Nghe được lời này, nam tử trung niên ngửa đầu cười to: "Ha ha ha ha! Thật là buồn cười! Chỉ bằng ngươi mà muốn giữ được ta? Không khỏi quá ngây thơ đi!"

Ánh mắt hung ác và nham hiểm của hắn nhìn nàng chằm chằm, trên mặt lộ ra thần sắc tàn nhẫn, một tay rút trường kiếm từ bên hông ra, u ám nói: "Trốn? Một kẻ hèn như ngươi còn chưa đủ sức khiến ta sợ tới mức phải đào tẩu! Ngược lại, lúc này vận khí của ngươi sẽ không tốt như vậy."

"Muội muội! Ta tới giúp ngươi!"

Quan Tập Lẫm truy theo ám hiệu mà Phượng Cửu lưu lại nhảy lên bức tường, đứng ở phía trên nhìn mọi người trong viện. Sau khi đánh giá một phen, liền nói: "Ngươi hãy đối phó lão kia, những tên khác hãy giao cho ta."

Giọng nói rơi xuống, nhảy khỏi bức tường, thanh kiếm trong tay rung lên, kiếm khí lạnh thấu xương trong nháy mắt đánh về phía hắc y nhân trong viện.

Nhìn thấy hắn tiến lên, đôi môi dưới khăn khe mặt của nàng bất giác câu lên, không quên giao đãi: "Ca, hãy lưu lại vài người sống cho ta, đừng giết hết."

"Không thành vấn đề!"

Hắn cao giọng đáp lời, trong giọng nói mang mười phần chiến ý lạnh lẽo thấu xương, thanh kiếm trong tay vốn đã hướng về cổ họng của hắc y nhân, ngay sau khi nghe được lời nàng nói, mũi kiếm hưu một tiếng xoay sang hướng khác, đánh về phía thân thể đối phương.

"Còn dám đuổi tới nơi này? Các huynh đệ, giết hắn!"

Tên hắc y nhân nhìn thấy thanh kiếm trong tay Quan Tập Lẫm đang vung về phía hắn ta, lập tức hét lớn một tiếng. Tất cả mấy người xung quanh đều trầm giọng, tám người nhanh chóng vây thành vòng tròn xung quanh Quan Tập Lẫm, mũi kiếm của tám thanh trường kiếm cũng ngắm chuẩn đâm về phía hắn.

Huyền khí trên người mọi người bắt đầu khởi động, sát khí khát máu, kiếm khí sắc bén phụt ra từ mũi kiếm gào thét vang lên trong viện. Lấy tám địch một, nhìn thế nào đều sẽ là tám người sẽ thắng. Bởi vậy, sau khi nam tử trung niên chỉ nhìn lướt qua, liền không chú ý thêm đến bọn họ, mà là dừng ánh mắt hung ác nham hiểm ở trên người nữ tử phía trước.

Phượng Cửu nhìn thoáng qua về phía Quan Tập Lẫm, sau đó liền thu hồi ánh mắt, cũng không lo lắng hắn sẽ bị vài tên hắc y nhân giết chết. Rốt cuộc, trong khoảng thời gian này, hắn tu luyện cũng không phải là uổng phí.

Ánh mắt nàng dừng ở trên người nam tử trung niên phía trước, đồng thời điều động hơi thở huyền lực trong cơ thể, rót vào trên thanh chuỷ thủ trong tay. Ngay sau đó, trong nháy mắt thân ảnh chợt loé, lao về phía trước, lưỡi đao trong tay hình thành một luồng khí sắc bén của đao cương, hưu một tiếng cắt qua không khí, đụng vào thanh trường kiếm của đối phương.

"Leng keng!"

Nam tử trung niên cầm thanh kiếm trong tay và ngăn trở công kích của nàng, cười lạnh: "Đấu với ta? Ngươi còn non lắm!" Áp xuống một lực đạo, trường kiếm trong tay vừa chuyển, bay về phía nàng.

"Hưu! Hô!"

Phượng Cửu nghiêng người tránh, đồng thời nện bước tiến lên, chuỷ thủ trong tay hưu một tiếng cắt qua ống tay áo của hắn và đâm vào bên trong da thịt, mùi máu tươi theo đó truyền ra.

Chỉ nghe thấy hắn kêu lên một tiếng và dùng thanh kiếm đánh úp về phía nàng. Nàng lập tức chắn kiếm hắn lại, nhấc chân đá một cái. Trong ánh mắt hắn tràn đầy kinh ngạc và hoảng sợ, một chân ẩn chứa huyền lực đá ngay chỗ ngực hắn, khiến hắn bỗng nhiên bay đi một cách tàn nhẫn.

"Ân!"

Khi hắn kêu rên là lúc thân thể lùi lại, chỉ cảm thấy máu trong lòng ngực quay cuồng, một ngụm máu tươi xông lên cổ họng, phun ra từ trong miệng.

"Phốc!"

Hắn ổn định lại bước chân, khi ngước mắt nhìn lại, trong mắt mang theo sự khó tin và khiếp sợ nhìn nữ tử ra tay tàn nhẫn phía trước, có chút không xác định hỏi: "Ngươi thật sự là Phượng Thanh Ca?"

Nếu đúng là Phượng Thanh Ca, sao có thể trong một thời gian ngắn ngủn mấy tháng, có được một thân thủ như vậy? Nếu không phải là Phượng Thanh Ca, thân hình và thân thể kia vì sao lại giống nhau như vậy? Chẳng lẽ, mấy tháng này nàng gặp được kỳ ngộ gì?

Nghĩ vậy, trong mắt hắn đột nhiên loé sáng.

Kỳ ngộ!

Nếu đã gặp kỳ ngộ, vậy thì trên người nàng chắc chắn có bí mật!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện