Chương 322

Dương Văn Khải sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, cả giận mắng: ” Chết tiệt, tên tạp chủng này, mày dám đập phá xe của tao, hôm nay tao nhất định phải giết mày!”

Sau khi nói xong, Dương Văn Khải tức giận đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

“Người này là ai vậy, lại dám đập phá xe ? Biển số xe này mà hắn cũng dám chọc vào sao? Thật không có mắt!”

” Chắc là thằng nhà quê từ nơi nào mới đến, không biết biển số xe của sếp tỉnh, bây giờ vui lắm đây.”

“Người kia chính là Dương Văn Khải công tử của Dương tỉnh trưởng sao? Mẹ kiếp, lại có người dám đập phá xe của cậu ta!”

“Chết chắc rồi, chết chắc rồi! Đập xe của nhà tỉnh trưởng, chín mạng cũng đền không đủ!”

Một số người qua đường thấy nơi này náo nhiệt quá, đều chạy tới xem thử, sau khi nhìn thấy biển số xe, đều đồng loạt rùng mình.

Đây là xe riêng của tỉnh trưởng, lại có người to gan coi trời bằng vung đập nát nó.

“ Đừng nói là xe của tỉnh trưởng, cho dù là xe của người đứng đầu đế đô làm như vậy, tôi cũng sẽ đập nát.”Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

Hắn là một người, rất nguyện ý cùng người khác giảng đạo, nhưng mà hắn thấy rằng những người bên ngoài thậm chí còn vô lý hơn những người trong nhà tù U Đô.

Vì vậy, Tề Đẳng Nhàn rất sẵn lòng dạy cho những người như vậy một bài học, để họ hiểu thế nào là đạo lý.

Lý Vân Uyển run rẩy nói: “Anh Tề, đây là xe của tỉnh trưởng, không phải xe của chó mèo… Anh đập phá như vậy, là lớn chuyện rồi đấy!”

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Có chuyện gì lớn? Hắn say rượu lái xe, suýt chút nữa đụng phải người, còn không chịu xin lỗi, tại sao còn đòi tính sổ lên hết trên người chúng ta!”

“Tính sổ?”

“Ha ha ha, thật là một câu chuyện cười!”

“Đừng nói tao say rượu lái xe, cho dù tao vừa chơi thuốc vừa lái xe, tông chết chúng mày đi nữa, đều là tại chúng mày có mắt không tròng mà thôi!”

“Toàn bộ cái tỉnh Đông Hải này, ta chính là đạo lý, dám chống lại ta, chính là chống lại luật pháp!”

Dương Văn Khải cười phá lên, anh ta đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, đôi mắt anh ta sắt lẹm như dao, nồng đậm mùi sát khí.

Tề Đẳng Nhàn đưa tay lên nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: “Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, quỳ xuống xin lỗi chúng tôi và ăn năn về những gì anh đã làm hôm nay. Nếu không, kết cục của anh sẽ chẳng khác gì chiếc xe này!”

“Dọa tao à? nực cười thật đấy!”

“Một thẳng nhà quê như mày mà cũng dám uy hiếp tao?”

“Chết tiệt, tao nói cho mày biết, tao là con trai của Dương Lăng Quang, người đứng đầu tỉnh Đông Hải!”

“Mày động đến một ngón tay của tao thôi, tao đảm bảo cả nhà mày sẽ cùng theo mày bồi táng!”

Dương Văn Khải thậm chí còn kiêu ngạo đưa mặt lại gần, cười lạnh nói: “Động vào tao thử xem?”

“Dương công tử bá đạo quá! Loại phế vật đáng chết này lại dám khiêu chiến với Dương công tử? chỉ cần một ngón tay thôi cũng có thể bóp chết hắn rồi!”

“Dương công tử, người cùng loại phế vật cỏ rác này nói nhiều làm gì? Mau tìm người tới đập chết hắn đi, sau đó chúng ta đi ăn nhậu no say.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện