"Nhìn bản tôn làm gì!" Tiểu gia hỏa trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái.

Phượng Cửu cười cười, đột nhiên xoay người duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ phấn nộn của hắn: "Ta càng ngày càng thích ngươi, phải làm sao bây giờ?"

Nghe nói như thế, tiểu phượng hỏa kinh ngạc mở to mắt nhỏ, khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhanh chóng đỏ bừng, hắn nỗ lực làm ra bộ dáng tức giận, nhưng biểu tình lại có chút ngượng ngùng, trên mặt mang theo ba phần thẹn bảy phần không được tự nhiên.

"Ngươi, ngươi đừng tưởng rằng nói như vậy bản tôn sẽ đối khác với ngươi, ngươi chính là kẻ ngu ngốc! Bản tôn mới sẽ không thích ngươi, còn có, ngươi đừng động tay động chân không đứng đắn, không giống nữ nhân một chút nào!"

Sau khi kết thúc những gì muốn nói, hắn lại ngạo kiều (ngạo: ngạo mạn; kiều: đáng yêu) quay đi, không thèm nhìn nàng.

Phượng Cửu cười cười, chỉ cảm thấy tiểu thí hài mang bộ dáng thẹn thùng bẽn lén thật là đáng yêu.

"Tiểu nha đầu, lại đây, lại đây để ta có thể có cái nhìn thật tốt."

Giọng nói mạnh mẽ mà dày dặn lại lần thứ hai truyền đến, mà lần này, thanh âm vừa ra, kèm theo một luồng hấp lực đem cả người Phượng Cửu hút vào bên trong.

"Nữ nhân ngu ngốc!"

Sau khi tiểu phượng hỏa ăn xong vỏ trứng còn đang xoa tay thì thấy nàng bị một cỗ lực đạo hút vào bên trong, không khỏi lo lắng kinh hô một tiếng, vội vàng đi theo qua.

Phượng Cửu chỉ cảm thấy cả người không thể động đậy, ngay cả lời nói cũng không thể nói ra, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã bị cuốn đến bên trong, đi vào trước một bộ xương cốt khô.

Ngay sau đó, một cỗ lực lượng xâm nhập vào bên trong gân mạch nàng, nàng cảm giác dưới sự xâm lấn của cỗ lực lượng kia, cả người giống như bị phơi bày loã thể bại lộ dưới ánh nắng, như xích quả không có bí mật nào có thể giấu.

Mà tiểu phượng hỏa đang đuổi theo sau, lại đụng phải một tầng kết giới bị ngăn cách bên ngoài, không tài nào tới gần Phượng Cửu bên trong.

Nhìn đến cả người nàng vẫn không nhúc nhích đứng ở phía trước bộ xương cốt khô, hắn có chút hoảng hô to: "Nữ nhân ngu ngốc! Nữ nhân ngu ngốc, ngươi thế nào?"

"Thân thể huyền linh? Lại là thân thể huyền linh? Ha ha ha ha! Ngàn năm khó có được một thân thể huyền linh, Sở Bá Thiên ta cư nhiên đụng phải? Ha ha ha! Ông trời không từ bỏ ta, trời không từ bỏ ta a! Ha ha ha ha......"

Phượng Cửu chỉ nghe thấy giọng nói vừa hưng phấn vừa kích động đang cười lớn, cỗ lực lượng đang trói buộc nàng vừa thu lại, cả người nàng vô lực ngã ngồi trên mặt đất, vừa lúc nhìn thẳng vào bộ xương cốt khô trước mặt.

Người cũng không cảm giác được sát ý, cũng không cảm giác được ác ý, có chỉ là giọng nói kích động mà hưng phấn kia, bởi vậy, Phượng Cửu không hề lo lắng, ngược lại đối tiểu phượng hỏa bị ngăn cách bên ngoài kết giới nói: "Ta không có việc gì, không cần lo lắng."

Hai người dù sao cũng là linh hồn có khế ước, tiểu phượng hỏa sau khi bình tĩnh lại cũng cảm ứng được hiện tại nàng không có việc gì, lập tức hừ một tiếng, có chút không được tự nhiên nói: "Ai lo lắng cho ngươi?" Nhưng một đôi mắt vẫn không tự chủ mà nhìn về phía bên trong kết giới, muốn nhìn xem tình huống của nàng một chút.

Biết hắn nói như thế nhưng trong lòng không nghĩ thế, Phượng Cửu cũng không để ý, mà đem lực chú ý đặt ở trên bộ xương cốt khô trước mắt, thử tính gọi một tiếng: "Tiền bối?"

Cũng vào lúc này, bộ xương cốt khô hiện lên một hình ảnh cảm ứng, một người nam tử trung niên mặc áo đen hiện lên ở giữa không trung, ánh mắt sắc bén ẩn chứa uy áp nhìn Phượng Cửu phía dưới.

"Có được thân thể huyền linh, tiểu nha đầu, ngươi thật sự không đơn giản a!"

Thân thể huyền linh không chỉ ngàn năm khó có được một, hơn nữa, còn là khế chủ của thượng cổ thần thú phượng hoàng lửa, một tiểu nha đầu như vậy, sao có thể là người bình thường? Cũng là trời cao có mắt, ngay trước khi huyết tinh cuối cùng của hắn tan hết đã đưa tới một quỷ tài tu luyện tốt như vậy, khiến hắn có thể kéo dài truyền thừa......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện