Chương 373

Tề Đẳng Nhàn nghe được vẻ mặt ù ù cạc cạc, mơ hồ, một lát sau mới nói: “Được rồi, tôi đây cũng là cảnh cáo cuối cùng cho cô, nếu cô không tin, đến lúc đó hãm sâu vào, đừng trách tôi không nhắc nhở cô. ”

“Ha, chỉ bằng mấy người?!” Mày kiếm của Ngọc Tiểu Long nhướng lên, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường, vồn dĩ không tin Tề Đẳng Nhàn có năng lực này.

Lần này cô trở về Đế Đô báo cáo công tác, nhân tiện mang theo trăm tỷ từ Ngọc gia, hơn nữa tập đoàn Hổ Môn, tập đoàn Từ thị còn có các thương nhân lớn tỉnh Đông Hải liên hợp tới, đã có một số tiền lớn để đối phó tập đoàn Hướng thị.

Tề Đẳng Nhàn nhún nhún vai, Ngọc Tiểu Long cảm thấy hắn không đủ tư cách nói những lời này, hắn cũng không muốn đi giải thích.

Đến lúc đó, thương chiến bắt đầu, mọi người tranh tài cao thấp là được rồi.

Đám người Ngọc Tiểu Long chính là nắm chắc vốn của tập đoàn Hướng thị không đủ, cho dù có Sở Vô Đạo giúp đỡ, nhiều lắm cũng chỉ mang đến trăm tỷ mà thôi, bọn họ liên kết lại, huy động nhiều tiền như vậy, vốn dĩ không hề sợ hãi.

Đúng lúc này, sắc mặt Ngọc Tiểu Long đột nhiên biến đổi, cơ thể đột nhiên nghiêng sang một bên

Tề Đẳng Nhàn cũng giống như vậy, có một loại cảm giác da đầu tê dại, cơ thể nghiêng qua một bên khác.

“Ba!”

Vào lúc này, một tiếng vang nặng nề truyền đến, sau đó, chỗ hai người vừa mới đứng xẹt qua một không khí lưu khó có thể bắt được, một viên đạn pằng một tiếng bay vào trong phòng.

Ngọc Tiểu Long thấy Tề Đẳng Nhàn cũng né được một phát này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó thản nhiên nói: “Nhìn không ra, anh còn là có chút bản lĩnh đó? ”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ngọc tướng quân gió thu chưa thổi ve sầu đã biết, bản lĩnh đúng là không kém chút nào, không hổ danh nữ chiến thần Hoa quốc. ”

Ngọc Tiểu Long nghe xong những lời này, không khỏi nâng mí mắt lên nhìn kỹ Tề Đẳng Nhàn một lát, rõ ràng, Tề Đẳng Nhàn vẫn có chút bản lĩnh.

“Cũng khó trách Sở Vô Đạo và Hướng Đông Tinh sẽ giao trọng trách cho anh, thì ra anh vẫn có chút bản lĩnh. Nhưng mà, chút bản lĩnh này, cũng không có được tác dụng gì!” Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói.

Sau khi nói xong lời này, cô lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại, quát: “Có người muốn ám sát tôi, phong tỏa ngọn núi! ”

“Vâng!”

Long Á Nam ở đầu dây bên kia không khỏi giật mình, vội vàng đáp ứng một tiếng.

“Nếu cô chết, tôi cũng không thấy gì lạ.”

“Cô lập nhiều công như vậy, đắc tội nhiều người như vậy, hơn nữa còn lộ liễu như vậy, người ta nắm giữ hành tung của cô dễ như trở bàn tay.”

Tề Đẳng Nhàn tựa vào phía sau tường, nhìn Ngọc Tiểu Long, thản nhiên nói.

Lúc này, Ngọc Tiểu Long cảm thấy được loại cảm giác bị nhìn chằm chằm biến mất, tim đập dần bình tĩnh lại, nửa cái đầu lọ ra khỏi tường, nhìn thoáng qua trong rừng núi.

“Hắn ta chắc là đang rút lui, nếu như tốc độ phong tỏa ngọn núi của cô đủ nhanh, có lẽ có thể ngăn cản được hắn.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Ngọc Tiểu Long quay đầu nhìn hắn thật sâu, cười lạnh nói: “Tốt nhất không phải là người của Sở Vô Đạo, nếu không…anh biết ám sát trung tướng Hoa quốc, sẽ có hậu quả là gì! ”

Tề Đẳng Nhàn không khỏi buồn cười, Sở Vô Đạo vừa mới ra tù, bây giờ không biết chạy đi đâu, làm sao mà rảnh rỗi đến ám sát Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tiểu Long cảm thấy là Sở Vô Đạo nắm không chắc ứng phó được với thương chiến nhằm vào tập đoàn Hướng thị tiếp theo, cho nên chuẩn bị phái người giết chết cô trước, cho nên, Sở Vô Đạo có hiềm nghi lớn nhất là điều không thể nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện