Chương 308
Tề Đẳng Nhàn nghe xong, vẻ mặt không vui, cau mày nói: “Tôi không muốn nhiều lời với những tên không nghe hiểu tiếng người như anh.”
“Thằng khốn, mau bỏ súng xuống, mày dám chĩa súng vào thiếu đà chủ, không muốn sống rồi đúng không?”
“Mày có biết là mình đang làm gì không? Mày dám động đến một sợi lông của thiếu đà chủ, cả nhà mày sẽ phải chết vì sự ngu xuẩn của mày.”
“Tên chó má này mau bỏ súng xuống, quỳ xuống xin lỗi cho đàng hoàng!”
Mấy cô hotgirl mạng đều hét ầm lên, hết người này đến người khác bảo vệ thiếu đà chủ.
Tề Đẳng Nhàn cười cười đổi súng sang tay kia, nói: “Mấy người có thể im lặng một chút được không? Nếu thật sự sốt ruột như vậy, thì mau bước lên đây chịu thay cho anh ta.”
Mấy cô hotgirl mạng đó bị dọa sợ đến mức toàn thân run rẩy, liên tục lùi ra sau, trốn sang một bên.
“Quỳ xuống.” Tề Đẳng Nhàn đi đến trước mặt Từ Dương, chọc họng súng vào trán anh ta, nhàn nhạt nói.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim của Trương Nhu gần như là ngừng đập. Tên này không hổ là người khiến anh rể cô ta kính sợ như kính sợ một vị thần!
Quỳ xuống?
Cả đời này của Từ Dương chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ phải quỳ gối trước mặt người khác, từ trước tới nay đều là người khác quỳ xuống trước mặt anh ta.
“Bắt Từ Dương tao quỳ xuống?”
“Đùa gì vậy? Não mày thật sự bị úng nước rồi sao?”
“Đừng tưởng rằng trong tay mày có súng thì tao sẽ sợ, có bản lĩnh thì nổ súng bắn chết tao, xem mày sẽ có kết cục ra sao.”
Từ Dương tràn đầy kiêu ngạo, cười nhạt nói: “Muốn tao quỳ xuống, được thôi, nhưng phải với một điều kiện là ngay tại chỗ này mày biến thành tổ tiên của tao!”
Từ Dương cứng rắn như vậy hiển nhiên lại nhận được sự ngưỡng mộ của mấy cô hotgirl trên mạng đó, bọn họ cảm thấy anh ta rất mạnh mẽ, cũng rất có khí chất của một nhân vật lớn.
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn dần lạnh đi, đằng đằng sát khí.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Từ Dương không khỏi ớn lạnh, trầm giọng nói: “Mày có dám để tao đi gọi người tới không? Không phải mày rất thích đánh nhau sao?”
Sau khi nghe thấy lời này Tề Đẳng Nhàn không nhịn được bật cười.
“Sao? Không dám à?” Từ Dương khiêu khích nhìn Tề Đẳng Nhàn.
“Anh không cần dùng chiêu khích tướng ở đây, chẳng có tác dụng gì với tôi. Nhưng mà, nếu như anh đã tự tin như vậy thì tôi sẽ cho anh thêm cơ hội.”
“Anh cứ việc gọi điện hết cho những người mà anh có thể gọi đến đi.”
“Xem xem, hôm nay bọn họ có thể giết chết tôi không.”
“Nếu như bọn họ làm không tốt, vậy thì hôm nay tôi nhất định sẽ giúp anh về với tổ tiên.”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh hạ súng xuống, sau đó đi đến bên cạnh Trương Nhu và Lý Vân Uyển, tiện tay ném khẩu súng lên bàn.
Từ Dương không nói gì thêm, liền lấy điện thoại ra gọi người tới.
“Thiếu đà chủ, gọi tất cả các cao thủ của Long Môn tới, giết chết hắn ta!”
“Tên này quá kiêu căng, thiếu đà chủ, anh nhất định phải xử lý hắn thật mạnh tay mới được đó!”