Minh nguyệt treo cao, ánh trăng như sương.

Cánh hoa Thược Dược hơi cụp lại, phảng phất như người thiếu nữ ban ngày hồn nhiên rạng rỡ dỡ xuống lớp trang phục lộng lẫy chìm vào giấc ngủ say.

Khương Tự nhẹ nhàng ngửi một cái, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Nàng không chần chờ nữa, đi đến trước chân tường cầm lấy cái xẻng mà thợ tỉa hoa không biết đã đặt ở chỗ đó bao lâu, chậm rãi đi vòng quanh bụi hoa Thược Dược.

Nàng muốn tìm ra nơi mùi hôi thối thi thể nồng nặc nhất.

Rất nhanh Khương Tự dừng lại ở một chỗ, mượn ánh trăng ngồi xổm xuống dò xét nơi đó.

Chỗ đất nọ nhìn tương đối tơi xốp, hẳn là không lâu trước đây từng xới qua xới lại.

Khương Tự tay cầm cái xẻng nắm chặt.

Dưới mảnh Thược Dược này sắp sửa nhìn thấy cái gì, trong lòng nàng mơ hồ hiểu rõ, nói không khẩn trương đó là gạt người.

Nhưng mà vô luận như thế nào nàng nhất định phải tận mắt nhìn thấy mới có thể an tâm.

Khương Tự hạ một xẻng xuống, đào lên một đống đất.

Bởi vì không có rọi đèn, chỉ nhờ vào ánh trăng nên không cách nào cẩn thận phân biệt màu sắc của bùn đất, Khương Tự cắn chặt răng một xẻng tiếp một xẻng đào đất, mùi thối quanh quẩn ở chóp mũi càng ngày càng nồng đậm.

Đất hai bên dần dần nhô cao, lại một xẻng hạ xuống, đầu xẻng nhọn bỗng nhiên chạm đến một vật.

Trong lòng Khương Tự cuồng loạn, lập tức dừng lại nhìn xuống nơi đó.

Trong bùn đất đen vàng lờ mờ nhìn thấy một vật, lại không phân ra là vật gì.

Khương Tự ổn định lại tâm thần, xích lại gần nhìn kỹ, rốt cục nhìn ra đó là cái gì.

Đó là một cái tay người!

Khương Tự đột nhiên lui về phía sau, nhịp tim đập như sấm.

Nàng có thể xác định đó là một cái tay người, dưới mảnh Thược Dược xinh đẹp này chôn không phải a miêu a cẩu gì cả, mà là thi thể người!

Nhưng mà vẫn chưa đủ.

Đây là hậu hoa viên Trường Hưng Hầu phủ, coi như nơi đây chôn thi thể lộ ra ánh sáng, thì Trường Hưng Hầu phủ vẫn có thể tìm được kẻ chết thay.

Ai có thể chứng minh người bị hại dưới hoa Thược Dược này là bị Trường Hưng Hầu thế tử sát hại đây?

Chỉ cần Trường Hưng Hầu phủ một mực chắc chắn là người làm trong phủ hành hung, sẽ tự có một trăm loại biện pháp kéo Trường Hưng Hầu thế tử ra ngoài, đến lúc đó Trường Hưng Hầu phủ nhiều lắm là rơi xuống thanh danh dạy dỗ không nghiêm mà thôi.

Tạm thời không thể đánh rắn động cỏ!

Trong đầu Khương Tự lóe lên ý nghĩ này, lại bất chấp buồn nôn sợ hãi, tranh thủ thời gian dùng xẻng đào đất lấp lại lần nữa.

Minh Nguyệt trốn vào mây đen, bóng đêm tựa hồ càng đậm.

Ngay lúc một xẻng cuối cùng vừa mới lấp lại, toàn thân Khương Tự bỗng nhiên cứng đờ.

Nàng ngửi thấy mùi máu tươi mới mẻ!

Cứ việc hiện tại không nghe được động tĩnh khác, nhưng mà mùi vị này không cách nào giấu diếm được cái mũi của nàng.

Càng làm Khương Tự ngoài ý muốn chính là, mùi máu tươi ấy càng ngày càng nồng nặc, điều này ý nghĩa nguồn gốc mùi này cách nàng càng ngày càng gần.

Khương Tự gắt gao nắm chặt cái xẻng nhanh chóng hạ thấp thân thể, mượn bụi hoa Thược Dược miễn cưỡng che kín thân hình, xuyên thấu qua cánh hoa nhìn về phía phương hướng mùi vị truyền đến.

Tiếp đó, nàng bỗng dưng mở to hai mắt.

Có người đến!

Có hai người một trước một sau nâng cái gì đó hướng vị trí nàng đi tới.

Lúc này mặt trăng vừa lúc từ trong tầng mây chui ra ngoài, Khương Tự mượn ánh trăng thấy rõ là hai gã nam tử trẻ tuổi mặc y phục của gã sai vặt.

Hai gã sai vặt nâng là ——

Khương Tự bình tĩnh nhìn thứ vắt ngang ở giữa hai người, theo mùi máu tươi nồng đậm không ngừng kích thích mỗi một dây thần kinh của nàng, đã có thể xác định đó là cái gì.

Đó là một cỗ thi thể bị ga giường bọc lấy!

Vào thời điểm này, ở địa điểm này, còn có mùi máu tươi gay mũi kia, nàng đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng người bị quấn ở trong ga giường còn sống.

Bọn hắn đây là tới chôn xác?

Khương Tự tâm niệm xoay nhanh, không chuyển mắt nhìn hai gã sai vặt càng đi càng gần, mặc dù khiếp sợ nhưng cũng không hoảng hốt.

Hai gã sai vặt bình thường, thật sự chưa đến lúc bất đắc dĩ, nàng vẫn còn đối phó được.

Đương nhiên, đối với Khương Tự hiện tại mà nói, có thể không bị phát hiện là tốt nhất.

Theo hai gã sai vặt càng đi càng gần, Khương Tự ngược lại bình tĩnh trở lại, ngay cả tim đập như sấm ban đầu đều khôi phục như thường.

Nguy hiểm luôn luôn tồn tại cùng cơ hội, hai người kia đột nhiên xuất hiện mặc dù mang đến nguy hiểm bị phát hiện, nhưng cũng làm nàng có khả năng biết càng nhiều tin tức hơn.

Hai gã sai vặt đến một bụi Thược Dược cách đó không xa thì ngừng lại, đặt thi thể xuống trên mặt đất, một người trong đó thấp giọng nói: “ Làm việc đi, làm xong sớm còn trở về sớm.”

Một người khác lầm bầm một câu: “ Còn tưởng rằng tiểu nương tử này có thể sống lâu mấy ngày, ai ngờ hôm nay liền bị thế tử giày vò đến chết. Thật sự là xúi quẩy, hôm nay ta vốn đã sớm ngủ......”

Khương Tự xuyên thấu qua khe hở thân hoa quan sát tỉ mỉ hai gã sai vặt, phát hiện trên chân hai người đều bọc vải mềm, thời điểm nói chuyện trên mặt không thấy khẩn trương chút nào.

Hàn khí từ đáy lòng Khương Tự xông ra.

Biết lòng bàn chân bọc vải mềm là để giảm bớt động tĩnh, lại không thấy khẩn trương, điều này nói rõ việc hai người nửa đêm chôn xác đã làm đến tương đối thành thục.

Mà loại thuần thục này thì mang ý nghĩa không biết có bao nhiêu thi thể đã bị chôn xuống dưới như thế.

“ Bớt oán trách vài câu đi. Buổi tối Thế tử đi ra ngoài, khi trở về sắc mặt liền không tốt, đoán chừng là có chuyện gì không hài lòng mới tìm đến tiểu nương tử này, vậy cũng chỉ trách tiểu nương tử này mệnh ngắn, nên chết vào hôm nay thôi.”

“ Lộ Tử ca, trong lòng ta không biết làm sao luôn có chút bất an, huynh nói chúng ta làm loại chuyện này nhiều có phải sẽ gặp báo ứng không?”

Khương Tự nấp sau bụi hoa cắn môi cười lạnh.

Nàng cam đoan, nhất định bọn hắn sẽ gặp báo ứng!

Hiện tại không cần đoán đã có thể biết, Trường Hưng Hầu thế tử sau khi từ chỗ nàng rời đi không có chỗ phát tiết ác niệm, liền tìm tới nữ hài đã chết trước mắt.

Từ trong đối thoại của hai gã sai vặt với nhau có thể xác định, nữ hài chết đi không phải nha hoàn trong phủ, mà là nữ nhà lành bên ngoài.

“ Báo ứng? Ngươi thật đúng là tin những lời này à? Hai năm nay chúng ta thay thế tử chôn xuống thi thể không có mười bộ cũng có tám cỗ, ngươi coi coi có người nào hóa thành lệ quỷ lấy mạng chưa?” Một gã sai vặt khác xem thường, “ Lại nói, người là thế tử chơi chết, chúng ta chỉ là giúp đỡ chôn xác, đây là để các nàng nhập thổ vi an, nói ra vẫn là làm việc thiện, làm sao lại gặp báo ứng?”

Có một câu gã sai vặt không tốt nói ra: Nếu gặp báo ứng cũng là thế tử gặp trước kìa.

Khương Tự càng nghe sắc mặt càng khó nhìn.

Quả nhiên nàng quyết định sớm sớm giải quyết tên súc sinh Trường Hưng Hầu thế tử này là đúng, bằng không còn không biết hắn sẽ làm hại bao nhiêu nữ tử nữa.

“ Nói cũng đúng. Được rồi, làm việc đi.” Gã sai vặt lúc trước có chút lo lắng đi về phương hướng của Khương Tự.

Khương Tự nhẹ nhàng chuyển động kim vòng, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ nên dùng dược vật gì đối phó hai người này là thích hợp nhất.

Đúng lúc này, gã sai vặt kêu Lộ Tử: “ Chuyển sang chỗ khác, chỗ bên kia trước đó không lâu không phải mới chôn một vị à. Đúng rồi, nhà tiểu nương tử đó hình như là bán đậu hũ.”

Gã sai vặt khác thở dài: “ Kỳ thật tiểu nương tử kia có chút đáng thương, ta từng nhìn thấy nàng ta đi theo mẹ nàng ta bán đậu hũ......”

Lộ Tử xùy cười một tiếng: “ Nếu không phải bị thế tử nhìn thấy, tiểu nương tử ấy thế nào lại ở chỗ này. Ta nói An Tử này, ngươi hôm nay làm sao vậy, lề mề chậm chạp.”

“ Ai, hôm nay Tử Anh tốt với ta rồi.”

“ Ố, nếm được hương vị đàn bà, biết thương hương tiếc ngọc rồi. Chỉ là ngươi còn lề mề là trời sáng đó.”

“ Làm việc, làm việc.” Hai người tùy ý để thi thể bọc ga giường nằm lẻ loi trơ trọi trên mặt đất, đi về phía góc tường.

“ Ấy, sao lại thiếu một cái xẻng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện