Mặc Lăng Vũ có chút hoảng, anh sợ bản thân đã rời đi quá lâu khiến Khả Hân tức giận bỏ về.
Vì thế cho nên anh vội vội vàng vàng chạy đi tìm Khả Hân.
Cuối cùng, anh cũng tìm thấy cô bên vách núi.
Anh thấy, cô đang đứng đó, váy mềm phấp phới, tóc nhẹ bay.
Thân người hơi nghiêng như cản sức gió biển.
Mà bên cạnh cô còn có một người đàn ông đứng cách xa ba mét.
Hắn ta đang cầm thứ gì đó màu đen hơi dài.
Cuối cùng nhờ mây quang trăng rọi, anh mới nhận ra thứ đen đen ấy là gì, cũng biết người trước mặt cô là ai.
“Tần Gia Luân? Cậu ta ở đây làm gì? Lại còn cầm…”
Mặc Lăng Vũ không kịp nói câu sau, đã hô hào lớn giọng.
“Mau dừng tay! Tên khốn kiếp cậu đang làm cái gì vậy?”
Tần Gia Luân dường như đã nghe thấy tiếng của Mặc Lăng Vũ, anh ta quay đầu nhìn xuống.
Nhưng trong giây phút đó, một tiếng “đoàng” cũng đồng thời vang lên.
Thiếu nữ áo trắng dưới ánh trăng cũng khụy chân ngã xuống, nằm yên bất động.
Phục y nhiễm máu, tan như bọt biển hòa vào nước.
Dưới ánh trăng sáng, thiếu nữ mặt không huyết sắc, mắt nhắm tay hờ không còn ý thức.
Mặc Lăng Vũ và Tần Gia Luân đều hướng ánh mắt về phía cô, cùng một biểu cảm, bất ngờ tới kinh sợ.
“KHẢ HÂN!”
Anh như điên tìm đường trèo lên vách đá đó, chạy qua Tần Gia Luân không chú ý mà hất anh ta một cái, khiến anh ta cũng ngã gục trên nền đất.
Mặc Lăng Vũ lo toáng, hét không tiếng.
Anh thấy cô trên nền đất cùng một vũng máu chảy dài.
Thấy cô không cử động, anh hơi run rẩy lay nhẹ người cô.
Nhưng Khả Hân không động đậy, toàn thân cô lặng trịch như chỉ muốn ngã xuống.
“K-Khả Hân… em mau mở mắt nhìn anh!”
“Con mẹ nó Tần Gia Luân cậu bị thiểu năng à? Tôi đã nói là đừng có động vào em ấy.
Em ấy là em gái cậu đấy thằng ngu!”
Tần Gia Luân nghe được điều này cũng mau chóng sụp đổ.
Em gái nào? Anh ta không phải đã tìm được em gái rồi sao?
Trước khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, Tần Gia Luân cũng không thể để mình bị vu cho tội như thế.
“Mặc Lăng Vũ, cậu phải tin tôi.
Tôi thật sự chưa làm gì cô ấy cả.”
“Hay cho câu chưa làm gì.” Sắc mặt Mặc Lăng Vũ nặng dần, từ ánh mắt lộ ra một tia sát khí.
“Ý của cậu bây giờ là tôi cho cô một đạp xuống biển rồi nói ‘tôi thật sự chưa làm gì’ là xong à?”
Anh ôm cô vào lòng, cô hoàn toàn bất động.
Tới khi anh cảm nhận được nhịp tim cô vẫn còn, anh mới ý thức được bản thân phải ngay lập tức đưa cô đi cấp cứu.
Vì vậy anh bế cô lên, chạy đi ngay tức khắc.
Khi đi ngang qua cậu bạn, anh cũng chẳng thèm quan tâm tới sắc mặt của cậu bạn mà trực tiếp ôm cô chạy đi.
“Không… Không thể, em gái mình rõ ràng là Giai Mẫn.
Sao có thể là cô ta được!”
Anh ta ngồi đó hoảng loạn không biết nghĩ gì.
Mặt tối sầm lại như phát điên, cây súng trên tay cũng quăng thẳng xuống đất, vỡ tan tành…
Đằng khác, Mặc Lăng Vũ gấp rút đưa Khả Hân vào bệnh viện.
Vì quá lo cho cô, anh chẳng quan tâm tốc độ tối thiểu đó mà chạy hết tốc lực để sớm đưa cô tới nơi kịp thời.
“Các người mà không cứu được em ấy, đừng trách tôi khốn nạn!”
Mặc Lăng Vũ đe dọa mấy tên bác sĩ trước mặt, sau đó bọn họ cũng mau chóng đưa cô vào trong phòng cấp cứu.
Sau đó anh bất lực ngồi xuống ghế, tay vuốt mặt kéo dãn cơ mặt, tâm trí anh rối bời bất an tới cùng cực.
Anh cũng biết cô bị thương ở chỗ nào, ngay sát tim, một vết máu loang lổ.
Anh lo muốn chết, lại nhìn thấy khuôn mặt như gặp ma của các bác sĩ cũng đủ cho anh lo lắng gấp bội, anh ta cũng biết tình trạng nguy kịch của Khả Hân.
Chỉ e lần này lành ít dữ nhiều.
Tần Gia Luân cũng sớm xuất hiện ở đó, nhưng khi anh ta xuất hiện chỉ càng khiến Mặc Lăng Vũ tức điên lên.
Mặc Lăng Vũ cứ như muốn trút bỏ mọi tức giận lên người cậu bạn mà lao tới tóm lấy cổ áo của anh ta, đáy mắt hơi cay, sống mũi đỏ lừ, các cơ mặt đã được anh kéo dãn ra bây giờ lại căng lên như quả bóng sắp vỡ.
Anh hét vào mặt Tần Gia Luân:
“Cậu vẫn còn can đảm để xuất hiện tại đây à?”
Mặc Lăng Vũ vẫn túm lấy cổ áo của Tần Gia Luân, định ra tay đấm.
“Đây là bệnh viện, cậu muốn đánh tôi để khiến đám người kia phân tâm à? Có gì muốn nói thì nói thẳng, động tay động chân làm gì?”
Anh ta sớm đã bình tĩnh trở lại, chỉ duy Mặc Lăng Vũ vẫn còn để tình cảm lấn át lý trí, không suy nghĩ gì mà chỉ muốn xả giận.
Nhưng khi nghĩ Khả Hân vẫn còn trong phòng phẫu thuật, Mặc Lăng Vũ mau chóng bình tâm lại để tránh ảnh hưởng tới ca phẫu thuật.
Anh tay run run từ từ bỏ tay ra khỏi cổ áo của Tần Gia Luân, từ từ trở lại trạng thái bình thường rồi ngồi bất lực trên ghế.
Đèn cấp cứu bên trên chưa tắt, Mặc Lăng Vũ cũng không để ý.
Ánh mắt anh hoàn toàn dán lên người mấy tên bác sĩ, nhanh như điện mà tới trước mặt bọn họ.
“Em ấy sao rồi?”
Nhưng mấy vị bác sĩ đó không nói, bọn họ giống như sợ không dám nói vậy? Dĩ nhiên chuyện này khiến anh cuống lên túm lấy cổ áo của một tên bác sĩ.
“Mau nói!”
Người kia bị dọa, liền run rẩy trả lời:
“Khả… Khả Hân tiểu thư… cô ấy đang rất… rất là… nguy kịch…”
“Sao nữa? Mau nói hết cả câu đi! Sao các người không tiếp tục làm phẫu thuật mà lại chạy ra đây?”
“Mặc Lăng Vũ, con đừng có ỷ thế ức hiếp người khác như thế.”
Một tiếng giọng quen thuộc khiến Mặc Lăng Vũ phải quay đầu nhìn, Mặc Lăng Tần cư nhiên yên yên bình bình xuất hiện ở đây, trên miệng còn nở một nụ cười như đắc thắng khiêu khích anh.
“Ông sao lại xuất hiện ở đây?”
“Con đừng nực cười, tai mắt của ta chỗ nào chẳng có.
Con hỏi ta sao lại xuất hiện ở đây sao không hỏi sao bọn họ ngừng phẫu thuật đi?”
Qua lời của ông bố rắn độc, dường như Mặc Lăng Vũ đã hiểu ra điều gì đó.
“Là do ông làm? Ông bị điên à?”
“Chậc chậc con trai của ta, con nhanh chóng hiểu ra bản chất của sự việc đấy.”
Tần Gia Luân đang định cản Mặc Lăng Vũ lại thì anh đã tới trước mặt ông ta lớn tiếng nói:
“Ông đừng tưởng được làm bố tôi là tôi sợ ông, tôi hỏi ông lần cuối, rốt cuộc ông có thôi cái trò ngớ ngẩn đó đi không.”
Mặc Lăng Tần lần đầu tiên thấy con trai mình cảm tính tới mức này, lại bật bật cười chảy nước mắt.
“Vũ à, ta càng thấy chuyện ta làm mà con coi là vớ vẩn đó khá hay đấy chứ, khiến ta được khai sáng đấy.
Lần đầu tiên ta thấy bộ dạng thảm hại của con bây giờ.”
Sau đó Mặc Lăng Tần lườm đám bác sĩ kia.
“Hình như mấy người có điều muốn nói.
Mau nói đi.”
“Mặc… Mặc tổng… nếu như còn chậm trễ, e… e là Khả Hân tiểu thư sẽ không qua khỏi!”.
Danh sách chương