Chương 301

Trương Nhu kinh hoàng đứng dậy hét lớn, vùng vẫy liên tục, nhưng hoàn toàn vô ích, sức của tên đầu trọc kia rõ ràng lớn hơn cô rất nhiều.

Tên đàn ông đầu trọc vung tay tát vào mặt Trương Nhu, lạnh giọng nói “Ngoan ngoãn theo ông đây quay về hầu hạ tiểu đà chủ thật tốt, đừng quấy phá nữa, nếu không sẽ không gánh nổi hậu quả đâu! Cho dù là anh rể đi nữa, cũng không gánh nổi đâu!”

Trương Nhu kinh hãi nói “Các người biết anh rể của tôi là không mà lại dám ức hiếp tôi như vậy chứ?”

“Anh rể mày không phải là Diệp Phong sao? Nói nghe cho hay thì chính là khách khanh, còn nói khó nghe thì chính là con chó do Long Môn bọn tao nuôi mà thôi, có tư cách gì mà dám thách thức tiểu đà chủ chứ?” tên đầu trọc vẻ mặt khinh thường, lại giáng thêm một cái tát nữa vào mặt Trương Nhu.

Trương Nhu bị đánh liền sợ hãi, vẻ mặt sợ sệt, nước mắt cũng đã chảy ra.

“Anh quen cô gái này sao?” Lý Vân Uyển không nhịn được mà hỏi.

“Ừ, là em vợ của bạn.” Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ rồi nói.

Lý Vân Uyển nói “Cô ấy hình như đắc tội với tiểu đà chủ của Long Môn tỉnh Đông Hải rồi, phải làm sao đây?”

Tề Đẳng Nhàn còn chưa nói gì, tên đầu trọc đã ném Trương Nhu về phía đám thuộc hạ, mấy tên kia liền lập tức giữ Trương Như lại không để cô chạy trốn.

“Hai người kia, vừa rồi đã nhìn thấy được cái gì cũng coi như chưa từng nhìn thấy, đã hiểu chưa?”

“Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài dù chỉ nửa tiếng, tao sẽ cả nhà bọn mày chết hết!”

“Đây chính là phong cách làm việc của Long Môn bọn tao, nếu không tin cứ đi hỏi thăm thử đi”

Tên đầu trọc quay đầu nhìn hai người Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển, rồi hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói.

Tề Đẳng Nhàn nghe xong những lời này, không khỏi nhếch miệng cười, nói “Tôi vốn đã không muốn để ý đến các người, nhưng anh đã nói như thế rồi, tôi đây cũng rất muốn thử một chút, xem Long Môn các người làm cả nhà tôi chết như thế nào đây?”

Nếu tính cả nhà, thì họ hàng Tề gia ở đế đô này đều có cùng huyết thống với nhau.

Tên đầu trọc nghe vậy, không khỏi sửng sốt, sau đó ánh mắt lập tức trở nên hung ác, nói “Tên nhãi ranh này, mày con mẹ nó muốn chết rồi à?”

Trương Nhu cũng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, trước tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng, hai mắt dán chặt vào Tề Đẳng Nhàn liên tục ra tín hiệu, hy vọng Tề Đẳng Nhàn có thể cứu cô, cùng lắm, cũng hãy gọi điện cho Diệp Phong.

“Để người ở lại, bồi thường tiền thuốc men, sau đó tự chặt đứt hai tay của mình, rồi cút ra khỏi phòng của tôi.”

“Chuyện ngay hôm nay, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra.”

“Nếu không, tôi đây cũng mặc kệ Long Môn hay Trùng Môn gì của các nguời.”

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhã ngồi trên ghế, thản nhiên nói, con ngươi vẫn luôn dán trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Vân Uyển.

Rung đùi, rõ ràng không thèm để đám người kia vào mắt.

Lý Vân Uyển không khỏi dở khóc dở cười, đưa tay vỗ nhẹ vào người hắn một cái, sau đó liền giấu hai chân xuống gầm bàn.

Tề Đẳng Nhàn tiếc nuối thu ánh mắt lại, sau đó liền nghe được tiếng cười lớn không chút kiêng nể gì của tên đầu trọc.

“Bỏ người lại sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện