Khả Hân sau khi chỉnh đốn y phục xong thì được gọi xuống phòng bếp ăn cơm.

Đồ ăn sáng đã được các đầu bếp chuẩn bị đầy đủ.

Cô chỉ vừa đi được vài bước thì đã bị chặn lại bởi một vật thể dưới chân.

“Cưng đói rồi sao?”

Đó chính là con báo cô nhặt được trong rừng hai tháng trước đây.

Bây giờ nó đã lớn hơn so với lúc trước rất nhiều rồi.

“Grr.” Báo nhỏ quấn lấy chân cô.

“Cưng bao giờ mới chịu lớn đây? Đã hai tháng rồi mà vẫn còn quấn người như thế.

Đến mèo con cũng không quấn người như này.”

Xong Khả Hân lạnh lùng rời đi, báo nhỏ có chút tủi thân đứng nhìn cô, nó đang định rời đi thì liền ngửi thấy mùi thức ăn.

Khả Hân trở lại với một đống thịt đã được cắt nhỏ.

“Nhà ngươi cũng thật khó chiều a, không phải thịt bò thì nhất quyết không ăn.”

Đang cưng chiều bé cưng của mình thì Mặc Lăng Vũ ngồi trên bàn ăn đang đọc báo cũng dần mất kiên nhẫn.

“Còn ngồi đấy làm gì? Món ăn trên bàn bị cô làm cho nguội hết rồi.”

Khả Hân vẫn còn hơi ngại ngùng chuyện lúc nãy, xong cô lại thượng cái mặt lên với anh, nói thầm:

“Ai bắt anh chờ tôi đâu.”

“Cô đang nói cái gì đó?”

“Không, không có gì hết đâu haha.” Khả Hân gượng cười.

Xong cô ngồi lên bàn ăn bắt đầu ăn sáng.

“Tối nay cô chuẩn bị tới một bữa tiệc với tôi đi.”

“Lại nữa sao?”

Khả Hân chán nản vô cùng, đây à lần thứ ba trong tháng cô phải đi dự tiệc cùng anh rồi.

Chẳng có gì vui vẻ bởi cô vẫn phải học xong tiếng buổi huấn luyện mới được đi cùng anh.

“Tối nay cô nghỉ đi, bữa tiệc nhà họ Tần khá là quan trọng nên cô hãy chỉn chu hết mức có thể.”

“Nhà họ Tần? Tần Gia Luân?”

“Ừ.” Mặc Lăng Vũ nói.

Khả Hân gật gù coi như đã hiểu, xong hai người ăn nốt bữa sáng rồi mỗi người một việc để làm.

Mặc Lăng Vũ thì vẫn luôn bận rộn như vậy, còn Khả Hân dạo này có chút nhàn vì không có nhiều hợp đồng để đi quảng cáo.

Lý do cũng bởi Hoa Nghệ đang bắt đầu tập chung nhân lực để nâng đỡ cho Huyền Giai Mẫn rồi.

Mọi thứ dường như đều như đi lại cốt truyện của quá khứ, vì Khả Hân là một sai số nên cũng có một vài chuyện bị thay đổi không đi theo quỹ đạo ban đầu.

Chỉ là cuối cùng vẫn không thể ngăn chặn việc Huyền Giai Mẫn dần trở nên nổi tiếng.

“Đã gần hai tháng rồi mình vẫn chưa làm được chuyện gì ra hồn.

Chắc phải đẩy nhanh tiến độ thôi.” Khả Hân thầm nghĩ trong lòng.

Nguyệt Chân thấy cô lơ đãng như thế thì vô cùng khó chịu.

“Cô tâm trung vào tôi này, nhìn đi đâu vậy?”

Hai người hiện đang ở trên võ đài và đang đấu luyện với nhau.

Và quá trình đó phải thật tập trung và chú ý, với hành động vừa rồi chẳng khác nào đang coi thường đối thủ của mình.

“Ặc, tôi xin lỗi chị.” Khả Hân vội nói lời xin lỗi.

Thế nhưng Nguyệt Chân không nghe, liền dùng chân đá ngang cổ cô khiến cô ngã nhào ra đất.

“Chị chơi xấu, rõ ràng đang đấu boxing mà sao chị lại dùng taekwondo chứ?”

Nguyệt Chân lại ngang ngược:

“Tôi nói đấu boxing bao giờ? Tôi đã nói trước đó là dùng tất cả sức lực để trả bài, không hề nhắc tới là dùng kĩ thuật gì để chiến đấu.”

Xong Nguyệt Chân liền chặn họng Khả Hân bằng những đòn tấn công nhanh gọn.

Thực lực cách nhau quá xa, cuộc kiểm tra thực lực cũng mau chóng kết thúc.

“Cô vẫn chưa được đâu, cần uốn nắn thêm.

Có thời gian thì chỉ giáo tên Mặc Lăng Vũ ấy, tuy hắn hách dịch nhưng cũng là một tên đáng để học hỏi đấy.”

“Ý chị là, thực lực của chị so với anh là kém hơn sao?”

Nghe lời mang ý trêu chọc này, một người hiếu chiến như Nguyệt Chân sao có thể thừa nhận.

“Hừ, ai thua hắn chứ, ý tôi là đánh với hắn dễ thắng hơn nhiều.”

Mà lúc này, Mặc Lăng Vũ không biết từ đâu ra xuất hiện trước mặt hai người bọn họ.

“Chị đang coi thường tôi hơi quá rồi đó Nguyệt Chân, có giỏi thì chơi sạch với tôi xem nào.”

Đã vô số lần bị Nguyệt Chân chơi khăm tới độ ghi thù trong lòng, anh chỉ đợi cơ hội để trả thù cho thỏa.

“Tôi mệt rồi, mấy người cứ ở lại vui vẻ nhé, không làm phiền.” Nguyệt Chân chán nản rời đi nhanh chóng.

Ở lại chỉ còn có có Khả Hân và Mặc Lăng Vũ.

Thấy không còn việc gì, Khả Hân cũng mang ý định rời đi.

“Đi đâu đấy?” Mặc Lăng Vũ lên tiếng hỏi.

Khả Hân nhìn trái ngó phải, xong cô mới chỉ tay vào mình và hỏi:

“Hở? Anh hỏi tôi hả?”

“Không, tôi hỏi cái cột.” Mặc Lăng Vũ nói lời trêu đùa.

“...”

“Tôi muốn rời đi.

Anh… có vấn đề gì sao?”

Khả Hân tỏ ra bình thản mà đáp lời, không một chút gượng gạo.

“Cô định để tôi một mình ở đây vậy à?” Anh lại nói.

Khả Hân tỏ ra khó hiểu vô cùng, cô không hiểu ý của anh.

“Ý anh là?”

“Thôi, để tôi đưa cô về.

Giờ này hẵng còn sớm, về nhà chuẩn bị trước không có vấn đề gì chứ?”

Khả Hân cảm thấy vô cùng bất ngờ, anh vậy mà lại hỏi ý cô? “Ờ… ờ ừm, cũng được thôi.”

Khả Hân gượng gạo trả lời, cuối cùng anh vẫn là đưa cô trở về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện