Vì câu lặp bộ boxing của Nguyệt Chân ở gần đó nên Khả Hân đã ghé vào đó để sạc pin điện thoại.

Dù Khả Hân có thể trực tiếp mượn điện thoại của Nguyệt Chân để xem tình hình trên mạng, nhưng cô lại không thể mượn được.

“Cái tên Mặc Lăng Vũ chết tiệt! Câu có nhanh đuổi cái cô tổng giám kia không thì bảo? Lại còn dám lớn tiếng với bà đây à?”

Vì Nguyệt đang gọi điện cho Mặc Lăng Vũ để mắng vốn.

“Chị bớt ồn chút đi.

Cô ta chỉ là đang làm việc của mình thôi, có gì quá đáng đâu.”

Mặc Lăng Vũ giọng điệu không chút để tâm mà đáp trả.

Anh đối với chuyện này coi như không khí.

“Á à, mày giỏi lắm Vũ, mày mau tới ổ của tao nhanh! Tao phải cho mày một trận!”

Nguyệt Chân đang vô cùng tức giận sau khi bị cô tổng giám kia vô cớ chửi rủa.

“Bíp bíp…”

Điện thoại bị Mặc Lăng Vũ trực tiếp tắt đi, cuộc điện thoại cứ thế mà chấm dứt.

Mà việc này lại như vả thẳng vào mặt Nguyệt Chân, cô bị chọc tới mức phát điên, cô đá bay cái bao cát trước mặt để trút giận rồi hùng hổ đi lấy chờ khóa xe.

“Chị mày tới tận nơi để vặt đầu mày.”

Xong Nguyệt Chân lái xe đi bỏ lại Khả Hân ở đó.

Khả Hân dù biết nhưng cũng kệ, vì điện thoại của cô đã vào pin rồi, cô phải lên mạng hóng chuyện mới được.

Như dự đoán, trên mạng đều là những lời mắng chửi dành cho cô, trong phần tin nhắn cũng chỉ toàn những lời công kích.

Đọc xong những lời đó thì Khả Hân lại chẳng có chút thái độ gì.

Mà cô lại chỉ post một bài đăng có vỏn vẹn một câu ngắn gọn được đặt trong dấu ngoặc kép:

“Tôi biết tôi là ai và cần làm gì!”

Cô đang được “một rổ” antifan chú ý nên bài đăng nhanh chóng nhận về lượt phản hồi “không” tích cực.

Tắt máy, cô không thèm sử dụng điện thoại nữa.

Nhưng cô cũng không cảm thấy nhàm chán vì sau đó liền có người tới nói chuyện với cô.

Anh ta cả chân lẫn tay đều bị gãy, vừa tới thấy cô liền sáp lại bắt chuyện.

“Cô là Khả Hân đúng không?”

Cô nhận ra người này, anh ta là cái người bị Nguyệt Chân đánh cho nhập viện hôm trước.

“Có chuyện gì sao?”

Khả Hân thấy mắt anh ta dưng dưng, rồi anh ta bất ngờ quỳ xuống làm cô vô cùng khó hiểu.

Anh ta ngưỡng mộ nói:

“Tôi đã nghe về truyền thuyết của cô rồi, bọn họ đều nói cô rất tài giỏi.”

Cô nghe không hiểu lời anh nói, ngơ ra với khuôn mặt khó hiểu.

“Hả? Chuyện gì?”

“Tôi muốn thỉnh giáo cô, xin cô hãy cho tôi bí quyết bật Nguyệt Chân không cần suy nghĩ đi!”

Khả Hân càng nghe càng thấy khó hiểu, cô mặc kệ anh ta rồi bỏ đi.

Với niềm khao khát bái sư của mình, anh ta vẫn tiếp tục bám theo Khả Hân để kiếm cho bản thân một cơ hội…

Đằng khác, Nguyệt Chân đang điên tiết lên mà lao vào phòng làm việc của Mặc Lăng Vũ.

“Thằng Vũ tồi! Mày thích ngắt điện thoại không?”

Nguyệt Chân hùng hổ bước vào, không ai dám đứng ra ngăn cản chị ta.

“Chị điên cái gì? Còn rảnh hơi tới đây cãi nhau với tôi thì đi lo cho cô nhóc kia đi.”

Mặc Lăng Vũ ray chán phiền muộn, trên bàn anh vẫn còn một đống giấy tờ chưa xử lý xong.

“Cậu là người yêu của cô ta mà lại chẳng thấy ghen tuông gì vậy? Đêm qua cô ta đi với trai đấy, không sợ nuôi con người khác à?”

Nguyệt Chân rảnh rỗi sinh nông nỗi, cô trêu chọc Mặc Lăng Vũ.

Nhưng Mặc Lăng Vũ còn chẳng thèm nghe, chỉ lớn tiếng đuổi thẳng cổ cô ra ngoài:

“Chị phiền quá, đi đâu đó đi.


Thiếu người đánh cùng chứ gì? Thuấn Dư đâu? Đi đánh nhau với cô ta đi.”

Nghe lời này thì Thuấn Dư chân tay bủn rủn, anh ta cầu xin Mặc Lăng Vũ:

“Boss của tôi ơi, đừng đẩy tôi vào con người này!”

Nhưng Nguyệt Chân không phải người dễ sai bảo, muốn đuổi cô đi thì vô cùng khó.

Cô nói:

“Thôi nói chuyện chính, cậu mau xử lý cái chuyện của Khả Hân nhanh chút, phiền chết tôi.”

Nguyệt Chân mất kiên nhẫn khi phải nói chuyện với một tên cứ suốt ngày chơi với công việc.

“Không rảnh.”

Nguyệt Chân đập mạnh bàn, cô cau có mà lớn tiếng:

“Đây là ra lệnh không phải khẩn cầu!”

Nhưng Mặc Lăng Vũ vẫn thản nhiên đọc tài liệu, ngẩng đầu liếc nhìn Nguyệt Chân rồi phán một câu xanh rờn:

“Liên quan gì tới tôi?”

“Cậu!”

Đang định giáo huấn cậu ta một trận nhưng Nguyệt Chân lại thôi không thèm nói nữa, trực tiếp đi về.

Cô vốn định kể chuyện tối qua cho anh nghe, nhưng với cái thái độ đó thì Nguyệt Chân không nói sẽ đỡ tức hơn.

“Đại boss… chuyện của Khả Hân thật sự không quản sao?”

Thuấn Dư đứng đó dè dặt hỏi.

Anh cũng thấy hơi lo cho Khả Hân.

“Không quản.”

Xong anh nghĩ tới chuyện gì đó rồi phát bực, ngoảnh lên chửi cho Thuấn Dư một trận để giải tỏa:

“Cậu rảnh quá rồi à? Mau cút về chỗ làm xử lý công việc của mình đi nếu không muốn mấy ngày nữa bị đá khỏi công ty.”

Nói xong Thuấn Dư khóa mỏ lại rồi ngay lập tức đi về chỗ của mình làm việc…

Tại một nơi khác…

“Haha, tôi thấy vui ghê! Không ngờ cô chị của tôi lại ngu ngốc như thế.”

Huyền Giai Mẫn cười cợt hả hê, hôm qua Khả Hân còn chiếm hết ánh hào quang của ả mà hôm nay đã bị cả cộng đồng mạng chửi rủa.

Nếu nói không vui thì đúng là nói dối.

“Thiệu Lân à, anh nghĩ chúng ta có nên cho thêm ít dầu vào lửa không?”

Thiệu Lân mỉm cười nhấc nhẹ mắt kính, anh ta nói:

“So với anh của cô, thì cô thú vị hơn nhiều đấy biết không?”

Huyền Giai Mẫn gặp trúng người hợp cạ nên cũng chẳng kiêng nể gì.

“A ha, tôi thừa biết điều đó!”

Mà tên Thiệu Lân kia cũng không phải dạng xoàng, hai mươi năm sự nghiệp của anh ta đã đào tạo ra vô số ngôi sao hạng A thực lực bậc nhất.

Một số người rời khỏi anh ta vì sợ anh ta biết thêm quá nhiều rồi dần dần bị không chế.

Còn một số khác lại không thích cách dẫn dắt của anh ta, bọn họ muốn nổi tiếng theo cách của mình chứ không thích cách làm của anh ta, dìm người khác xuống để nâng bọn họ lên.

Hay bày ra đủ thứ âm mưu bẩn thỉu khiến người ta không dám tin cậy mà phó thác.

“Cô tin tôi đi, đợi tới khi Từ Viễn Phong lên tiếng thì tôi sẽ cho bọn họ một xưởng dầu luôn.”

Huyền Giai Mẫn cũng gật đầu tỏ ra thích cái tên âm hiểm trước mắt.

“Tôi nhận thấy mình chọn trúng người rồi.

Tôi đợi màn trình diễn của anh.”

Sau đó hai tên tiểu nhân lại lấy rượu vang ra uống như chúc mừng cuộc hội ngộ.

Đây đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã!.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện