Nghĩ vậy, chân hắn vô thức bước đi theo.
Phượng Thanh Ca phía sau thấy thế, nhíu lông mày, ánh mắt nhìn xe ngựa thoáng qua không chớp mắt, cũng dời bước đi theo lên trước.
Bên kia, Quan Tập Lẫm đi đến bên cạnh xe ngựa, đưa một khối bánh rán hành cho Lãnh Sương: "Đây là cho ngươi, còn có chè đậu xanh, ngươi hãy ăn khi còn nóng rồi chúng ta lại đi."
Lãnh Sương nhìn hắn một cái, duỗi tay tiếp nhận, nói lời cảm tạ.
Một chân hắn bước lên xe ngựa, một tay vừa đẩy mành ra đi vào, vừa nói: "Tiểu Cửu, bánh rán hành vẫn còn đang nóng, đại thúc kia nói ăn cùng với chè đậu xanh sẽ có hương vị tuyệt vời, cho nên ta mang theo một phần trở về cho các ngươi."
Trong xe ngựa, Phượng Cửu duỗi tay tiếp nhận bánh rán hành và chè đậu xanh từ hắn, cười khanh khách nói: "Chè đậu xanh a! Đã lâu rồi ta không uống, vừa lúc, ca, cảm ơn ngươi."
"Hắc hắc, cảm tạ cái gì, ngươi thích là tốt, trên đường trở về, ta sẽ mua thêm mấy nha hoàn cùng về, để các nàng hầu hạ ngươi, làm đồ ăn ngon cho ngươi." Ở chung lâu như vậy, hắn vẫn biết nàng rất mê đồ ăn ngon.
"Được."
Nàng cười đáp lời, thấy hắn ngồi lại trên xe ngựa, nàng mở túi ra và khi đang chuẩn bị cắn miếng bánh rán hành, chợt nghe một giọng nói cũng không xa lạ lắm truyền tới từ bên ngoài xe ngựa.
"Quan tiểu thư, tại hạ là Mộ Dung Dật Hiên."
Quan tiểu thư? Đang gọi ai vậy?
Phượng Cửu ở bên trong xe ngựa bất chợt giật mình, sừng sốt nhìn về phía ca ca miễn phí của nàng, không tiếng động dò hỏi: Sao lại thế này?
Quan Tập Lẫm cắn miếng bánh rán hành, nói: "Vừa rồi khi đi mua đồ thì gặp phải, hắn là Mộ Dung Dật Hiên, nói là lần trước mạo phạm ngươi ở trấn Thạch Lâm, muốn nói tiếng xin lỗi cùng ngươi."
Nói đến đây, hắn có chút bực mình, nói: "Ta vừa rồi đã nói với hắn không cần, hắn còn đi theo tới đây, thật không hiểu hắn muốn làm gì!"
"Ta nên xuống nhìn xem!" Hắn buông bánh rán hành trong tay ra, khi đang chuẩn bị vén rèm lên và nhảy xuống xe, chợt quay đầu lại, nói với Phượng Cửu: "Tiểu Cửu, ngươi mang khăn che mặt lên đi."
Vết sẹo trên mặt Tiểu Cửu còn chưa lành, khi ra khỏi cửa nàng luôn luôn đeo tấm màn che ở trên mặt, hắn cũng không hy vọng nàng bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác khi thấy khuôn mặt hoa hoa của nàng.
"Ừ." Phượng Cửu mỉm cười và đặt tấm màn che lên mặt, có chút kỳ quái, Mộ Dung Dật Hiên muốn làm gì?
Lúc này Mộ Dung Dật Hiên đang chờ ở bên ngoài xe ngựa, trong lòng có chút khẩn trương, lòng bàn tay cũng đang chảy mồ hôi, mắt hắn hiện lên sự chờ đợi nhìn về phía xe ngựa: Liệu nàng có đẩy mành ra không? Nàng còn nhớ rõ hai lần ngẫu nhiên gặp hắn hay không?
Lãnh Sương đang ngồi ở bên ngoài xe ngựa, khi nhìn thấy biểu tình trên mặt Mộ Dung Dật Hiên mang theo một sự chờ đợi, không khỏi nhướng mày, có chút quái dị nhìn hắn.
Mộ Dung Dật Hiên đang muốn làm gì ở đây? Theo nàng biết, hắn không phải đã đính thân cùng với tiểu thư Phượng phủ Phượng Thanh Ca hay sao? Vì sao còn một bộ dáng chờ đợi và khẩn trương mà nhìn xe ngựa? Quan Tập Lẫm đẩy mành xe ngựa ra, hắn bước xuống dưới, tùy tay buông mành nhìn về phía Mộ Dung Dật Hiên đang đứng ở phía trước xe ngựa: "Ta không phải đã nói ngươi không cần phải xin lỗi rồi sao? Vì sao ngươi còn đi theo?"
Mà lúc này, Mộ Dung Dật Hiên lại đang si ngốc nhìn vào xe ngựa, nghĩ đến vừa rồi khi mành xốc lên, bộ dáng nữ tử trong xe ngựa ánh vào đáy mắt, trái tim hắn lại bắt đầu đập mạnh lên một lần nữa.
Hôm nay nàng không mặc hồng y, mà là một bộ váy áo màu trắng, khăn che trên mặt có màu tương tự, nàng chỉ lẳng lặng ngồi tựa ở chỗ kia, cả người lộ ra một luồng hơi thở thanh nhã thoát tục, có vẻ thanh thản và duyên dáng.
Khi nàng ăn mặc hồng y, lại như ánh nắng mặt trời rực rỡ loá mắt mê người, mỗi một cử động đều hiện lên sự lười biếng mị hoặc phong tình, tựa hồ, mỗi một lần nhìn thấy nàng, nàng đều mang đến tâm linh chấn động khác nhau cho hắn, mỗi một lần đều khiến hắn không tự chủ được mê muội vì nàng......
Phượng Thanh Ca phía sau thấy thế, nhíu lông mày, ánh mắt nhìn xe ngựa thoáng qua không chớp mắt, cũng dời bước đi theo lên trước.
Bên kia, Quan Tập Lẫm đi đến bên cạnh xe ngựa, đưa một khối bánh rán hành cho Lãnh Sương: "Đây là cho ngươi, còn có chè đậu xanh, ngươi hãy ăn khi còn nóng rồi chúng ta lại đi."
Lãnh Sương nhìn hắn một cái, duỗi tay tiếp nhận, nói lời cảm tạ.
Một chân hắn bước lên xe ngựa, một tay vừa đẩy mành ra đi vào, vừa nói: "Tiểu Cửu, bánh rán hành vẫn còn đang nóng, đại thúc kia nói ăn cùng với chè đậu xanh sẽ có hương vị tuyệt vời, cho nên ta mang theo một phần trở về cho các ngươi."
Trong xe ngựa, Phượng Cửu duỗi tay tiếp nhận bánh rán hành và chè đậu xanh từ hắn, cười khanh khách nói: "Chè đậu xanh a! Đã lâu rồi ta không uống, vừa lúc, ca, cảm ơn ngươi."
"Hắc hắc, cảm tạ cái gì, ngươi thích là tốt, trên đường trở về, ta sẽ mua thêm mấy nha hoàn cùng về, để các nàng hầu hạ ngươi, làm đồ ăn ngon cho ngươi." Ở chung lâu như vậy, hắn vẫn biết nàng rất mê đồ ăn ngon.
"Được."
Nàng cười đáp lời, thấy hắn ngồi lại trên xe ngựa, nàng mở túi ra và khi đang chuẩn bị cắn miếng bánh rán hành, chợt nghe một giọng nói cũng không xa lạ lắm truyền tới từ bên ngoài xe ngựa.
"Quan tiểu thư, tại hạ là Mộ Dung Dật Hiên."
Quan tiểu thư? Đang gọi ai vậy?
Phượng Cửu ở bên trong xe ngựa bất chợt giật mình, sừng sốt nhìn về phía ca ca miễn phí của nàng, không tiếng động dò hỏi: Sao lại thế này?
Quan Tập Lẫm cắn miếng bánh rán hành, nói: "Vừa rồi khi đi mua đồ thì gặp phải, hắn là Mộ Dung Dật Hiên, nói là lần trước mạo phạm ngươi ở trấn Thạch Lâm, muốn nói tiếng xin lỗi cùng ngươi."
Nói đến đây, hắn có chút bực mình, nói: "Ta vừa rồi đã nói với hắn không cần, hắn còn đi theo tới đây, thật không hiểu hắn muốn làm gì!"
"Ta nên xuống nhìn xem!" Hắn buông bánh rán hành trong tay ra, khi đang chuẩn bị vén rèm lên và nhảy xuống xe, chợt quay đầu lại, nói với Phượng Cửu: "Tiểu Cửu, ngươi mang khăn che mặt lên đi."
Vết sẹo trên mặt Tiểu Cửu còn chưa lành, khi ra khỏi cửa nàng luôn luôn đeo tấm màn che ở trên mặt, hắn cũng không hy vọng nàng bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác khi thấy khuôn mặt hoa hoa của nàng.
"Ừ." Phượng Cửu mỉm cười và đặt tấm màn che lên mặt, có chút kỳ quái, Mộ Dung Dật Hiên muốn làm gì?
Lúc này Mộ Dung Dật Hiên đang chờ ở bên ngoài xe ngựa, trong lòng có chút khẩn trương, lòng bàn tay cũng đang chảy mồ hôi, mắt hắn hiện lên sự chờ đợi nhìn về phía xe ngựa: Liệu nàng có đẩy mành ra không? Nàng còn nhớ rõ hai lần ngẫu nhiên gặp hắn hay không?
Lãnh Sương đang ngồi ở bên ngoài xe ngựa, khi nhìn thấy biểu tình trên mặt Mộ Dung Dật Hiên mang theo một sự chờ đợi, không khỏi nhướng mày, có chút quái dị nhìn hắn.
Mộ Dung Dật Hiên đang muốn làm gì ở đây? Theo nàng biết, hắn không phải đã đính thân cùng với tiểu thư Phượng phủ Phượng Thanh Ca hay sao? Vì sao còn một bộ dáng chờ đợi và khẩn trương mà nhìn xe ngựa? Quan Tập Lẫm đẩy mành xe ngựa ra, hắn bước xuống dưới, tùy tay buông mành nhìn về phía Mộ Dung Dật Hiên đang đứng ở phía trước xe ngựa: "Ta không phải đã nói ngươi không cần phải xin lỗi rồi sao? Vì sao ngươi còn đi theo?"
Mà lúc này, Mộ Dung Dật Hiên lại đang si ngốc nhìn vào xe ngựa, nghĩ đến vừa rồi khi mành xốc lên, bộ dáng nữ tử trong xe ngựa ánh vào đáy mắt, trái tim hắn lại bắt đầu đập mạnh lên một lần nữa.
Hôm nay nàng không mặc hồng y, mà là một bộ váy áo màu trắng, khăn che trên mặt có màu tương tự, nàng chỉ lẳng lặng ngồi tựa ở chỗ kia, cả người lộ ra một luồng hơi thở thanh nhã thoát tục, có vẻ thanh thản và duyên dáng.
Khi nàng ăn mặc hồng y, lại như ánh nắng mặt trời rực rỡ loá mắt mê người, mỗi một cử động đều hiện lên sự lười biếng mị hoặc phong tình, tựa hồ, mỗi một lần nhìn thấy nàng, nàng đều mang đến tâm linh chấn động khác nhau cho hắn, mỗi một lần đều khiến hắn không tự chủ được mê muội vì nàng......
Danh sách chương