Hai người phụ nữ phía ngoài đồng thời co rúm người lại một chút. Rất nhanh, người phụ nữ kia đã bĩu môi nói với Tần Nùng: “Được rồi, mối làm ăn này tôi không nhận được. Rõ ràng tửu quỷ kia không phải loại dễ đối phó, cô muốn ở lại thì cứ ở lại đi, tôi đi đây.” Nói xong cô ta lại xách túi xách trên sofa lên, giẫm giày cao gót lắc mông bước ra ngoài.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Nùng và Liêu tổng.

Không gian yên tĩnh xa lạ khiến Tần Nùng cảm thấy căng thẳng. Cô đi qua đi lại vài bước, cuối cùng vẫn cắn răng quyết định ở lại. Việc này liên quan tới tiền đồ và tài nguyên của cô trong tương lai, cô không thể dễ dàng lùi bước, thành bại chỉ trong một lần này.

Tần Nùng thầm cổ vũ bản thân, sau đó bước tới ngăn tủ ở phòng cho khách lấy một chiếc áo ngủ ra, cởϊ áσ lông vũ và váy trên người xuống, trần trụi mà mặc áo ngủ vào. Trong phòng có máy sưởi nên dù không mặc quần áo vẫn không cảm thấy lạnh, nhưng tay chân Tần Nùng vẫn đang run rẩy, căng thẳng tới mức khó thở.

Trước đó Tần Nùng từng có bạn trai, mới vừa chia tay không lâu. Hai người ở chung nửa năm, Tần Nùng cũng có thể tính là người có kinh nghiệm tình ái, nhưng rất hiếm khi cô chủ động, càng đừng nhắc tới chuyện chủ động dụ dỗ một người đàn ông xa lạ. Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đây như nhiệm vụ không cách nào hoàn thành.

Do dự một chút, Tần Nùng đi chân trần ra phòng khách, rót một ly nước ấm ở phòng khách sau đó bưng vào phòng ngủ chính. Trong phòng ngủ chính tối đen, chỉ có thể nương theo ánh sáng mỏng manh miễn cưỡng thấy được bố cục trong phòng. Trên một chiếc giường đôi siêu lớn có một người đàn ông thân hình cao lớn đang nằm lệch, dưới sàn nhà ở mép giường có một chiếc đèn bàn, đã bị ném tới vỡ nát.

Tần Nùng hít sâu một hơi rồi lại đi thêm vài bước, nhỏ giọng nói: “Liêu tiên sinh, Liêu tiên sinh ngủ rồi ư? Anh có muốn uống nước không?”

Người đàn ông trên giường bực bội trở mình, hô hấp dần trở nên nặng nề hơn, hệt như đang cố gắng áp chế gì đó. Giọng anh nặng nề, mang theo chút oán hận tới nghiến răng nghiến lợi, khàn giọng nói: “Vậy mà lại dám bỏ thuốc, tìm chết.”

Tần Nùng có chút ngoài ý muốn. Cô vốn cảm thấy tư thế nằm bò trên giường của người đàn ông có chút kỳ lạ, hệt như muốn giãy giụa lại như hoàn toàn mất hết sức lực, thì ra là bị bỏ thuốc.

Chẳng phải như vậy càng có lợi cho cô hơn sao? Tần Nùng thầm vui vẻ, nương theo tia sáng tối tăm mà sờ qua, miễn cưỡng đỡ người đàn ông kia dậy. Sau khi đút cho anh uống nửa ly nước cô lại bắt đầu vươn tay cởϊ qυầи áo đối phương.

Người đàn ông sốt ruột muốn đẩy cô ra, nhưng ngay cả sức lực để giơ tay lên cũng không có, chỉ có thể thở dốc nặng nề nói: “Cô muốn… làm gì?”

Tần Nùng cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nói: “Dường như Liêu tiên sinh đang rất khó chịu, phía dưới cũng đã cương cứng, để tôi giúp anh phát tiết ra, như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Người đàn ông tức tới hộc máu: “Cái gì mà Liêu tiên sinh? Cô… Cô cút đi.”

Tần Nùng biết người đàn ông đã bị bỏ thuốc, trước mắt chỉ là một con hổ giấy, cô mới không sợ anh. Chờ khi gạo nấu thành cơm rồi ngày mai lại bàn điều kiện với anh cũng không muộn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện