Chương 262

“Anh cứ giãy giụa suy nghĩ muốn biểu hiện ở trước mặt tôi như vậy thực sự rất nhàm chán, còn cực kỳ trẻ con….”

Nói xong lời này, Ngọc Tiểu Long quay đầu nhìn thẳng vào Tề Đẳng Nhàn, trong mắt của cô chỉ có một mảnh đạm mạc.

Tề Đẳng Nhàn bật cười, lắc đầu hỏi: “Thật không biết cô lấy đâu ra cái cảm giác về sự ưu việt này thế?”

“Tôi giúp tập đoàn hướng thị vì nhằm vào cô sao?”

“Cô nghĩ nhiều rồi, cái đó chẳng qua là vì tôi phải thực hiện một lời hứa mà thôi.”

Môi Ngọc Tiểu Long nhẹ nhàng giật giật, rõ ràng là mang theo chút khinh thường, cô không hề tin vào lý do thoái thác này của Tề Đẳng Nhàn.

“ngạo tuyết là bạn tốt của tôi, tôi sẽ giúp cậu ấy, nếu anh vẫn tiếp tục bất mê chấp ngộ thì đến lúc đó cũng đừng trách tôi không lưu tình.” Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói.

“Tuy rằng cô có hơi kiêu ngạo một chút nhưng không phải người tâm địa xấu xa, tôi đây cũng nhắc nhở cô một câu.” Tề Đẳng Nhàn khinh thường cười.

“Để từ ngạo tuyết thành thành thật thật cút về Đế Đô làm ăn buôn bán của cô ta, đừng có đánh chủ ý gì lên tập đoàn hướng thị nữa!”

“Còn cả cô nữa, tốt nhất là không nên nhúng tay vào, nếu không tôi sợ ngọc gia các cô mất công quá nhiều rồi tới lúc đó cô hết chỗ đặt chân.”

“Nếu cô vẫn chấp mê bất ngộ, bị vả sưng mặt thì cũng đừng oán trách tôi.”

Ngọc Tiểu Long chỉ cảm thấy mấy lời này phá lệ buồn cười, Tề Đẳng Nhàn chỉ là một cảnh ngục nhỏ mà thôi, lấy cái gì mà tranh đây?

Có lẽ trên người hắn có vài điểm sáng đi nữa nhưng mấy cái đó ở trong mắt Ngọc Tiểu Long chẳng qua cũng chỉ là ánh sáng đom đóm, sao có thể so sánh được với ánh trăng trên cao cơ chứ?

“Được rồi, vậy tôi chờ anh!”

“Lần này tôi sẽ rời khỏi trung hải một thời gian quay về Đế Đô, tập trung tài sản ngọc gia lại.”

“Đến lúc đó tôi muốn nhìn thử xem, dưới áp lực như Thái Sơn đè xuống như vậy thì anh có thể làm nên trò trống gì?”

Ngọc Tiểu Long đột nhiên ha hả cười, xoay người về hướng khác rời đi, vừa đi vừa nói: “Một người có lòng tự trọng là chuyện tốt nhưng lòng tự trọng quá cao khó tránh khỏi sẽ có vẻ lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe.

Tề Đẳng Nhàn nhìn bóng dáng Ngọc Tiểu Long rời đi, khoé miệng mang theo tia cười khinh thường, cũng được, ở trong trận đại chiến giữa tập đoàn hướng thị và hai tập đoàn lớn này hãy nghiêm túc đấu một trận đi!

“hướng tổng này, không phải tôi đã nhắc nhở cô rồi sao? Sao cô lại cứ không để trong lòng vậy chứ? Cô có biết hôm nay như vậy rất nguy hiểm hay không hả!” Tề Đẳng Nhàn có chút bất đắc dĩ đi tới trước mặt Hướng Đông Tinh.

“Xin lỗi, là do tôi quá tự đại.” Trên mặt Hướng Đông Tinh hiện lên một tia thẹn thùng hiếm thấy.

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Thôi vậy, như thế cũng được, cứ như vậy cô cũng có thể hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật của Vương Hổ.”

Việc Hướng Đông Tinh xử lý chuyện tình cảm với Vương Hổ thật sự có hơi chút xu hướng chơi với lửa có ngày chết cháy khiến cho cô ta không còn gì để nói.

“Quả nhiên vẫn là Lý Vân Uyển nguyện ý nghe lời mình nhất, để cô ta chờ thì cô ta vẫn luôn chờ chỗ này.” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.

Thấy Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tinh bình yên vô sự tiến lại, Lý Vân Uyển nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa rồi ở trên đường cô ta gặp phải Ngọc Tiểu Long nên cô ta để Ngọc Tiểu Long nên núi xem thử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện