Chương 297

Phản ứng đầu tiên của cô ta không phải là xấu hổ mà là khiếp sợ, sau đó là hơi chút sợ hãi.

Rốt cuộc, vị lão tổng thần bí này chính là đại nhân vật có thể khiến Từ Ngạo Tuyết kiêng kỵ!

Đến khi bữa tiệc kết thúc, tâm trạng Kiều Thu Mộng vẫn rất rối bời.

“Quan hệ giữa anh và vợ kỳ lạ thật đấy!” Hướng Đông Tinh khoanh tay trước ngực, trên mặt lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như cũ.

“Dưa hái xanh không ngọt, không thể nào làm khác được!” Tề Đẳng Nhàn ngược lại khá lạc quan, chỉ là có chút bất đắc dĩ cùng phiền muộn.

Hắn đương nhiên rất muốn có quan hệ tốt với Kiều Thu Mộng. Cho dù không thể thành vợ chồng thì có thể biến về như lúc trước hai đứa nhỏ vô tư bên nhau cũng tốt. Nhưng xem ra, mọi chuyện đều không như ý.

Hướng Đông Tinh nhìn ra được, nói “Cô ấy rất không tín nhiệm anh.”

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ bật cười, nói “Không sao cả.”

Hướng Đông Tinh nói “Tôi nói với cô ấy là vị lão tổng thần bí kia có hứng thú với cô ấy, anh có thể mượn cơ hội này biểu hiện thật tốt, sau đó cho cô ấy một bất ngờ.”

“Không cần thiết, cho dù làm vậy thì cô ấy chẳng qua chỉ là thích bối cảnh lớn mạnh của vị lão tổng thần bí kia, mà không phải một cảnh ngục nhỏ không biết chui ra từ xó xỉnh nào này.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đạm nhiên, giống như cao tăng đã nhìn thấu hồng trần.

“Các anh thật thú vị.” Hướng Đông Tinh nghe đến đó, khóe miệng bất giác nhếch lên một độ cung rất nhỏ, lắc đầu rời đi.

Ngày hôm sau Tề Đẳng Nhàn đến Tianlai Capital mới phát hiện, đề tài lão tổng thần bí này được marketing tốt đến mức người người đều tin!

Ngay cả nhân viên trong công ty đều chạy đến hỏi hắn “Tề tổng, ông chủ lớn đứng sau công ty chúng ta là ai vậy? Có thân phận gì? Lai lịch thế nào? Anh có quen không?”

Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể cười tủm tỉm đáp “Thiên cơ đừng hỏi.”

“Chuyện mà lão tổng thần bí dặn các cậu phải làm tốt, sắp xếp hạng mục chuẩn bị hợp tác với tập đoàn Kiều thị cho thỏa đáng.” Mở một cuộc họp đơn giản, Tề Đẳng Nhàn nhân mạnh việc này, hoàn toàn phủi sạch quan hệ giữa hắn và lão tổng thần bí do Hướng Đông Tinh đắp nặn nên.

“Có thể làm Tề tổng an tâm làm việc cho mình, ông chủ thần bí phía sau chắc chắn không hề tầm thường!”

“Nói nhảm! Trước khi Hướng tổng thu mua những lô đất đó, tỉnh còn chưa truyền xuống tin tức gì đâu, hiển nhiên là vị lão tổng thần bí này của chúng ta nắm được tin tức nội bộ!”

“Có thể làm Hướng tổng hỗ trợ yểm hộ như vậy, người này nhất định không đơn giản, không chừng là ông chủ lớn nào đó ở đế đô…”

Đám nhân viên cấp cao trong Tianlai Capital, trong lòng đều có vô số ý tưởng, vừa tan ca, mọi người không hẹn mà cùng thảo luận về vị lão tổng thần bí này.

Cũng chính là hôm nay, Sở Vô Đạo bị Từ Ngạo Tuyết ngộ nhận là lão tổng thần bí bước ra từ nhà tù U Đô.

Không thể nói là mãn hạn tù, mà là nói, trạng thái tinh thần của anh ta đã điều chỉnh tốt, sẽ không lại xảy ra chuyện đại sát tứ phương nữa.

Trải qua vài lần đánh giá, cảnh ngục U Đô và các lãnh đạo cấp cao quyết định thả Sở Vô Đạo.

Vừa mới bước ra khỏi nhà tù U Đô, một chiếc xe quân sự chặn trước mặt Sở Vô Đạo. Từ trên xe bước xuống là một ông lão bảy mươi tuổi râu tóc bạc trắng.

Ông lão tuy tuổi đã cao, nhưng tinh thần quắc thước, đôi mắt sắc bén như ưng tựa hổ, hiển nhiên là cả đời trải qua thiết huyết sát phạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện