Chương 326

Trong lòng Lý Vân Uyển bất giác lo lắng thay cho Tề Đẳng Nhàn.

“Anh Tề đúng là không biết chữ ‘sợ’ viết như thế nào, với ai cũng bày ra vẻ cứng đầu như thế.” Lý Vân Uyển cười khổ trong lòng.

Khi mọi người ai cũng sợ dáng vẻ đáng sợ này của Lý Nhị thúc thì Tề Đẳng Nhàn lại bình thản như không, chỉ thiếu mỗi việc nói ra câu ‘có thế thôi à’.

“Thanh niên gan dạ là chuyện tốt nhưng không biết giữ mồm giữ miệng thì là tự tìm đường chết!” Lý Nhị thúc lạnh lùng nói.

Ông ta đi về phía trước một bước, oanh một tiếng, sàn bê tông bị giẫm sụp xuống, cả bãi đậu xe như đang rung chuyển.

“Ông ta là con người sao? Sao lại mạnh như thế được? Đạp một cái, có khi thép cũng phải móp luôn ấy?”

“Đây là nhân vật đứng thứ hai của Lý Gia Quyền sao? Thật đáng sợ! Không biết luyện tập kiểu gì nữa.”

“So đấu với hạng người này đúng là ngu mà, mau chóng quỳ xuống đầu hàng còn hơn.”

Đám quần chúng hết cả hồn, bọn họ thấy chú hai Lý đã không phải là con người bằng da bằng thịt nữa mà là người sắt mặc chiến giáp thép.

Gương mặt Dương Văn Khải cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên hâm mộ, nói: “Không ngờ sức mạnh của chú hai đã đạt đến trình độ này, không biết sức mạnh của Lý lão đại đã ở mức độ nào?”

“Bố tôi mạnh hơn chú hai một chút.” Khóe môi Lý Thiên Lạc khẽ cong lên, đắc ý vô cùng: “Cậu Dương không cần lo, chú hai của tôi ra tay thì hôm nay là ngày tàn của thằng nhãi ngông cuồng này.”

Dương Văn Khải khẽ gật đầu: “Lát nữa chắc tôi phải kể lại Lý Gia Quyền mạnh đến mức nào cho bố tôi nghe để ông ấy giúp nhà cậu khếch trương danh tiếng!”

Tề Đẳng Nhàn khoát tay bảo Lý Vân Uyển đứng né sang một bên tránh bị đánh lây.

“Đến, để tôi xem thằng nhãi như cậu có bản lĩnh gì mà kiêu ngạo như thế!” Chú hai Lý hừ lạnh, vào thế đánh.

“Được thôi ông già, tôi cũng muốn xem thử ông có bản lĩnh gì mà hống hách như thế.” Tề Đẳng Nhàn cười như không cười tiến về phái trước, hai tay cũng giơ lên.

Chú hai Lý nhún người tấn công như mũi tên lao đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, đầu tiên là một cú đấm!

Tề Đẳng Nhàn đứng im không nhúc nhích, bàn tay phẩy nhẹ một cái đã có thể đánh lệch cú đấm của chú hai Lý.

Sau khi đánh hụt một đấm, chú hai Lý cũng không ngạc nhiên gì, thân mình chuyển hướng, hai nắm đấm cũng thay đổi, ngón tay co quắp biến thành hổ quyền như con mãnh hổ đang rình mồi!

“Mã hình biến thế kết hợp với tinh hoa của Lý Gia Quyền, thú vị!” Tề Đẳng Nhàn tán thưởng một câu.

Chiêu lần này là mãnh hổ xuống núi!

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại ra chiêu mãnh hổ lên núi – bát cực quyền, mãnh hổ giẫm nát núi!

‘Bốp! Bịch!”

Hai nắm đấu chạm vào nhau tạo ra tiếng vang long trời lở đất, mọi người đều thấy màng nhỉ đau nhức, sàn bê tông dưới chân hai người cũng nứt ra.

Sau khi chạm vào quyền cước của Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt chú hai Lý không khỏi thay đổi, sức mạnh của đối phương cứng rắn mạnh mẽ dọa người.

“Rõ là bát quái chưởng nhưng sao có thể mạnh như vậy?” Trong đầu chú hai Lý như có một tia chớp lóe lên, không kịp suy nghĩ gì mà vội nói ‘Hộ Tâm Chùy’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện