Chương 351

Tài sản của Cổ Tân Tư Cơ lên đến hàng trăm tỷ đô la, ví tiền của người dân ở Tuyết Quốc đều bị tên đầu sỏ này bào sạch.

Một mình anh ta có lẽ không kiếm được số tiền khổng lồ đó, nhưng anh em của anh ta… Cũng đều là đầu sỏ móc sạch ví tiền của người dân Tuyết Quốc!

Góp được năm mươi tỷ vàng, tuy nói có vẻ khó nhưng cũng không phải là chuyện không thể thực hiện.

Tề Chờ Nhàn yên lòng, nói: “Còn có một chuyện cần nhờ anh thu xếp một chút. Hãy tìm cho tôi thêm vài chuyên gia về kinh tế vĩ mô và vi mô, tôi chuẩn bị bắt đầu rồi…”

Cổ Tân Tư Cơ cũng toàn tâm toàn ý chấp thuận, loại chuyện kiếm được tiền tốt như này có gì mà phải từ chối chứ.

Tập đoàn Hổ Môn, tập đoàn Từ thị và các thế lực khác nếu đã muốn động đến tập đoàn Hướng thị, thì việc đầu tiên chính là đem vốn đầu tư rót vào thị trường chứng khoán để làm trống.

Tự nhiên có một lượng số lớn tiền đổ vào thị trường chứng khoán như vậy sẽ gây ra sự hỗn loạn, điều này khiến cho nhiều kẻ nắm được cơ hội.

Mặc dù Cổ Tân Tư Cơ đang ngồi trong tù nhưng cũng đã không ít lần ra lệnh cho người nghiên cứu tình hình một lượt.

Anh ta phát hiện thật sự sẽ sản sinh lợi nhuận liền nhanh chóng liên hệ với mấy người bạn cũng là đầu sỏ của Tuyết Quốc, huy động được khoảng năm mươi tỷ vàng.

Đám người Từ Ngạo Tuyết khiến cổ phiếu của tập đoàn Hướng thị tăng cao, tập đoàn Hướng thị thu được bao nhiêu, đến khi đó phải xem tiền bên nào nhiều hơn mới phân thắng bại được.

Có trong tay năm mươi tỷ này, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy không thể thua được.

“Lúc trước khi gặp mặt đám người Ngọc Tiểu Long, Từ Ngạo Tuyết cùng lắm cũng chỉ là khẩu chiến mà thôi. Nếu lần này thực sự làm như vậy chẳng khác gì xé mặt nhau.”

“Tổn thất lần này cũng không phải là chuyện nhỏ mấy trăm vạn như trước mà là mấy tỷ, mấy chục tỷ.”

“Tuy mình không cần Ngọc Tiểu Long giúp nhưng cô ta vẫn chủ động hỗ trợ vài lần. Dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là mình đã nợ cô ta một ân tình.”

“Được rồi, đến khi đó quay lại cảnh cáo cô ta một chút, nếu vẫn không thể khiến cô ta thay đổi thì cũng chẳng phải lỗi do mình.”

Tề Đẳng Nhàn vuốt cằm trầm tư một hồi, mũi tên này một khi đã bắn đi thì không thể có chuyện quay trở lại cung tên được.

Dù là muốn thu lợi từ phía Từ Ngạo Tuyết thì vẫn luôn phải thận trọng từng bước, không chút vội vàng, tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ được.

“Đinh linh linh…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tề Đẳng Nhàn thấy là số lạ thì trực tiếp cúp máy.

Một lúc sau điện thoại lại vang lên.

Tề Đẳng Nhàn thấy đây đã là cuộc gọi thứ hai thì mới bắt máy, sau khi nhận liền nghe được giọng điệu khách sáo từ bên kia: “Xin chào Tề tiên sinh, tôi là Dương Lệnh Quang chủ tịch tỉnh Đông Hải. ”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người hỏi lại: “Chủ tịch tỉnh? Ngài tìm tôi có việc gì sao?”

Dương Lệnh Quang nói tiếp: “Là như này, có người nhờ tôi tìm Tề tiên sinh, không biết Tề tiên sinh có rảnh để gặp mặt không?”

“Không rảnh, gần đây tôi rất bận.” Tề Đẳng Nhàn nói xong câu này liền cúp điện thoại.

Dương Lệnh Quang cầm điện thoại mà đơ người, mẹ nó, cũng gan quá ha, có người dám cúp thẳng điện thoại của ông ta luôn?!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện