Chương 238

Tạ Cương cũng chú ý tới, sắc mặt đen lại, nói: “Anh vẫn không đứng dậy nổi phải khống?!”

“Hả? Cả anh nữa, làm gì mà cũng ngồi? Thật cho rằng chính mình là đại lão đúng không?”

“Được mời rượu chị Tĩnh chính là vinh hạnh của mấy người!”

Diệp Phong lại ngay lúc này bất đắc dĩ cười cười: “Đứng lên uống thì không cần, mọi người ngồi xuống đi!”

Trương Tĩnh và Trương Nhu lúc này mới chú ý tới Diệp Phong ngồi, lập tức sửng sốt, không nghĩ tới anh ta cũng xen lẫn ngồi ở trong nhóm người này.

“Anh là cái thá gì? Dám nói chuyện với chị Tĩnh như vậy? Mời rượu cũng không đứng dậy nổi sao? Có phải hay không cần tôi dạy lại anh cách làm người!” Tạ Cương tức giận quát.

Diệp Phong bình tĩnh nói: “Tiểu Tĩnh, Tiểu Nhu, đều ngồi xuống đi.”

“Tiểu Tĩnh?!”

Mọi người nghe thấy xưng hô này của Diệp Phong thì gần như đều bị dọa tè cả ra quần.

“Thật là người như nào thì sẽ quen biết bạn bè kiểu đó mà, họ Tề kia thích ra vẻ, người bạn này hắn dẫn tới cũng không tốt hơn so với hắn ở điểm nào cả….”

“Mẹ nó, vất vả lắm mới làm quen được với chị Tĩnh, nếu chị Tĩnh bởi vì tên nhãi nhép này mà tức giận thì tìm người nhét hai tên này vào bao tải rồi thả xuống biển cho chết chìm đi!”

“Đúng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, hai người đều không phải là thứ gì tốt….”

Trương Tĩnh vừa mới chuẩn bị ngồi xuống thì Diệp Phong lại vỗ vỗ đùi của mình, cười nói: “Em ngồi chỗ nào đấy?”

Trương Tĩnh liếc mắt nhìn Diệp Phong một cái, sau đó thản nhiên ở trên đùi anh ta mà ngồi xuống.

Một màn này trực tiếp khiến mọi người ở hiện trường trợn mắt há hốc mồm!

Chị Tĩnh vậy mà lại ngồi xuống ở trên đùi người đàn ông này?

Người đàn ông này rốt cuộc là ai?

“Tiểu Tĩnh, còn không mau mời rượu nhị đương gia đi?!” Diệp Phong có chút không thoải mái nhắc nhở một câu.

Trương Tĩnh phục hồi tinh thần, vội vàng cầm chai rượu tới rót rượu cho Tề Đẳng Nhàn, cười nói: “nhị đương gia, lần trước đã đắc tội với cậu nhiều, không nghĩ tới cậu có thể tới thăm quán bar của chúng tôi thêm lần nữa, thật là vinh hạnh!”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Không sao, tôi đã uống rồi, không muốn uống nữa.”

Trương Tĩnh cũng không ngại, tự mình cầm chai rót đầy ba ly rượu uống cạn, mặt đẹp đều nổi lên một tầng ráng hồng, nói: “Nếu nhị đương gia không muốn uống thì thôi, tôi đây đành kính trước ngài!”

Nói xong cô ta quay đầu đưa ly cho Trương Nhu, rót đầy ba ly khác, nói: “tiểu nhu, mời nhị đương gia ba ly.”

Trương Nhu cực kỳ chấn kinh, người này có địa vị gì vậy? Có thể khiến chị gái của mình tự mời rượu? Hơn nữa hình như còn có quan hệ không tồi với anh rể nữa?

Trương Nhu không dám nói nhiều, bưng ly rượu lên uống cạn ba ly, ngược lại không nói thêm gì.

Nhìn một màn trước mắt này khiến mọi người như bị sét đánh, một đám mãi không hồi thần được.

“Rượu hôm nay mọi người uống thoải mái, tôi nể mặt mũi của nhị đương gia, sẽ miễn hoá đơn cho mọi người.” Trương Tĩnh lại cười nhạt nói thêm một câu.

Giờ phút này, trên mặt Tạ Cương miễn bàn có bao nhiêu xuất sắc, một chút khiếp sợ, một chút sợ hãi, một chút đờ đẫn, thay đổi chóng mặt như đang diễn kịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện