Trans: Murasaki
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong cửa hàng có rất nhiều trẻ con.
“Ooh… tuyệt quá.”
Cơ số đồ chơi khiến tôi phải trầm trồ khen ngợi. Có những con búp bê hình chim hay ngựa rất dễ thương hay những quả bóng đủ mọi kích cỡ… Họ bán cà kheo nữa chứ.
“Oya? Kuishinbo thích đồ chơi dân gian à?”
Pururu hỏi tôi khi thấy tôi nhìn chằm chằm mấy cây cà kheo. Khi còn nhỏ tôi thường chơi với thứ này… thật là hoài niệm. Nhưng.. đây không phải là lúc chơi đùa.
“Ừm, thì… Để khi khác đi. Mục tiêu chính hôm nay là Golem mà, đi thôi.”
“Fumu… vậy góc trưng bày Golem… ở đằng kia!”
Hình như Riot đã chạy đi xem Golem rồi. Cậu ấy là con nít à?!... Ờ, cậu ta đúng là con nít thật.
Càng gần kệ trưng bày Golem, chúng tôi càng bắt gặp nhiều món đồ chơi yểm ma thuật. Những gậy ánh sáng và hộp nhạc đang phát ra những màu sắc rực rỡ nhờ chứa ma thuật trong chúng. Ngoài ra còn có những món đồ chơi hình chó mèo đang cử động một cách máy móc trên kệ hay trên sàn nhà.
“Ooh~ Trông… tuyệt quá.”
Từ đầu đến giờ tôi chỉ biết nói “Tuyệt quá!”, nhưng… thật sự tôi thấy đồ chơi ở đây quá độc đáo nên chẳng biết nói gì khác. Dù vốn là một ông chú nhưng tôi cũng không thể nào kìm được cơn phấn khích trong lòng mình. Cảm giác khi vào một cửa hàng đồ chơi là phải vậy đó!
“Ah, đây rồi.”
“Ohh… Quá tuyệt luôn, Golem nổi tiếng cỡ này sao?”
Ở góc trưng bày này… cứ như là một thế giới khác vậy.
Có rất nhiều Golem với đủ loại kích cỡ. Nhiều cái trông rất ngầu và một số cái lại trông hết sức đáng yêu. Còn có những con Golem trông rất ngộ nghĩnh, song cũng dễ thương chẳng kém…. Nói chung là muốn loại nào có loại nấy.
“Tuyệt lắm đúng không? Đồ chơi nổi tiếng nhất hiện giờ là Hobby Golem đó.”
Pupuru vui vẻ nói.
“Và cuộc thi so tài giữa các Hobby Golem, [Golem Master] cũng rất nổi tiếng.”
… Wow, một bài diễn thuyết chi tiết khiến tôi phải tròn mắt ngạc nhiên. Không hổ là người sau này sẽ trở thành nghệ nhân chế tạo Golem! Phải là người theo đuổi con đường này mới đủ cơ sở để nói như vậy!
“Có nhiều người dựa vào giải đấu Hobby Golem này để kiếm tiền đấy…. Kui~ hihi! Hồi hộp quá đi!”
…. Hii, mắt cậu toàn tròng trắng không kìa! Mau tỉnh lại đê!
Tôi dùng sống bàn tay chặt một phát lên đầu cậu ấy, đúng một góc 45 độ.
“Kyan!”
Một tiếng hét dễ thương đột ngột vọng lên giữa cửa hàng.
“…Hả? Úi, tớ nghĩ lan man quá rồi… Xin lỗi nha.”
“Không sao, quan trọng hơn… chúng ta nên làm gì với cậu ấy đây?”
Trước mặt họ là một Riot đang hưng phấn tột độ. Không phải là tôi không hiểu cảm giác ấy, nhưng… đừng có chạy qua chạy lại liên tục rồi thỉnh thoảng lại trầm trồ mấy câu như “Ngầu quá!” hay “Tuyệt quá!” được không?! Cậu không thấy xấu hổ à?!
…Ah. Cảm giác này… Tôi nghĩ mình đã thấu hiểu sâu sắc cảm giác của một bà mẹ.
“Để cậu chờ lâu rồi Riot. Cậu tìm được thứ mình thích chưa?”
“Uhm… Có nhiều thứ tớ thích quá, không chọn được… Uwah! Cái này đẹp ghê!”
Oiiiiiiiii… Đừng có chảy nước miếng! Nếu không biết tớ còn nghĩ cậu vừa thấy đồ ăn ngon gì đó cũng nên…
“Tớ hiểu mà… Ngoài những mẫu thông thường thì còn vô số những mẫu độc đáo nữa. Những mẫu Golem làm từ chất liệu khác nhau và có độ bền khác nhau, những mẫu giới hạn làm từ vật liệu hiếm có… Tất cả đều rất hấp dẫn.”
“Ahh… Hiểu rồi. Từ lâu tớ đã muốn được chơi thứ này dù chỉ một lần.”
Không hiểu sao… tôi cảm giác khoảng cách vô hình giữa Pururu và Riot đã lặng lẽ biến mất. Khi hai người cùng chung sở thích gặp nhau thì chuyện này xảy ra cũng là bình thường.
“Vậy giờ… hoàn thành mục tiêu ban đầu của chúng ta đi.”
Thật ra chỉ cần bảo vệ được chồi non của Momo-sensei thì chọn Golem nào cũng được. Không cần gây tổn hại đến anh chàng sâu kia. Con Golem chỉ cần… đổi hướng đi của anh chàng sâu và trả anh chàng về với đám cỏ.
Vì sâu bọ vẫn là sinh vật sống. Bị thương sẽ cảm thấy đau…. Và điều đó thật đáng buồn. Nên nếu Golem có thể hành động theo chỉ thị… thì con nào cũng được hết!
“Hừm… Kuishinbo-chan mới dùng lần đầu, vậy chọn loại thường nha?”
“Hô… Bắt đầu từ cơ bản là rất quan trọng, vậy cũng tốt.”
“Thật ra chỉ có cách nói năng của El là lạ lùng thôi.”
Riot và tôi mới dùng Golem lần đầu, nên hai đứa chọn loại thông thường. Giá của một con là, một đồng vàng.
… Khá là đắt.
“Cảm ơn quý khách!”
Một người đàn ông da ngăm với quả đầu trọc lốc và khuôn mặt nghiêm nghị bên ngoài nhưng rất yêu quý trẻ con bên trong, quản lý Bobby.
Ông ấy luôn mỉm cười thân thiện với trẻ con mỗi khi nói chuyện với chúng… nhưng nụ cười của ông trông hơi đáng sợ nên ông ấy khá là đáng thương. Song lũ trẻ đến đây đều biết rõ nên chúng không cảm thấy sợ. Thật là tốt phải không quản lý? Tôi trả tiền cho tôi, Riot và cả Pururu. Hãy khen ngợi sự hào phóng của tôi đi.
Tôi lập tức quay về chỗ bãi đất trống sau tòa nhà Hiệp hội phục sư.
-------0-------
“Tới rồi!”
Trên đường đi có rất nhiều người mỉm cười khi thấy tôi, nhưng tôi không để ý lắm!
Kyu! Kyu!
“Woaa…. Thì ra sau tòa nhà Hiệp hội là thế này sao…”
“Chỉ là một khu đất trống thôi.”
Bình thường chỉ có tôi đến đây, tuy bây giờ đã có thêm Pururu và Riot.
“Đó là mầm cây của Momo-sensei à?”
Riot đã thấy một chồi non đang vươn mình dưới nắng mặt trời.
Đúng vậy! Đó là chồi non của Momo-sensei!
“Vậy… đây chắc là anh chàng sâu cậu nói nhỉ?”
Pururu nói, tay trỏ vào một con sâu bướm xanh lè.
Đúng vậy! Đó là…
“Gìììììììììììì?! Lại tới nữa á?! Nhanh quá vậy?! Quá nhanh luôn ấy! Thong thả tí cũng có chết ai đâu trời?!”
Anh chàng Sâu, đang bò thẳng tới chồi non của Momo-sensei.
“Đ… Đừng có mơ!”
Tôi chạy tới để ngăn cản, và… té dập mặt.
“Ui da!!... Woaa! Không kịp mất!!”
Riot cũng chạy tới… và đá bay anh chàng sâu đi.
“C…Cậu làm gì vậy?”
Tôi vội đứng dậy và nhặt anh chàng sâu lên. Cậu ấy đang oằn cả người lại… một vết thương nghiêm trọng. Tôi bình tĩnh lại và kích hoạt phép trị liệu.
“Fuu… nguy quá. Chậm một chút nữa là hết rồi.”
“Tại sao, cậu lại chữa cho nó?”
Riot bối rối hỏi. Cậu… không hiểu vùa rồi mình đã làm chuyện gì sao?
“Oiiii… Sâu cũng có quyền được sống đó. Nó sẽ cảm thấy đau khi bị đá, và nó sẽ chết.”
“Nhưng… nó là loài có hại, nó định ăn mầm cây của Momo-sensei mà.”
Đúng, tôi sẽ gặp rắc rối nếu chuyện ấy xảy ra… vì thế tôi mới mua Golem.
Nhưng chỉ có con người là tự động xem anh chàng sâu này là loài có hại. Anh chàng này vốn dĩ chỉ ăn để sống. Tôi sẽ không nghĩ đến việc giết các loài động vật khác nếu không vì muốn ăn chúng. Hẳn mọi người sẽ nói Chỉ có cậu là nghĩ vậy thôi!, song đó là nguyên tắc tôi tự đặt ra cho mình.
“Chúng ta tự tiện nghĩ như thế. Nó chỉ ăn để sống. Vì vậy, tớ mới mua Golem để đuổi anh chàng này đi.”
“Nhưng…”
Riot vẫn chưa phục.
“Anh chàng này… đang sống. Sinh vật này… có sự sống.”
Tôi cho Riot xem… anh chàng sâu giờ đã tràn trề sức sống trên tay mình.
…Ah, anh bạn sâu đang tức giận và ngoe nguẩy đôi sừng của mình.
“Xem đi! Anh bạn này đang tức giận nè! Xin lỗi mau đi! Cậu! Nên! Xin! Lỗi!”
“Uu…” Riot nhăn mặt. Nhưng cuối cùng cậu đã nhượng bộ và cúi đầu xin lỗi.
“X…Xin lỗi.”
Nghe được câu xin lỗi, anh chàng sâu thu cặp sừng lại.
“Anh bạn này tha lỗi cho cậu rồi! Anh bạn sâu rất chi là rộng lượng!!”
Pururu, chứng kiến sự việc từ nãy đến giờ cười khúc khích.
“Fufu… Kuishinbo, không… hành động ra dáng Thánh nữ lắm đó. Tớ hiểu ý của cậu. Nhưng đúng là cậu đang cố làm một việc rất khó.”
“Vì thế mới cần Golem.”
Cách giết vốn là cách nhanh gọn đơn giản nhất, nhưng… tôi cho rằng làm vậy không tốt chút nào nên chỉ còn cách mua Golem về trông chừng.
… Giết chóc là không tốt. Giết vì muốn đối phương chết khác với giết vì muốn ăn để sống.
“Ừm… Vậy, giờ chúng ta chế tạo Golem luôn nha?”
“Uwooo! Tớ chờ câu này nãy giờ!”
“…Rai, cậu kích động quá đó.”
Và cuối cùng, đã đến lúc chúng tôi tạo Golem của mình! Chúng tôi… sẽ làm ra con Golem nào đây?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong cửa hàng có rất nhiều trẻ con.
“Ooh… tuyệt quá.”
Cơ số đồ chơi khiến tôi phải trầm trồ khen ngợi. Có những con búp bê hình chim hay ngựa rất dễ thương hay những quả bóng đủ mọi kích cỡ… Họ bán cà kheo nữa chứ.
“Oya? Kuishinbo thích đồ chơi dân gian à?”
Pururu hỏi tôi khi thấy tôi nhìn chằm chằm mấy cây cà kheo. Khi còn nhỏ tôi thường chơi với thứ này… thật là hoài niệm. Nhưng.. đây không phải là lúc chơi đùa.
“Ừm, thì… Để khi khác đi. Mục tiêu chính hôm nay là Golem mà, đi thôi.”
“Fumu… vậy góc trưng bày Golem… ở đằng kia!”
Hình như Riot đã chạy đi xem Golem rồi. Cậu ấy là con nít à?!... Ờ, cậu ta đúng là con nít thật.
Càng gần kệ trưng bày Golem, chúng tôi càng bắt gặp nhiều món đồ chơi yểm ma thuật. Những gậy ánh sáng và hộp nhạc đang phát ra những màu sắc rực rỡ nhờ chứa ma thuật trong chúng. Ngoài ra còn có những món đồ chơi hình chó mèo đang cử động một cách máy móc trên kệ hay trên sàn nhà.
“Ooh~ Trông… tuyệt quá.”
Từ đầu đến giờ tôi chỉ biết nói “Tuyệt quá!”, nhưng… thật sự tôi thấy đồ chơi ở đây quá độc đáo nên chẳng biết nói gì khác. Dù vốn là một ông chú nhưng tôi cũng không thể nào kìm được cơn phấn khích trong lòng mình. Cảm giác khi vào một cửa hàng đồ chơi là phải vậy đó!
“Ah, đây rồi.”
“Ohh… Quá tuyệt luôn, Golem nổi tiếng cỡ này sao?”
Ở góc trưng bày này… cứ như là một thế giới khác vậy.
Có rất nhiều Golem với đủ loại kích cỡ. Nhiều cái trông rất ngầu và một số cái lại trông hết sức đáng yêu. Còn có những con Golem trông rất ngộ nghĩnh, song cũng dễ thương chẳng kém…. Nói chung là muốn loại nào có loại nấy.
“Tuyệt lắm đúng không? Đồ chơi nổi tiếng nhất hiện giờ là Hobby Golem đó.”
Pupuru vui vẻ nói.
“Và cuộc thi so tài giữa các Hobby Golem, [Golem Master] cũng rất nổi tiếng.”
… Wow, một bài diễn thuyết chi tiết khiến tôi phải tròn mắt ngạc nhiên. Không hổ là người sau này sẽ trở thành nghệ nhân chế tạo Golem! Phải là người theo đuổi con đường này mới đủ cơ sở để nói như vậy!
“Có nhiều người dựa vào giải đấu Hobby Golem này để kiếm tiền đấy…. Kui~ hihi! Hồi hộp quá đi!”
…. Hii, mắt cậu toàn tròng trắng không kìa! Mau tỉnh lại đê!
Tôi dùng sống bàn tay chặt một phát lên đầu cậu ấy, đúng một góc 45 độ.
“Kyan!”
Một tiếng hét dễ thương đột ngột vọng lên giữa cửa hàng.
“…Hả? Úi, tớ nghĩ lan man quá rồi… Xin lỗi nha.”
“Không sao, quan trọng hơn… chúng ta nên làm gì với cậu ấy đây?”
Trước mặt họ là một Riot đang hưng phấn tột độ. Không phải là tôi không hiểu cảm giác ấy, nhưng… đừng có chạy qua chạy lại liên tục rồi thỉnh thoảng lại trầm trồ mấy câu như “Ngầu quá!” hay “Tuyệt quá!” được không?! Cậu không thấy xấu hổ à?!
…Ah. Cảm giác này… Tôi nghĩ mình đã thấu hiểu sâu sắc cảm giác của một bà mẹ.
“Để cậu chờ lâu rồi Riot. Cậu tìm được thứ mình thích chưa?”
“Uhm… Có nhiều thứ tớ thích quá, không chọn được… Uwah! Cái này đẹp ghê!”
Oiiiiiiiii… Đừng có chảy nước miếng! Nếu không biết tớ còn nghĩ cậu vừa thấy đồ ăn ngon gì đó cũng nên…
“Tớ hiểu mà… Ngoài những mẫu thông thường thì còn vô số những mẫu độc đáo nữa. Những mẫu Golem làm từ chất liệu khác nhau và có độ bền khác nhau, những mẫu giới hạn làm từ vật liệu hiếm có… Tất cả đều rất hấp dẫn.”
“Ahh… Hiểu rồi. Từ lâu tớ đã muốn được chơi thứ này dù chỉ một lần.”
Không hiểu sao… tôi cảm giác khoảng cách vô hình giữa Pururu và Riot đã lặng lẽ biến mất. Khi hai người cùng chung sở thích gặp nhau thì chuyện này xảy ra cũng là bình thường.
“Vậy giờ… hoàn thành mục tiêu ban đầu của chúng ta đi.”
Thật ra chỉ cần bảo vệ được chồi non của Momo-sensei thì chọn Golem nào cũng được. Không cần gây tổn hại đến anh chàng sâu kia. Con Golem chỉ cần… đổi hướng đi của anh chàng sâu và trả anh chàng về với đám cỏ.
Vì sâu bọ vẫn là sinh vật sống. Bị thương sẽ cảm thấy đau…. Và điều đó thật đáng buồn. Nên nếu Golem có thể hành động theo chỉ thị… thì con nào cũng được hết!
“Hừm… Kuishinbo-chan mới dùng lần đầu, vậy chọn loại thường nha?”
“Hô… Bắt đầu từ cơ bản là rất quan trọng, vậy cũng tốt.”
“Thật ra chỉ có cách nói năng của El là lạ lùng thôi.”
Riot và tôi mới dùng Golem lần đầu, nên hai đứa chọn loại thông thường. Giá của một con là, một đồng vàng.
… Khá là đắt.
“Cảm ơn quý khách!”
Một người đàn ông da ngăm với quả đầu trọc lốc và khuôn mặt nghiêm nghị bên ngoài nhưng rất yêu quý trẻ con bên trong, quản lý Bobby.
Ông ấy luôn mỉm cười thân thiện với trẻ con mỗi khi nói chuyện với chúng… nhưng nụ cười của ông trông hơi đáng sợ nên ông ấy khá là đáng thương. Song lũ trẻ đến đây đều biết rõ nên chúng không cảm thấy sợ. Thật là tốt phải không quản lý? Tôi trả tiền cho tôi, Riot và cả Pururu. Hãy khen ngợi sự hào phóng của tôi đi.
Tôi lập tức quay về chỗ bãi đất trống sau tòa nhà Hiệp hội phục sư.
-------0-------
“Tới rồi!”
Trên đường đi có rất nhiều người mỉm cười khi thấy tôi, nhưng tôi không để ý lắm!
Kyu! Kyu!
“Woaa…. Thì ra sau tòa nhà Hiệp hội là thế này sao…”
“Chỉ là một khu đất trống thôi.”
Bình thường chỉ có tôi đến đây, tuy bây giờ đã có thêm Pururu và Riot.
“Đó là mầm cây của Momo-sensei à?”
Riot đã thấy một chồi non đang vươn mình dưới nắng mặt trời.
Đúng vậy! Đó là chồi non của Momo-sensei!
“Vậy… đây chắc là anh chàng sâu cậu nói nhỉ?”
Pururu nói, tay trỏ vào một con sâu bướm xanh lè.
Đúng vậy! Đó là…
“Gìììììììììììì?! Lại tới nữa á?! Nhanh quá vậy?! Quá nhanh luôn ấy! Thong thả tí cũng có chết ai đâu trời?!”
Anh chàng Sâu, đang bò thẳng tới chồi non của Momo-sensei.
“Đ… Đừng có mơ!”
Tôi chạy tới để ngăn cản, và… té dập mặt.
“Ui da!!... Woaa! Không kịp mất!!”
Riot cũng chạy tới… và đá bay anh chàng sâu đi.
“C…Cậu làm gì vậy?”
Tôi vội đứng dậy và nhặt anh chàng sâu lên. Cậu ấy đang oằn cả người lại… một vết thương nghiêm trọng. Tôi bình tĩnh lại và kích hoạt phép trị liệu.
“Fuu… nguy quá. Chậm một chút nữa là hết rồi.”
“Tại sao, cậu lại chữa cho nó?”
Riot bối rối hỏi. Cậu… không hiểu vùa rồi mình đã làm chuyện gì sao?
“Oiiii… Sâu cũng có quyền được sống đó. Nó sẽ cảm thấy đau khi bị đá, và nó sẽ chết.”
“Nhưng… nó là loài có hại, nó định ăn mầm cây của Momo-sensei mà.”
Đúng, tôi sẽ gặp rắc rối nếu chuyện ấy xảy ra… vì thế tôi mới mua Golem.
Nhưng chỉ có con người là tự động xem anh chàng sâu này là loài có hại. Anh chàng này vốn dĩ chỉ ăn để sống. Tôi sẽ không nghĩ đến việc giết các loài động vật khác nếu không vì muốn ăn chúng. Hẳn mọi người sẽ nói Chỉ có cậu là nghĩ vậy thôi!, song đó là nguyên tắc tôi tự đặt ra cho mình.
“Chúng ta tự tiện nghĩ như thế. Nó chỉ ăn để sống. Vì vậy, tớ mới mua Golem để đuổi anh chàng này đi.”
“Nhưng…”
Riot vẫn chưa phục.
“Anh chàng này… đang sống. Sinh vật này… có sự sống.”
Tôi cho Riot xem… anh chàng sâu giờ đã tràn trề sức sống trên tay mình.
…Ah, anh bạn sâu đang tức giận và ngoe nguẩy đôi sừng của mình.
“Xem đi! Anh bạn này đang tức giận nè! Xin lỗi mau đi! Cậu! Nên! Xin! Lỗi!”
“Uu…” Riot nhăn mặt. Nhưng cuối cùng cậu đã nhượng bộ và cúi đầu xin lỗi.
“X…Xin lỗi.”
Nghe được câu xin lỗi, anh chàng sâu thu cặp sừng lại.
“Anh bạn này tha lỗi cho cậu rồi! Anh bạn sâu rất chi là rộng lượng!!”
Pururu, chứng kiến sự việc từ nãy đến giờ cười khúc khích.
“Fufu… Kuishinbo, không… hành động ra dáng Thánh nữ lắm đó. Tớ hiểu ý của cậu. Nhưng đúng là cậu đang cố làm một việc rất khó.”
“Vì thế mới cần Golem.”
Cách giết vốn là cách nhanh gọn đơn giản nhất, nhưng… tôi cho rằng làm vậy không tốt chút nào nên chỉ còn cách mua Golem về trông chừng.
… Giết chóc là không tốt. Giết vì muốn đối phương chết khác với giết vì muốn ăn để sống.
“Ừm… Vậy, giờ chúng ta chế tạo Golem luôn nha?”
“Uwooo! Tớ chờ câu này nãy giờ!”
“…Rai, cậu kích động quá đó.”
Và cuối cùng, đã đến lúc chúng tôi tạo Golem của mình! Chúng tôi… sẽ làm ra con Golem nào đây?
Danh sách chương