Khả Hân tự làm theo ý mình tự rời đi trước mà bỏ lại Mặc Lăng Vũ ở đó.
Cô biết bữa tiệc đó sắp kết thúc nên cũng chẳng quan tâm việc về trước hay về sau nữa.
Chỉ là không có xe chở Khả Hân về thế nên cô đành phải bắt taxi.
Nhưng khổ nỗi cô vẫy tới mỏi tay mà không có cái xe taxi nào dừng lại cho cô.
Tới khi có xe dừng lại trước mặt cô thì đó đã không phải là một chiếc xe taxi nữa mà là một chiếc xe sang trọng đắt tiền.
“?” Khả Hân không biết là ai lại dừng xe ngay trước mặt cô.
Cửa kính xe dần hạ xuống, một tên đàn ông mặt mày tuấn tú, đôi mắt sắc bén có chút sảo quyệt.
Khả Hân có hơi chút bất ngờ khi nhìn thấy hắn ta, đây là lần đầu tiên cô thấy có người nhan sắc lại không hề kém cạnh Mặc Lăng Vũ.
Anh ta đúng là đẹp trai quá rồi.
“Chào cô bé, có muốn lên xe không? Tôi cho đi nhờ.” Anh ta mỉm cười chết người.
Khả Hân không thể vì một nụ cười mà trúng kế, chính vì thế cô không do dự mà từ chối:
“À, không cần đâu.
Tôi không đi với người lạ.”
“Chơi xỏ nhà họ Tần, sử dụng hình ảnh của người khác khi chưa có sự cho phép, giờ cô nói xem còn ‘lạ’ hay không?”
Cô định quay đầu rời đi thì một câu đó của hắn ta khiến cô đứng hình như sét đánh qua tai.
Ruột gan trống rỗng như bị moi hết ra ngoài.
“Đừng đứng ngơ ra đó, lên xe đi.”
Mím môi, Khả Hân đứng đó chần chừ một hồi, xong cuối cùng vẫn quyết định lên xe anh chàng lạ mặt này.
Bây giờ cô chỉ có thể nghe theo, nếu có chuyện gì tương kế tựu kế.
“Không sợ chút nào sao? Em không sợ tôi làm gì em à?” Anh ta có ý cười đểu.
“Nếu tôi sợ rồi anh thả tôi ra chứ? Đừng dọa tôi bằng vài câu hề hước đó của anh nữa.” Khả Hân mạnh dạn nói, cô dường như chẳng lo tới chuyện mình đi theo hắn sẽ bị thiệt.
“Haha, tôi chưa có ý định thả em đi đâu.
Em thú vị vậy cơ mà.
Mà cũng yên tâm, tôi không có ý xấu.”
Anh ta cười cười, không hề để ý tới khuôn mặt Khả Hân không hề thoải mái.
Khả Hân không biết hắn ta muốn gì nhưng việc bị ép phải lên xe cũng khiến cô không vui rồi.
Nào có tâm trạng đùa giỡn với anh.
“Cũng mong là vậy, nếu không thì tôi sẽ không ngồi yên thỏa hiệp như vậy.”
“Ồ, nếu không em sẽ làm gì tôi đây?”
Anh chàng tỏ ra khinh thường cô, trong lòng còn thầm nghĩ ngợi: “Đến tên Lông Vũ kia còn không làm được gì tôi mà còn có người dọa tôi bằng vài câu nói vớ vẩn như thế.
Thật không nhịn cười nổi nữa mà.”
“Đừng có cười thoải mái như thế bởi anh sẽ không biết tôi có thể làm được gì đâu.
Dù anh có là tổng thống đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ có hàng nghìn lẻ một cách khiến anh chết không có chỗ chôn.”
Với một lời nói ngông cuồng như thế anh ta vẫn còn nghĩ trò đùa chưa kết thúc, anh lại cười cười mà đáp rằng:
“Haha, em mạnh miệng thật đấy, tôi càng thích em hơn rồi.”
Lúc này anh nhìn từ gương chiếu hậu thấy mặt Khả Hân không hề có ý đùa giỡn, lại cộng với câu nói chắc chắn của cô:
“Tôi nói thật.”
Lúc này anh mới nhận ra rằng cô thật sự nghiêm túc, ai mà nghĩ một cô gái có vẻ ngoài yếu đuối như thế lại dám nói lời không sợ trời đất như thế.
“Chậc, hình như tôi coi thường em quá rồi, xem ra em lại càng hợp ý tôi rồi đấy.”
“Anh quá lời rồi, tôi sợ lắm không dám vừa ý anh đâu.” Khả Hân nói có ý từ chối.
Vậy nhưng anh ta không những không rút lui.
Anh ta dừng xe lại rồi quay đầu về phía cô sấn tới gạ gẫm:
“Tôi nói thật, hay là em bỏ cái tên Lông Vũ kia đi, em theo tôi thì tiền tài danh vọng em có đủ cả, nhà họ Tần cũng sẽ không dám làm gì em đâu.”
“Là một người tỉnh táo, tôi không định lấy thân xác hay nhân phẩm của mình để đem ra mua bán.
Ý định đó của anh nên vứt cho chó nhai đi nhé?”
Dính vào một tên như Mặc Lăng Vũ là đủ rồi, thêm vài ba tên như hắn chắc cô đột tử mà chết mất.
“Ầm!” Một tiếng va chạm không hề nhỏ vang lên, mà va chạm này là từ phía sau mà tới, có người tông thẳng vào phía sau xe của bọn họ.
Không chỉ có thế, người phía sau bấm còi không ngừng để quấy rầy bọn họ, bức cho anh chàng kia phải xuống xem.
“Ây dô, Lông Vũ anh đến cũng thật nhanh đấy, tới bắt gian à?”
Mà người kia mang khuôn mặt giận dữ đầy vẻ oán giận chính là Mặc Lăng Vũ, anh ta là tới để tìm Khả Hân.
“Trả người!” Mặc Lăng Vũ hùng hổ đòi người.
Ấy thế mà anh ta lại chế nhạo anh ta:
“Trả cái gì? Làm phiền người khác hẹn hò là vô duyên lắm đấy.”
Nhưng Mặc Lăng Vũ không có ý định nói đùa với tên hề này.
“Giang Thần Vũ anh là chó hay điếc rồi? Tôi nói là giao người ra đây!”
Bên ngoài quá ồn ào nên Khả Hân cũng bước xuống xe xem có chuyện gì.
“Có chuyện… Mặc Lăng Vũ anh về từ khi nào vậy? Còn bữa tiệc…”
Chưa kịp nói hết câu, Mặc Lăng Vũ đã sồng sộc đi tới kéo cô đi.
“Đau, mau bỏ tay tôi ra!” Khả Hân than lên oán thán.
“Cô nghe cho rõ đây, tôi không động vào cô thì không đồng nghĩa cô có thể thác loạn bên ngoài.”
Thấy Mặc Lăng Vũ lớn tiếng như thế thì Khả Hân nhíu mày bất tuân, tự dưng bị vu cho tội khiến cô không phục.
Cô nào phải loại phụ nữ phóng túng như anh nói.
Giang Thần Vũ cũng thêm vài lời góp vui:
“Tôi nghi ngờ khả năng nằm dưới của cậu đấy nhé, gì mà tôi không động vào cô.
Haha, có phải cậu không lên được không vậy Lông Vũ.”
Mặc Lăng Vũ chẳng hề quan tâm tới tên kia mà kéo tay Khả Hân đi.
Đi được vài bước thì anh quay lại giọng nói thù ghét:
“Giang Thần Vũ anh mau bỏ cái tay dơ bẩn của mình ra.”
Cảnh tượng có một không hai, một mình Khả Hân được hai tên đẹp trai nắm lấy không buông.
Nếu người qua đường nhìn thấy có khi lại tưởng hai người đàn ông này quá yêu cô rồi.
“Anh buông trước đi.”
Đối với một tên ép, một tên đùa dai này, Khả Hân cáu gấp bội giật tay cả hai người bọn họ ra, sau đó bước thẳng lên xe của Mặc Lăng Vũ.
“Aiz, mĩ nữ giận rồi, tôi không làm phiền nữa nha, đi trước đây bye Lông Vũ mai lại gặp nhé.”
Cuộc vui giải tán, ai về nhà đó.
Mặc Lăng Vũ và Khả Hân trên đường về nhà đều không nói gì với nhau, chỉ thấy Mặc Lăng Vũ phát bực mà lao xe như điên trên đường.
Cô tuy khó chịu cũng chẳng buồn nói với anh câu nào, chỉ âm thầm chịu đựng, mong muốn sớm về tới nơi.
Xe dừng, Khả Hân nhanh chân xuống xe trước Mặc Lăng Vũ vài bước, cô còn chẳng muốn nhìn mặt anh.
“Chột dạ nên không dám nhìn thẳng mặt tôi à?” Anh cười khẩy đầy chán chường.
“Chúng ta còn gì để nói sao? Bình thường tôi chính là thái độ này mà qua lại với anh.
Sống chung không liên quan tới nhau, mỗi người một việc không phải đúng hơn sao?”
“Không liên quan không phải tùy ý cô muốn làm gì thì làm.
Trong bản hợp đồng ban đầu rõ ràng đã ràng buộc hai bên phải tôn trọng nhau.
Cô nửa đêm đi với cái tên kia là ý gì? Muốn chơi quy tắc ngầm à? Tôi không phải lựa chọn tốt hơn sao?”
Khả Hân biết rõ đây không phải một lời ghen tuông hay bất kỳ thứ gì liên quan tới tình yêu, cô biết anh chẳng qua phát bực là vì có cảm giác tôn nghiêm bị tổn thương mà thôi.
Vậy nên cũng không định chấp cái tên này nữa.
“Tùy anh, cứ ngồi đấy bình tĩnh lại đi rồi nói chuyện với tôi.”
Khả Hân muốn sớm kết thúc chuyện này nên định trở về phòng.
Vậy nhưng Mặc Lăng Vũ vẫn chưa chịu buông tha, kéo cô lại ép cô vào tường như trong phim.
Chỉ là cảnh này chẳng hề lãng mạn như tưởng tượng, hai người căng như dây đàn sắp đứt rồi.
“Tôi nói ban đầu không động vào cô là tôn trọng, nhưng nếu cô còn một lần nữa đi tới giới hạn cuối cùng của tôi thì tôi không ngại cho cô biết thế nào là ‘lên không được’ của tôi.
Tôi nữa sẽ chiêu đãi cô đủ!”
Anh cáu quá lại không muốn đánh cô, nên lấy mặt tường bên cạnh để xả cơn tức.
Anh đấm mạnh một cái vào tường rồi bỏ đi với khuôn mặt cáu giận.
Còn Khả Hân lại thấy tên này vô lý vô cùng, suốt mấy tháng nay cô luôn nghe lời anh, vậy mà anh ta vẫn còn nghi ngờ cô cố tình đi cùng với tên Giang Thần Vũ kia để dùng quy tắc ngầm.
Quy tắc ngầm là tối kỵ của cô, anh còn không biết à…
Hai người họ một người ngại nghe lười nói mà giấu cơn tức sâu trong lòng.
Đằng khác, Giang Thần Vũ đang thênh thang trên con đường cao tốc rộng lớn, bỗng có một cuộc điện thoại gọi tới.
Anh ta bật lên nghe.
“Chuyện gì?”
“Thiếu gia, chúng tôi bắt được cẩu tử rồi, phải làm gì tiếp theo đây?”
“Tiêu hủy mấy đống ảnh đó đi.”
Đang nói, bỗng Giang Thần Vũ suy nghĩ lại thay đổi lời nói:
“Không, đem tất cả về đây cho tôi.
Còn cái tên kia tùy các người xử lý.”.
Danh sách chương