Trưa tới, Khả Hân phiền muộn không biết đang suy nghĩ gì đang ngồi trên ghế, người đại diện mới kia của cô không có ở đây, hôm nay bà ấy rời đi trước vì muốn đi thăm mộ cố Ảnh Hậu.

Còn cô vẫn ngồi đấy, nghiền ngẫm kịch bản.

Đang lúc chăm chú đọc kịch bản tìm kiếm lỗi sai của mình, bỗng một cô gái trẻ tuổi, chạy tới chỗ cô, sau đó hớt ha hớt hải nói:

“Chị Hân! Hình như boss Vũ Tìm chị kìa.”

Cô gái kia trông vẫn còn rất nhỏ, tầm 10 - 12 tuổi, cô bé còn nhỏ nên gọi cô một tiếng chị cũng là chuyện thường tình.

Điều đáng để bất ngờ ở đây chính là Mặc Lăng Vũ, anh chưa từng đặt chân tới phim trường tìm cô bao giờ cả.

Nhưng boss Vũ không phải Mặc Lăng Vũ thì là ai…

Khả Hân ôm một bụng thắc mắc, đi theo cô nhóc kia tới chỗ Mặc Lăng Vũ.

Đi được một lúc cô thoáng thấy thân ảnh Mặc Lăng Vũ cao gầy hút mắt, đi thêm vài bước, lại thấy một đám người bao vây.

Người ái ngại, kẻ đứng nhìn không nhúc nhích bày ra cái bộ mặt băng lãnh cao ngạo.

Một giây nào đó, Khả Hân đã thấy Mặc Lăng Vũ nhìn mình, sau đó lại đánh mắt đi nơi khác, không muốn nhìn cô.

Trong lòng cô bỗng trực trào một cảm xúc khó tả, không biết làm sao, cô lại cảm thấy nặng nề.

Cuối cùng, nhấc chân lên chưa được vài bước, một bóng hình của ai đó vụt qua cô, chạy tới trước mặt anh vui vẻ nói chuyện:

“Anh Vũ, anh tới tìm em sao?”

Người kia là Thanh Sương, cô ta đang làm cái gì, cô không biết.

Thấy Mặc Lăng Vũ đặt ánh mắt trên người cô ta, trong một giây nào đó, cô đã có cảm giác thức ăn của mình bị cướp, cả sự cưng chiều cũng bị chó tha mất, mất toàn bộ.

Khả Hân bước tới, mặc cho Thanh Sương vẫn đang anh Vũ ngắn anh Vũ dài, cô chầm chậm bước tới nhắm tới trước mặt Mặc Lăng Vũ, không nói gì.

Cô im lặng, còn cô gái tên Thanh Sương kia thì không.

“Anh tìm em mà đúng không? Anh nói tới sớm mà sao bây giờ mới tới?”

Mặc Lăng Vũ đưa mắt nhìn, anh ta không chút ngập ngừng đặt mắt trên người cô gái kia, nói một câu “Tìm em”, mặc cho Khả Hân còn đang đứng ở đó.

“Xem kìa, có ai tưởng bở kìa.”

“Từng là người cũ nên tưởng người vẫn vướng tình.

Haha, chắc boss nhìn thấu được ai kia rồi.”

Mấy lời không hay nhắm thẳng vào Khả Hân, cô không nói, cũng chẳng muốn nhìn thêm, liền quay lưng rời đi.

Nếu anh ta không tìm cô, cô cũng chẳng việc gì đứng đó để cản trở.

Mặc Lăng Vũ cũng không giữ cô lại, chỉ đứng đó nhìn bóng hình cô khuất xa tầm mắt, anh ta vẫn nhìn cô, dường như muốn nói, nhưng lại thôi.

“Anh Vũ, anh thật sự muốn hôm nay đưa em về nhà anh à? Liệu có ổn không đó? Chúng ta mới gặp có một hôm mà, không cần vội vã thế đâu.”

Sáng hôm nay, Mặc Lăng Vũ chính là lăn từ giường của cô ta trở về.

Kể cả cái vai nữ phụ cũng là do anh ta thay đổi từ Ngu Thư Ân thành Thanh Sương trong buổi sáng hôm nay.

Trong trường hợp này, nói lũ đàn ông dễ thay đổi cũng không sai.

Nhưng Mặc Lăng Vũ thì không như thế, có lẽ vậy…

“Không vội, em nếu không muốn đi thì thôi.”

Mặc Lăng Vũ không nóng không lạnh, ảm đạm nói chuyện.

Thanh Sương kia cũng thật biết lật mặt, thấy anh nói vậy thì bám lấy không buông như thể sợ anh ta rút lại lời nói.

“Vậy bây giờ đi luôn hả? Em đi ngay cũng được.”

Diễn tốt thì tốt, kính nghiệp không có, cũng chẳng ra làm sao…

“Đi.”

Mặc Lăng Vũ không nói nhiều lời, liền kéo tay Thanh sương kia rời đi.

Chẳng biết anh ta có ý gì, nhưng chuyện này cũng đủ để mấy người thích cắn dưa kia bàn tán suốt một buổi trưa.

Ồn ào chuyện này, Khả Hân cũng không động miệng, vẫn ngẫm nghĩ lý do bản thân không diễn nổi một cảnh kia.

Nhưng nghĩ mãi không ra, cô đành đi hỏi đạo diễn…

“Đạo diễn Thiệu, cuối cùng thì vì sao tôi lại không diễn nổi một cảnh kia?”

Trong phòng không có ai, chỉ có cô và vị đạo diễn trước mặt.

Ông ta vẫn thản nhiên uống trà, hoàn toàn ngó lơ cô.

“Ông mau nói gì đi.”

“Trà nóng, nguội đi rồi nói.”

Khả Hân hiểu ý của ông ta, liền điều chỉnh giọng nói cho đúng với một thái độ nhờ vả.

“Được rồi, vậy tôi đã sai ở chỗ nào?”

Đạo diễn Thiệu trầm ngâm, im lặng một lúc rồi đặt tách trà xuống, nhấp môi nói:

“Hình tượng nữ chính cô đang diễn là gì?”

“Hình tượng? Một vị thiên nhân trong lòng ngập tràn cừu hận?”

“Ồ, cũng biết đấy nhỉ.


Vậy cảnh diễn hồi nãy cô diễn cái gì? Diễn cảnh tay múa mồm kêu, mặt đơ không biến sắc à?”

Khả Hân im lặng nghe người ta mắng, tâm trí cô có chút rối bời, mấy ngày vừa rồi có quá nhiều chuyện xảy đến, có quá nhiều thứ khiến cô bị phân tâm, vì thế mà suốt mấy ngày đầu óc loạn như cào cào, tập trung không nổi.

Ông ta giọng điệu thất vọng, xen lẫn động viên khuyên nhủ:

“Cô là nữ chính, không phải đám diễn viên quần chúng qua đường.

Xung quanh cô bất kì ai cũng có tuổi nghề hơn cô, nếu không cố gắng, chỉ có nước vứt cái vai diễn này vào thùng rác, nhạt nhẽo chẳng đủ lấn át được ai cả.”

Thật ra cô diễn không tệ như ông nói, nhưng diễn đơ là thật, ông ta mắng chửi trách móc, cũng là vì muốn tốt cho cô.

“Tôi không cần biết thời gian qua cô gặp chuyện gì, hay xảy ra chuyện gì.

Chưa tới một tháng trước, cô vẫn còn là một nữ diễn viên triển vọng trong mắt tôi.

Chưa tới một tháng sau, cái gì gọi là kỳ vọng tan biến cả rồi.”

Khả Hân cũng không biết nói gì, nhìn ông ta tiếp tục nói:

“Tôi thật không biết khuyên cô thế nào, nhưng cô nên nhớ, diễn xuất phải nhập tâm vào nhân vật, không phải diễn theo ý của mình, phải nhìn vào góc độ của nhân vật mà cảm nhận, mà hành động.”

Những lời của vị đạo diễn, cô đều biết cả.

Nhưng lòng còn rối như mạng nhện, ngay cả cảm xúc của bản thân còn không thể biểu lộ, huống chi là nhân vật.

Chung quy cô vẫn là một con người, không phải một cỗ máy biết sao chép….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện