái tròn mắt chớp chớp. Cô hẳn đã bị anh làm cho rất sốc.

Sau một hồi im lặng, cô đáp lại bằng một giọng rất khẽ, như là đang thì thầm. “Tôi không thể hiểu câu hỏi của ngài ạ.”

Với Gilbert, đó là một câu trả lời thật dễ đoán. Môi anh nở nụ cười gượng.

“Tôi…đã phạm lỗi gì tấc trách sao ạ?”

“Không, không phải vậy đâu. Em không làm gì đáng trách cả.”

“Nếu có điều gì khiến ngài phật ý, xin ngài hãy cho tôi biết. Tôi sẽ sửa đổi ạ.”

Dáng vẻ tự xem bản thân là công cụ dù có nói biết bao nhiêu lần của cô Gilbert chẳng thể nào cam nổi.

—— Dù vậy, mình nào có quyền tỏ ra thương hại hay chia buồn với em ấy chứ.

Lòng thì đau như cắt, song anh chẳng biết phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi nỗi khổ tâm này cả.

“Violet à, em không hề làm gì sai cả. Thật đấy. Điểm đáng lên án là việc em ở bên cạnh anh, không chần chừ ra tay giết người vì lợi ích của anh kia kìa. Kẻ đáng bị chỉ trích cho tất cả việc này là anh mới đúng.”

Violet ngay từ đầu đã chẳng hề ý thức được tốt xấu. Cô chẳng ‘hiểu’ việc gì mới là đúng, còn việc gì mới là sai, chỉ đơn giản là tuân theo người ra lệnh cho cô.

“Tại sao lại thế ạ? Tôi là vũ khí của Thiếu tá. Ngài sử dụng tôi là điều hiển nhiên mà ạ.”

Từng con chữ trong lời nói không chút dối trá của Violet đâm xuyên thân thể Gilbert. Cô chỉ là một thứ công cụ giết chóc, vô cảm.

“Bất kể có nói gì…kẻ đáng trách cũng là anh. Trong lòng thì bảo không mong em sẽ nhúng tay vào những thứ này. Ấy vậy mà vẫn ép buộc em thực hiện chúng.”

Mặc cho nhan sắc có xinh đẹp đến nhường nào, mặc cho người đàn ông bên cạnh có yêu mến cô ra sao…

“Với anh, em không phải là một công cụ…”

…cô vẫn chỉ là một con búp bê không có cảm xúc…

“Không phải là công cụ…”

…khao khát được ban cho mệnh lệnh.

*

Gilbert chỉ chực hét lên. Hẳn anh đã muốn làm vậy kể từ khi vẫn còn nhỏ, nhưng anh luôn bị cấm đoán. Giá như anh được tự do, chẳng còn phải gồng mình giữ hình tượng một đứa con ngoan trò giỏi, sự thật là anh vẫn luôn, vẫn luôn, vẫn luôn luôn muốn gào thật to, “Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy.”

—— Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. Làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy. A, a, làm như tôi sẽ chấp nhận chuyện này ấy!

Từ bao giờ cảm xúc ấy đã nảy mầm trong anh?

—— Tại sao lại là vào thời điểm này?

Anh không tài nào biết rõ chính xác thứ gì đã châm ngòi những cảm xúc này.

—— Tại sao phải là em ấy?

Nếu anh có được hỏi rằng bản thân thích cô ở điểm gì, anh sẽ chẳng thể nào diễn đạt trọn vẹn thành lời.

—— Là người khác cũng được mà.

“Thiếu tá.” Chẳng rõ tự bao giờ, anh đã rất hạnh phúc mỗi khi cô gọi tên anh.

—— Vậy mà đôi mắt anh lại theo đuổi bóng hình của em.

Anh tin rằng bản thân phải chở che cho cô vì cô đồng hành với anh.

—— Anh…

Con tim anh rạo rực cùng tấm lòng thành không bao giờ đổi thay.

——…không thể kìm nổi câu “Anh yêu em” nữa rồi.

Nếu như anh biết trước mình sẽ rơi vào lưới tình với cô, anh đã không lôi kéo cô đến chiến trường.

—— Những cảm xúc này rốt cuộc là dành cho ai? Vì đâu chúng lại hiện hữu? Giả như tấm lòng của em ấy là dành cho mình…em ấy tự động sẽ chỉ nói những lời làm mình cảm thấy vui vẻ. Vì theo đuổi sự phục tùng và mệnh lệnh, được công nhận bởi người Chủ Nhân mà bản thân phục vụ chính là động lực của em ấy. Đã vậy…

“An…Em…”

—— Còn mình thì sao?

“Em…”

—— Tình yêu của mình…

“Em…”

—— …Chúng hướng về ai?

“Violet…”

—— Mình đang sống là vì ai cơ chứ?

*

“’Yêu’ nghĩa là gì ạ?”

“Violet à, yêu là…”

Tại khoảnh khắc đó, anh chợt ngộ ra tất cả.

—— Aaa.

Gilbert không ưa gì cái câu này.

—— Tình yêu chính là định mệnh.

Bởi vì làm như vậy khác nào anh đang tự mình bác bỏ tất cả những nỗ lực của bản thân từ trước đến nay. Anh không chấp nhận việc toàn bộ kinh nghiệm tích lũy được từ những năm tháng non nớt của anh, thuở còn là một đứa trẻ nhắm đến đỉnh cao của kim tự tháp ấy, đều là do định mệnh sắp đặt. Chúng lẽ ra phải là thành quả của sự nỗ lực không ngơi nghỉ. Ấy thế, khi đứng trước cửa tử, Gilbert mới ngộ ra.

—— Âu đều là định mệnh cả.

Anh được sinh ra trong gia tộc Bougainvillea…

—— Là định mệnh.

Lý do anh trai bỏ rơi anh và tuyệt giao với gia tộc…

—— Là do định mệnh.

Cô được anh trai tìm thấy và mang về nhà…

—— Là định mệnh.

Gilbert yêu cô…

—— Cũng là do định mệnh.

“Violet.”

—— Dạy cho cô gái ngây ngốc này…hiểu được ý nghĩa của tình yêu. Đó chính là sứ mệnh của mình.

“Tôi không hiểu. Tôi không hiểu nổi tình yêu là gì. Tôi không hiểu…Thiếu tá đang nói gì cả. Nếu thế, rốt cuộc tôi đã chiến đấu vì điều gì cơ chứ? Tại sao ngài lại ra lệnh cho tôi? Tôi chỉ là…một thứ công cụ. Không hơn. Là công cụ của ngài. Tôi không hiểu yêu là gì cả…Tôi chỉ…muốn cứu...ngài mà thôi, Thiếu tá. Làm ơn đừng bỏ tôi lại một mình. Thiếu tá, xin đừng bỏ tôi lại. Hãy ra lệnh cho tôi đi mà! Kể cả có phải đánh đổi mạng sống…xin hãy ra lệnh cho tôi cứu ngài đi mà!”

—— Anh yêu em, Violet. Lẽ ra…anh nên thổ lộ với em….một cách đàng hoàng…ra ngoài miệng mới phải. Từng cử chỉ của em, cái cách đôi mắt xanh dương ấy tròn xoe mỗi khi khám phá được gì mới mẻ…anh rất thích ngắm nhìn em của những lúc ấy. Những loài hoa, cầu vòng, chim chóc, côn trùng, tuyết, lá vàng và thành phố lung linh muôn vàn ánh đèn lồng…Anh đã luôn muốn cho em ngắm nhìn tất cả chúng theo một cách đẹp đẽ hơn nữa. Anh muốn dành cho em những phút giây mà em có thể trân trọng, không phải theo cách của anh mà là của chính em. Anh không mường tượng nổi…rồi em sẽ ra sao khi không còn anh bên cạnh. Nhưng, chẳng phải em rồi sẽ có thể…nhìn ngắm một thế giới tươi đẹp hơn nhiều, khi không có anh bên cạnh sao, giống như cách mà em đã dạy cho anh vậy? Từ lúc em đặt chân vào cuộc sống này, anh…cuộc sống của anh…đã hoàn toàn bị hủy hoại, nhưng…nhờ vậy anh đã tìm ra được ý nghĩa thật sự của cuộc đời mình hơn là chỉ nhắm đến cái đỉnh cao của cái kim tự tháp danh vọng kia. Violet. Em…là tất cả trong mắt anh. Quan trọng hơn tất thảy. Mặc xác cái gia tộc Bougainvillea kia đi. Em là của…mình chàng trai tên Gilbert này mà thôi. Ban đầu, anh đã khiếp sợ em. Song, đồng thời anh tin rằng bản thân cũng phải bảo vệ em. Dù cho em có vô ý gây ra tội lỗi, anh vẫn cầu nguyện em được sống. Kể từ thời điểm anh quyết định sử dụng một kẻ tội đồ là em, anh cũng đã trở thành đồng phạm của em mất rồi. Sai lầm của em cũng là sai lầm của anh. Anh yêu cái mối quan hệ tội lỗi này. Đúng rồi ha, đáng ra…anh nên bảo em sớm hơn. Anh rất hiếm khi yêu quý thứ gì. Ngược lại, những thứ khiến anh ghê tởm nhiều đếm không xuể. Anh chỉ là không nói mà thôi, chứ anh căm ghét thế gian này, cái cuộc sống này. Đúng thật là anh chiến đấu bảo vệ tổ quốc, nhưng sự thật, anh lại căm hận thế giới này. Những thứ mà anh quý…chỉ có người bạn thân của anh, gia đình đầy vặn vẹo của bản thân…và em. Cuộc đời anh chỉ bao nhiêu đó là đủ. Violet à, chỉ em mà thôi. Mong mỏi được bảo vệ em…và cố gắng giúp cho em được sống…lần đầu tiên trong đời anh tìm thấy việc mà bản thân thực sự muốn làm bất chấp có phải trả cái giá ra sao. Trong sự tuyệt vọng, anh đã cầu nguyện. Violet này. Anh nguyện…có thể che chở…cho em…nhiều hơn, nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

*

Con ngươi xanh lục bảo mở ra. Tầm nhìn bị bao phủ bởi độc một màu đen u tối. Từ xa văng vẳng tiếng côn trùng kêu.

Anh vẫn còn sống sao?

Khi ngửi thấy mùi dược phẩm, anh lập tức nhận thức được bản thân đang nằm trong bệnh viện. Gilbert xác định lại tình trạng của bản thân. Anh đang nằm trên một chiếc giường bệnh.

Kí ức của anh dần rõ nét. Anh lẽ ra đã phải bỏ mạng tại Thánh địa. Xem chừng do thấy anh cầu nguyện quá đau khổ, dù Chúa chưa lần nào đáp lại những lời cầu nguyện của anh, Người vẫn cho anh được sống.

Chỉ một trong hai con mắt xanh lục của anh là mở ra được. Dù cố đến mấy, con mắt còn lại bị quấn trong băng gạc vẫn không chịu nhúc nhích. Anh toan đưa tay lên chạm vào với ý định kiểm tra thương tích của nó xem thế nào. Thế nhưng, y chang vừa nãy, anh chỉ cử động được duy nhất một bên cánh tay của mình.

Không khỏi thắc mắc là ai đã làm ra thứ này. Anh bây giờ đã được gắn cho một cánh tay máy.

Gilbert quay sang quan sát hai bên. Anh bắt gặp đôi mắt của ai đó trong bóng tối. Một người đàn ông với mái đầu đỏ rực.

“Cậu…kiên cường thật nhỉ.”

Người duy nhất trên đời này Gilbert gọi là “bạn thân” đang ngồi đó. Mặt mũi cậu ta hốc hác. Quân phục của cậu ấy đâu? Cậu bạn đang mặt một chiếc áo sơ mi và quần đùi.

“Cậu…thì…khác gì.” Thấy anh vặn lại mình bằng giọng khàn khàn, cậu ta phá ra cười.

Cậu cười, nhưng tiếng cười ấy rất nhanh đã vỡ thành từng tràng nức nở. Gilbert cảm thấy tiếc khi không thể nhìn rõ khuôn mặt mếu máo của bạn mình chỉ với một con mắt.

“Violet sao rồi?”

Cậu bạn hẳn đã lường trước anh sẽ hỏi câu này. Hodgins dịch ghế sang một bên, để lộ ra chiếc giường bên cạnh. Người con gái Gilbert yêu đang nằm ngay trên đó.

“Nếu…em ấy…mà chết rồi…thì…xin cậu hãy giết tớ luôn đi.”

Khi nhắm mắt lại, cô trộng tựa một bức điêu khắc, rất khó để phân biệt liệu cô có còn sống hay là không. Cậu bạn từ tốn nói với anh rằng em ấy vẫn còn sống, nhưng cánh tay của em ấy thì đã hoàn toàn vô phương cứu chữa.

“Chỉ…một…cánh tay thôi phải không?”

“Không, là cả hai. Cả hai bên…bây giờ đều là tay máy.”

Gilbert ép mình gượng dậy. Bơ đi lời vội vàng của cậu bạn khuyên anh tiếp tục nằm nghỉ, Gilbert mượn tay cậu ấy, bằng đôi chân run lẩy bẩy tiến từng bước nhỏ đến bên giường của cô. Khi anh lật tấm chăn mỏng ra, đôi tay trắng mịn màu sứ đã không còn. Thay vào đó là những bộ phận giả chuyên dụng cho chiến đấu, dù rằng chẳng ai có thể nói trước liệu cô còn có thể quay trở lại chiến trường không.

Là ai đã mang chúng cho cô?

Gilbert sờ vào cánh tay giả của violet bằng bàn tay mang hơi ấm của mình. Lạnh lẽo. Thứ thuộc về nơi đó đã không còn nữa. Không chỉ tình trạng của bản thân, anh còn phải chịu đựng cả điều này.

“Thưa thiếu tá. Có nó rồi…thì tôi nên làm gì với nó đây ạ?”

Còn đâu đôi bàn tay từng chìa chiếc trâm cài ngọc lục bảo ra trước mặt anh.

“Thiếu tá.”

Đôi bàn tay từng vịn tay áo Gilbert giữ cho bản thân không bị tách khỏi anh. Chúng sẽ không bao giờ trở lại.

“Tôi muốn…được…Thiếu tá ra lệnh. Miễn là…mệnh lệnh của Thiếu tá…tôi sẽ có thể…đi đến bất cứ đâu.”

Những gì đã mất đi thì sẽ không bao giờ quay trở lại.

Mắt Gilbert nhòe lệ đến nỗi bóng hình người con gái yêu dấu ấy như sắp tan biến. “Hodgins, tớ muốn nhờ cậu một việc.”

Hàng lệ lăn dài trên má, con mắt ngọc lục bảo ấy nhắm lại.

*
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện