Không biết vì sao Giang Thần Vũ lại muốn giúp anh, anh không từ chối, nhưng cũng sẽ không định ngu ngốc quá tin tưởng.
Lần này anh lại có thêm một lý do để tạm tha Tần Gia Luân rồi.
“Ngu một lần rồi đừng ngu mãi.
Tôi cho cậu thêm thời gian để suy nghĩ, lần tới có lẽ tôi không chỉ dừng lại ở việc đánh cậu đâu.”
Tần Gia Luân sớm hiểu vấn đề, cậu ta lại mỉm cười như không có chuyện gì.
“Được, sau khi xử lý được nguyên căn của mọi vấn đề, cậu muốn sao cũng được.
Bây giờ chỉ cần thuyết phục bố tôi tham gia nữa thôi.”
Anh ta cũng hiểu, cũng muốn giúp Mặc Lăng Vũ.
Dù anh có bằng mặt không bằng lòng Tần Gia Luân cũng nhất định sẽ tham gia vào vụ việc này.
Mặc Lăng Vũ không nói, làm bộ lơ đi rồi bước tiếp.
Tần Gia Luân hiểu ý, cũng đứng dậy đi theo.
Bọn anh chính là có ý định đi tìm Tần Gia Hạo và thuyết phục ông ta theo phe mình.
Vốn không có quá nhiều hi vọng với sự việc lần này, bọn anh miệng nói là thuyết phục ông ta về phe mình, nhưng sự thật thì chỉ mong ông ta không nhúng tay vào chuyện này.
Nếu Tần Gia Hạo ủng hộ Mặc Lăng Tần thay vì lơ đi chuyện này thì độ khó vẫn thế, nhưng mà nhân hai…
“Tôi chắc chắn ông ấy vẫn đang ở trong nhà.”
Trước mặt Mặc Lăng Vũ là một căn biệt thự không quá cầu kỳ, cũng không quá tối giản, nhà họ Tần bọn họ, chẳng mấy lúc múa trống khua chiêng, không thích khoa trương làm màu.
Chỉ tới đời Tần Gia Luân thì có chút khác biệt, đặc biệt là thích vạch áo cho người xem lưng, là một mớ rắc rối, đời tư bê bối, cơ não lại không bằng một phần của Tần Gia Hạo.
Nếu có họ hàng gặp cậu ta ngoài đường, chắc rằng cũng chẳng có ai muốn nhận người quen.
Bọn họ chính là ngại cái danh công tử ba hoa gì gì đó của Tần Gia Luân, nghe ra cũng thật đáng mất mặt.
Nhưng Tần Gia Luân có thể ẩu như vậy sao? Đương nhiên không, hắn chẳng qua là giống với Mặc Lăng Vũ, chống đối lại người bố thân sinh thích ép buộc kia.
Cũng chính vì lẽ đó mà xuất hiện thêm một cặp bạn thân khác nữa đối đầu với hai anh - Tần Gia Hạo và Mặc Lăng Tần.
Bọn anh bước vào trong, mọi đồ vật đập và tầm mắt một chữ tiền, nhưng chuyện đó không có điều gì đáng bất ngờ, bất ngờ nhất là Tần Gia Hạo xuất hiện tại đây… với Giang Thần Long? “Bố, sao ông ta lại xuất hiện ở đây?”
Tần Gia Luân không cần biết lý do gì ông lại có thể ngồi nói chuyện với lão già khốn kiếp kia, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không thể chấp nhận sự hiện diện của ông.
“Không được hỗn, nói chuyện đàng hoàng.”
Tần Gia Luân dùng ánh mắt khó hiểu nhìn người bố của mình.
Từ lúc anh ta lên năm, anh ta dã không biết bao lần nghe tới giai thoại thù địch giữa hai người bọn họ, mà cũng chính miệng Tần Gia Hạo kể tới, ông hận Giang Thần Long còn không kịp, sao bây giờ lại như không có chuyện gì xảy ra thế?
“Haha, hình như nhà ông có việc cần giải quyết nhỉ, vậy tôi về trước nhé.”
Nói xong Gianh Thần Long thản nhiên rời đi trước ba ánh mắt đang nhìn mình.
Tần Gia Luân vốn không biết chuyện gì nên rất muốn hỏi cho ra nhẽ, nhưng anh lại bị Mặc Lăng Vũ cướp lời trước.
“Hai người các ông… định làm gì vậy?”
Tần Gia Hạo có đôi chút ngập ngừng, sau đó lại nhìn thẳng vào mắt anh mà nói:
“Nếu tôi nói chỉ đơn giản là gặp gỡ bạn cũ, chắc cậu sẽ không tin.”
Mặc Lăng Vũ chắc chắn tin rằng đó là một câu nói đùa.
“Không cần quá để tâm tới tôi, dù sao tôi cũng không định nói chuyện này cho bố tôi đâu.”
Thật sự anh cũng chẳng cần phải biết ngay lúc này, bởi vì chuyện ngày hôm nay, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết từ miệng của Tần Gia Luân mà thôi.
“Kể cả chuyện… tôi cho bố cậu đi bán muối hửm?”
Nếu không nhìn thấy ánh mắt kiên định, không nghe thấy lời nói đanh thép kia, có lẽ Mặc Lăng Vũ lại tưởng trò đùa chưa kết thúc.
“Tôi tưởng hai người là bạn?”
“Từng là ba… nhưng không quan trọng, 20 năm thù gây kết oán, kẻ thật sự phải trả giá đã tới lúc phải lên đài xử tử rồi.”
Anh nghe không hiểu, nhưng trong lòng cũng nảy lên một tia vui mừng.
“Được lắm, tôi cũng muốn tham gia.”
“Cậu thật sự muốn giết hắn sao?”
Mặc Lăng Vũ nhìn thẳng, không chút ngập ngừng gật đầu.
Chính điều này lại khiến Tần Gia Hạo quay về phía con trai, ông ta chính là lo con trai mình cũng hận mình giống Mặc Lăng Vũ, bất chấp đối đầu lại sinh ra ý niệm muốn giết cả người cha này.
Tần Gia Luân còn chưa kịp hiểu, Mặc Lăng Vũ đã đáp lời thay:
“Chúng tôi tuyệt không giống nhau, ông phải cảm thấy vui vẻ vì ông không giống ông ta, một tên vô nhân tính và không có tình thương.”
Ánh mắt ông ta đặt trên người Mặc Lăng Vũ, cũng nhìn thấy sự hụt hẫng thoáng ẩn hiện sau đôi lông mi dài che khuất đôi mắt.
Trong đầu ông ta đã có rất nhiều ý nghĩ về lời Mặc Lăng Vũ đã nói, nhưng phải tới khi một người nữa xuất hiện, ông ta mới thấu hiểu hoàn toàn.
“Thôi, tôi nghĩ mình nên đi trước.”
Mặc Lăng Vũ không thể tiếp tục ở lại được nữa, anh không thể tiếp tục nhìn một nhà ba người bọn họ vui vẻ đến đáng ghét nữa.
“Mẹ sao lại nhìn con như thế…”
Tần Gia Luân thấy mẹ mình đang trừng mắt nhìn mình thì không khỏi hoang mang, hắn còn không để ý tới cậu bạn mình đã sớm rời đi.
Lưu Ân - mẹ cậu thần sắc không ổn, mệt nhọc chìu mắt.
“Đừng gây chuyện với bố con nữa, cái nhà này đã đủ loạn lắm rồi.”
Sự khác biệt duy nhất ở đây giữa anh và Tần Gia Luân là: cậu ta có mẹ, còn anh thì không..
Danh sách chương