Trên toà cao thượng tầng 12, gió vi vu lộng thổi, ngoài tiếng gió thì chẳng còn gì.

Hôm nay trời trong trăng tròn, liếc ngang cĩng có thể thấy bầu trời sao lấp lánh xinh đẹp không tả nổi.

Trong ánh mắt Khả Hân ngập ánh sao, dường như nó cũng không còn nhíu lại rầu rĩ như lần trước đây.

Và lần này, cô cũng không phải là một ngôi sao bị lãng quên trong góc tối nữa...

Khả Hân ngắm nghía bầu trời sao xong lại chẳng để ý tới xung quanh, bên cạnh xuất hiện thêm một người cô cũng không hề biết.

“Chị có muốn chết không?”

Lời nói lạnh lẽo phát ra từ bên cạnh khiến cho Khả Hân giật mình, cô không biết Huyền Giai Mẫn đứng đây bao lâu rồi.

“Sặc, sao cô lại ở đây?”

“Là do chị không để ý thôi, chứ tôi vốn dĩ tới đây trước cả chị cơ đấy.”

Huyền Giai Mẫn không còn bát nháo như hằng ngày, trông cái vẻ rầu rĩ của cô ta có khi người khác nhìn vào tưởng nhà cô ta mới có người chết.

“Hôm nay trời đẹp không thích hợp có người chết.

Nếu cô có ý định đẩy tôi xuống thì bỏ đi.”

Khả Hân không cần quan tâm tới Huyền Giai Mẫn có ý định làm gì, nhưng trong khung cảnh như lặp lại thế này, cô khó lòng liên tưởng tới cái chết của mình.

“Trời hôm nay đẹp thật, nhưng không phải vẫn có người chết rồi sao?”

Khả Hân chủ động nhìn Huyền Giai Mẫn, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Huyền Giai Mẫn lại còn có cả phản ứng này.

Môi mím chặt mắt cũng vô hồn đến đáng sợ, cô ta đang ngắm nghía thứ gì đó từ phía xa.

Khả Hân không biết cô ta đang nhìn thứ gì, cô cũng thử nhìn theo nhưng trước mặt chỉ có một thành phố xa hoa đèn đường thấp thoáng.

Cơ bản là chẳng có gì khác lạ để mà phải suy tư nhiều điều.

“Chị đừng có tỏ ra vô tội như thế.


Chắc hẳn chị cũng biết sự việc chiều nay rồi nhỉ?”

Nhắc tới Khả Hân cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp chỉ trích Huyền Giai Mẫn.

“Thì...? Chuyện người quản lý của cô nhảy lầu tự tử, nguyên do không phải cũng từ cô mà ra sao? Nếu cô không chủ động tính kế tôi thì cậu ta sẽ bị phản đòn tới mức bị bức cho nhảy lầu à?”

Thiệu Lân chết rồi, anh ta nhảy lầu tự tử như một cách nhận hết tội trạng về mình.

Chẳng có một người nào trong giới có thể tin rằng anh ta lại có suy nghĩ như thế.

Bởi những người quản lý thường có tâm lý rất tốt, dù đối mặt với dư luận cũng khó có thể khiến họ có thể áp lực.

Mà đằng này một người lành nghề như Thiệu Lân - một người đã từng là người quản lý của biết bao minh tinh nổi tiếng.

Sao có thể nói chết liền chết, nếu không phải anh ta bị điên thì chắc chắn có điều gì đó uẩn khúc.

“Chị thì biết gì? Chị cơ bản chẳng hiểu gì cả.

Kể cả quá khứ hay thực tại, chị chưa bao giờ hiểu được thứ gì cả.”

Huyền Giai Mẫn đáp lại lời cô một cách gay gắt, trong tiếng giọng còn pha chút ấm ức...

“Người không hiểu gì mới chính là cô đấy, Huyền Giai Mẫn! Cô nói tôi không hiểu chuyện gì, vậy cô đã hiểu được gì? Hay cô vẫn mãi chỉ là một đứa nhóc không chịu lớn, hơn thua hơn thiệt?”

Nói tới đây Huyền Giai Mẫn cười lớn, cô ta bước lên trước lan can tầng thượng, quay ngược lại với Khả Hân lưng chừng nói:

“Hơn thua? Tôi chẳng có thứ gì để so với chị cả, tôi vốn đã thua chị ngay từ đầu rồi! Tôi chưa bao giờ là người đi trước, tới hôm nay chị có gia đình, người yêu, sự nghiệp, nhan sắc.

Còn tôi có gì? Gia đình tôi chết cả rồi, người yêu tôi cũng chết như họ, sự nghiệp có lẽ cũng chẳng còn gì nữa! Đến khuôn mặt này, haha, nó cũng biến thành một người mà tôi chẳng thể nhận ra được nữa...”

Khả Hân không thể nhìn thấy khuôn mặt của Huyền Giai Mẫn, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cảm súc mãnh liệt của Huyền Giai Mẫn, dường như cô ta đã khóc...

Bản thân cô không sai, cô biết điều đó.

Hơn thiệt với Huyền Giai Mẫn cũng không để làm gì cả, vì vậy cô định rời đi.

“Tôi không muốn cãi nữa, đi trước đây.”

Nhưng chưa kịp rời đi, Huyền Giai Mẫn quay mặt lại, đôi mắt long lanh rướm lệ, nói với cô:

“Tôi thật sự sai rồi, nhưng tôi chỉ sai với duy nhất một người thôi.


Người đó không phải chị!”

Sau đó cô ta quay người, nhảy xuống không chút do dự.

“Con ngốc này! Mày làm gì vậy?” Khả Hân kịp tóm được tay của Huyền Giai Mẫn, trực tiếp chửi vào mặt cô em ngu ngốc của mình.

“Bỏ ra đi, tôi không cần chị thương xót...”

Cô ta thả lỏng, không còn gồng gánh hận thù gì nữa, hoàn toàn muốn từ bỏ mọi thứ…

“Bố mẹ dưới đó không cho phép tôi để cô cứ thế mà chết như vậy, muốn chết thì bước qua xác tôi trước đã!”

Khả Hân không thể chấp nhận được cái suy nghĩ tiêu cực đó của Huyền Giai Mẫn.

Cô ta có quyền gì bỏ cô lại một mình chứ? Cô ích kỷ thật, nhưng cô không bao giờ chấp nhận chuyện người thân cuối cùng của mình cứ thế mà chết đi.

Một người trưởng thành cũng phải từ 50kg trở lên.

Huyền Giai Mẫn cũng không ngoại lệ, cô ta trông khá nhỏ nhắn nhưng cũng tầm 48kg.

Vì vậy bây giờ tay Khả Hân đã bắt đầu run lên, nếu cứ tiếp tục nắm lấy không chịu buông, cuối cùng sẽ là đồng quy vô tận, không ai sống sót.

“Bỏ đi, nếu chị muốn chết cùng tôi cũng được, đường xuống hoàng tuyền có thêm một tấm đệm lưng cũng tốt.”

Hai cánh tay nối nhau căng như dây đàn, đứt không đứt, chỉ có tiếng gió vi vu thay cho tiếng đàn vô hình.


Tóc bay nhẹ tựa như muốn cuốn bay Huyền Giai Mẫn đi, cô ta nhìn ngắm thành phố lần cuối, đợi chờ giây phút phút bản thân rơi xuống.

Bỗng lúc này Khả Hân bắt đầu nói.

“Xin lỗi!”

Huyền Giai Mẫn khá bất ngờ với hành động của cô, nhưng cô ta lại cười nhạt, điều đó chẳng còn quan trọng nữa.

“Tiếc quá, lời này tôi chẳng nhận nổi nữa, chị cứ giữ lại cho bản thân mình đi.”

Trời không có mây, chỉ có gió thôi.

Nhưng Huyền Giai Mẫn lại đưa tay còn lại của mình ra hứng thứ gì đó.

“Mưa à…?”

Bả vai cô ta ướt nhẹp, xung quanh không có bất kì cái bể nước nào bị vỡ cả.

Nếu không phải trời mưa, vậy là thứ gì? Ngẩng đầu lên xem, điều cô ta không ngờ chính là Khả Hân.

“Coi nào, con ngu nào đây?”

Cô ta cười khà khà vài tiếng, cô ta đang cười trước sự nhu nhược của của Khả Hân và những giọt nước mắt dư thừa của Khả Hân.

Đúng vậy, nước không tự dưng mà có, nó bắt nguồn từ Khả Hân.

Cô vậy mà lại khóc rồi.

“Xin lỗi! Tất cả mọi chuyện là do chị cả! Thật ra chị hiểu cả, chị biết bản thân mình đã sai khi luôn coi em là một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Là vì chị gieo rắc cho em ý nghĩ là kẻ thua cuộc nên em mới muốn chứng minh bản thân mình, đúng chứ?”

Ở độ cao quá lớn này, dưới mặt đất có một sức hút kì lạ đang ra sức kéo cả hai chị em xuống dưới.


Khả Hân tuy đã được cải thiện về thể lực khá nhiều, nhưng cô vẫn không tài nào giữ yên thân mình ở đó, nó cũng đang từng chút dịch lùi về phía dưới.

Mu bàn tay của cô vì níu giữ trên mặt phẳng bê tông mà đã rỉ máu từ bao giờ.

Điều này, Huyền Giai Mẫn đã thấy cả…

“Cảm động thật đấy, nhưng chị không thành công thuyết phục tôi.”

Cô ta nhẹ nhàng đáp, sau đó lại ngân nga hát một điệu nhạc:

"Chị có năm ngón tay, em không cần lấy chúng, bàn tay đầy đủ và mất thứ gì…?”

Vừa hát cô ta vừa gỡ từng ngón tay của cô ra, Khả Hân không biết làm gì nữa, cơ thể cô như hóa đá không thể cử động.

Một chút trầm lặng trong bản nhạc cuối cùng, đến cuối cùng khi ngón tay cuối cùng bị gỡ ra, chỉ còn lại lời nhạc lạnh lùng kết thúc bài hát.

Hết rồi!"

Huyền Khả Hân bất lực buông tay trừng mắt nhìn cô em mình cứ thế rơi xuống.


Hướng nhìn khẩu hình miệng của Huyền Giai Mẫn, Khả Hân bất lực tới đỗi hét lên một tiếng thất thanh.

“Lần này tôi thắng chị rồi, chị không thể chết trước tôi rồi! Chết vui vẻ!”

Khả Hân bị dọa tới mức ngất đi… Là nỗi sợ, chính là nỗi sợ khiến cô không dám nhìn thẳng vào thực tại…

[...]

Tôi thắng rồi, chị cuối cùng cũng không được gặp bố mẹ trước tôi… Nhưng lạ quá, tôi vẫn đang rơi đây, nhưng tôi lại không sợ cơ thể mình chạm đất, lại chẳng sợ đau chút nào.

Nhưng khi phải đối mặt với bầu trời đen kịt thì tôi lại thấy sợ hãi rồi.

Nhưng sao tôi nhớ bầu trời đêm nay trong và sáng lắm mà nhỉ? Hay tôi bị ảo tưởng rồi? Haha, chẳng quan trọng nữa, dù sao tôi cũng chẳng còn cơ hội để kiểm chứng điều đó, tôi sắp chết rồi mà.

Sắp kết thúc chuyến đi xuống âm tào địa phủ rồi, tôi còn ba giây nữa trăng trối, tôi không định bỏ phí nó đâu.

Nhưng tôi lại chẳng thể nói lời nào cả, dù sao thì cũng đâu còn ai nghe thể nghe thấy lời tôi nói đâu, đúng không? Ầy, xương tôi gãy mấy chục cái rồi, chẳng biết cái lưng của tôi đã nát tới mức nào khi tiếp đất nữa.

Đáng ra tôi phải chết rồi mới phải, nhưng sao tôi vẫn có thể suy nghĩ và nói như thế này.

Không, hình như tôi đang ở một không gian nào đó trong phần tưởng tượng của tôi.

Chắc đại não muốn cho tôi khoảnh khắc đẹp nhất trước khi chết đây mà.

Ở nơi đó có rất nhiều cây xanh, cỏ và cả hoa nữa.

Một cơn gió nhẹ mát lành phả hơi vào không khí, hình như tôi bị ảnh hưởng bởi sức sống nơi đây mà cảm thấy yên lòng vô cùng.

Bất giác tôi ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt là một luồng ánh sáng từ hư không.

Nó chói quá khiến tôi không nhìn thấy cái gì cả.

Nhưng dường như trước mắt tôi hiện ra ba người tôi có lỗi nhất, may quá, ở đó không phải bốn người…

Trước mắt tôi là cha mẹ… và cả anh ấy.

Còn sau lưng là cái bóng của một người tội lỗi, một kẻ bất hiếu, một kẻ bất chấp đúng sai, một kẻ ngu ngốc, một kẻ sai lầm…

Hmm, thú tội tới đây thôi, tôi không nói nhiều thêm nữa, tới lúc tôi phải đến bên cạnh họ rồi….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện