Đứng trên cành cây Khôi Nguyên vừa thở dốc vừa quan sát con Thái Thản Cự Viên đang lao đến từ phía sau , đã ba ngày trôi qua nhưng con hàng này vẫn không ngừng đuổi theo bọn họ , theo như Ninh Vinh Vinh giải thích họ chỉ đang đi dạo loanh quanh như mọi ngày bỗng con Thái Thản Cự Viên này từ đâu xuất hiện sau đó tấn công họ . Khôi Nguyên nghe xong thì cũng nửa tin nửa ngờ , dù sao với tính cách Ninh Vinh Vinh cùng Thiên Ngân nếu bảo họ đi chọc chó chúng con Thái Thản Cự Viên này thì cậu cũng không bất ngờ lắm .

Nhưng khiến cậu khó hiểu là dù có như vậy thì cũng không đến mức một mực đuổi theo bọn họ như vậy chứ . Trực giác mách bảo Khôi Nguyên chuyện này không đơn giản như vậy , nhưng cậu lại không có chút bằng chứng nào .

Và mọi thứ thật sự bị Khôi Nguyên đoán đúng , vài ngày trước . Khi đang ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm dạo chơi Tiểu Vũ nhận thấy một đám hồn thú bị vài tên nhân loại đánh đập bầm dập rồi quay lưng bỏ đi , với tư cách là chị đại cô không thể nhắm mắt làm ngơ được , nhưng sau khi đi theo bọn họ cô liền lập tức nhận ra Khôi Nguyên . Trận Đại Tái năm ấy dù Khôi Nguyên bị đánh bất tỉnh nhưng Đường Tam cũng không khá hơn bao nhiêu , nhưng nhờ huyết mạch bán hồn thú cùng việc hấp thụ hai loại tiên thảo giúp hắn tỉnh lại sớm hơn mà thôi . Hiện tại nhìn thấy Khôi Nguyên đang ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm còn dựng nhất , cùng nữ nhân vui vẻ thì Tiểu Vũ quyết định giúp Đường Tam đòi lại chút công đạo , vậy là cô nàng trở về để Nhị Minh phái ra một con bảy vạn năm Thái Thản Cự Viên tới chơi đùa với bọn họ . Cô nào ngờ được quyết định có phần trẻ con này sẽ đưa tới hậu quả lớn cỡ nào .

Bà ngày không nghỉ chạy một cách toàn lực khiến cả đám Khôi Nguyên đều đã thấm mệt , bỗng Ninh Vinh Vinh phát hiện ra cách giải quyết , cô nàng liền hét lên :
-Bên kia , có một hang động .

Vừa hét lên cô nàng vừa chỉ về phía một hang động không quá lớn tại chân một ngọn núi đá . Cả bọn nhanh chóng chạy vào trong , Khôi Nguyên còn cẩn thận dùng Cầu Đạo Ngọc phủ lên trần hàng đảm bảo nó quá được kiếp này . Con Thái Thản Cự Viên thấy con mồi trốn vào một hang động nó liền lao tới không ngừng tấn công vào phần cửa hang . Hang động vốn vô cùng cứng rắn nhưng trước những đòn tấn công có kích cỡ như một chiếc xe oto của Thái Thản Cự Viên thì nó cũng trở lên vô cùng yếu ớt .

Khi Khôi Nguyên đang nghĩ cách đào tẩu khỏi đây thì bỗng mặt đất dưới chân cậu nhanh chóng nứt vỡ rồi sụp đổ . Khôi Nguyên vốn muốn kích hoạt đệ nhị hồn kĩ để bày lên những không thể , không chỉ vậy cậu phát hiện tất cả hồn kĩ cùng kĩ năng hồn cốt cũng đều đã bị vô hiệu hóa . Sau một hồi rơi tự do , vốn nghĩ cắt bọn sẽ tan xương nát thì nhưng không ngờ Khôi Nguyên lại phát hiện ra bên dưới có nước , cậu vội hét lên thông báo cho mọi người chuẩn bị , cho dù là rơi xuống nước nhưng nếu không có chuẩn bị thì cũng không khác rơi xuống đất là bao .



Khôi Nguyên vô cùng kinh ngạc vì ở nơi này lại có một hồ nước lớn đến vậy , cậu nhanh chóng bơi vào bờ . Sau khi lên bờ Khôi Nguyên nhanh chóng quan sát xung quanh , nơi này có cấu tạo như trong một căn phòng tế lễ , ở không xa phía trước có một khu vực nhô lên cao trông rất đặc biệt , nhưng khi nghe tiếng tăm nữ từ hồ nước leo lên Khôi Nguyên cũng không quên quay lại xem tình hình của họ , và quả nhiên thể bị dính sát bởi những bộ đồ bó thể thao ướt đẫm không làm cậu thất vọng .

-Tất cả không sao chứ ?
Tam nữ cũng nhanh chóng nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Khôi Nguyên , Ninh Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh thì nhanh chóng dùng hồn lực sấy khô quần áo , còn Thiên Ngân thì chưa kịp hiểu chuyện gì vừa diễn ra chỉ thấy hai nữ sấy khô quần áo thì cũng làm theo .

Sau đó tam nữ cũng nhanh chóng nhận ra nơi này vô cùng đặc biệt , họ cũng nhận ra cái tế đàn ở không xa kia , sau khi trò chuyện vài câu cả bọn bắt đầu đi chuyển về phía cái tế đàn kia .

Càng đi vào sâu , Khôi Nguyên càng quan sát kĩ thêm các hoạ tiết trang trí trên vách tường , từ chút các phần còn sót lại thì có vẻ nó nói về một cuộc chiến nào đó . Sau khi đi đến trước tế đàn , Khôi Nguyên để cúng nữ dừng lại , cậu sẽ đi lên kiểm tr.a trước . Cậu chậm rãi bước lên tế đàn , mỗi một bước chân cậu đều vô cùng cẩn thận dù sao nơi này chắc chắn không phải một nơi bình thường .

Sau khi đi lên hơn ba mươi bậc cầu thang thì nó cũng kết thúc , trên tế đàn , một cái bàn đá nằm ở đó , trên chiếc bàn trạm khắc hình ảnh trăng tròn giữa đêm , cùng các vì sao toả sáng ở xung quanh . Thấy có vẻ không nguy hiểm gì , Khôi Nguyên ra hiệu cho chúng nữ đi lên , sau khi lên họ cũng quan sát chiếc bàn này nhưng không thấy gì đặc biệt .

Mọi thứ vốn dĩ không có gì khác thường cho đến khi Chu Trúc Thanh chạm tay vào biểu tượng mặt trăng ở chính giữa cái bàn . Nó bỗng toả ra ánh sáng chói lọi ra xung quanh , ánh sáng chói loà đến mực tất cả đều phải nhắm mắt lại . Sau khi ánh sáng qua đi cả nhóm mở mắt ra chiếc bàn đá trước đây đã thấy đổi , không còn là một chiếc bàn đá xám xịt như cũ nữa mà là một màu xanh ngọc bích vô cùng đẹp , ở trên mặt bàn khối mặt trăng nhỏ bay lên càng lúc càng cao , xung quanh các vì sao nhỏ cũng chậm rãi bay lên theo .

Chúng cứ chậm tãi bay lên như vậy , cho đến khi sắp chậm trần hang thì chúng mới dừng lại , viên đá to nhất kia bắt đầu phát ra ánh sáng mãnh liệt , trên trần hang cùng các bức tường xung quanh sau khi bị ánh sáng chiếu vào cũng bắt đầu phản ứng lại , vốn là những bức tường đã bị rêu cùng cây cỏ xâm lấn giờ lại toả sáng nhàn nhạt .

Sau đó cơ thể của cả bọn cũng bắt đầu toả ra ánh sáng nhàn nhạt , đặc biệt là Ninh Vinh Vinh cô nàng toả ra ánh sáng vô cùng loá mắt , sau đó cô nàng bắt đầu chậm rãi bay lên , sau khi lên được vài mét thì dừng lại . Sau vài phút ánh sáng biến mất , cô nàng cũng rơi suống đất , cả bọn vội vàng lao đến đỡ cô , Khôi Nguyên tỉnh ý phát hiện ra trong đôi mắt Chu Trúc Thanh lúc này ẩn hiện hình ảnh mặt trăng đầu tháng .

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện