Vừa nói xong, nhìn thấy Khương Tự biểu tình kinh ngạc, mặt Tạ Thanh Yểu lập tức đỏ bừng.

Hỏng bét, nhất thời kích động bán luôn phụ thân rồi.

Mặc dù mẫu thân cái gì cũng không nhắc, nhưng những ngày này mẫu thân luôn mang bộ dạng lo lắng. Nàng cũng không phải tiểu cô nương không tim không phổi, đã sớm suy nghĩ nguyên do trong đó rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, phụ thân ở bên ngoài nuôi ngoại thất khả năng rất lớn.

Không, phụ thân nhất định ở bên ngoài nuôi ngoại thất!

Tạ Thanh Yểu đứng lên: “ A Tự, nếu ngươi và ta đều nghĩ giống nhau, vậy ta đây trở về nhắc nhở mẫu thân ——”

“ Từ từ, ta lúc nào nghĩ giống ngươi hả?” Khương Tự hơi hoang mang.

“ Ngươi vừa mới không phải nói việc này tám chín phần mười có liên quan đến phụ thân ta sao?”

Khương Tự dở khóc dở cười, nhanh tay kéo Tạ Thanh Yểu ngồi xuống: “ Ngươi sao lại nghe gió thành mưa thế? Ý của ta là, có lẽ Hứa bá phụ có chút khó chịu, bá mẫu lo lắng thân thể của ông ấy đó.”

Sự kiện Vĩnh Xương Bá ngủ với heo bị người kinh thành bàn ra tán vào chê cười một thời gian dài, vài năm sau còn có người nhắc đến, chân tướng lại rất đơn giản.

Sau khi Vĩnh Xương Bá phủ mời danh y đến thì tra ra nguyên nhân Vĩnh Xương Bá cử chỉ ly kỳ, Vĩnh Xương bá mắc phải mê chứng, cũng chính là mộng du.

Chỉ tiếc khi đó trò cười đã đồn ầm ra ngoài.

Hiện tại làm Khương Tự khó xử chính là, nàng nên nhắc nhở bạn tốt như thế nào đây?

“ Thân thể khó chịu?” Tạ Thanh Yểu chưa suy tư thêm liền lắc đầu, “ Khẳng định không có chuyện như vậy, nếu như phụ thân ta thân thể khó chịu, mẹ ta khẳng định đã sớm mời đại phu nha, mời Lưu tiên cô làm cái gì?”

“ Nếu Bá phụ thật sự nuôi ngoại thất, bá mẫu mời Lưu tiên cô thì làm được gì?” Khương Tự hỏi lại.

Tạ Thanh Yểu hạ giọng nói: “ Ta đã từng xem qua một ít tập ký có liên quan Nam Lan, có một số nữ tử sẽ dùng bí thuật khiến đàn ông phụ lòng hồi tâm chuyển ý.”

Khương Tự: “......”

Tạ Thanh Yểu ảo não đỡ trán.

Không cẩn thận lại bán cả mẫu thân rồi.

“ Thanh Yểu, ta thấy là ngươi nghĩ nhiều. Bá mẫu là thân phận gì, cho dù bá phụ nuôi ngoại thất bên ngoài thậm chí có con ngoại thất, bá mẫu sao có thể làm ra chuyện như vậy được?”

“ Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai, sao Lưu tiên cô lại chết ngay vào lúc này chứ.” Tạ Thanh Yểu buồn rầu thở dài.

“ Đừng sầu mi khổ kiểm, nếu bá mẫu không chịu nói, vậy ngươi cũng đừng trực tiếp hỏi, nói bóng nói gió hoặc là tìm các tỷ tỷ bên người bá mẫu hỏi thăm một chút, rồi lưu ý động tĩnh của bá phụ nhiều chút, có lẽ là có thể tra ra tình hình thực tế.”

Vĩnh Xương Bá mộng du phát triển đến ngủ với heo, phát bệnh khẳng định không phải lần một lần hai, Vĩnh Xương Bá phu nhân có lẽ là phát hiện Vĩnh Xương Bá dị thường mới liên tưởng đến phương diện quỷ thần, sau đó liền nổi lên tâm tư mời Lưu tiên cô trừ tà.

Lưu tiên cô chết quá đột ngột, Vĩnh Xương Bá phu nhân đang trong lúc tâm loạn, nếu Tạ Thanh Yểu cẩn thận, tìm ra căn nguyên mẫu thân phiền lòng cũng không khó.

“ Ừ, ta trở về sẽ điều tra thêm. Đúng rồi, A Tự, ngươi và Lưu tiên cô từng nói chuyện với nhau không?” Đối với vị Lưu tiên cô được lưu truyền vô cùng kì diệu lại đột tử ngay thời điểm huy hoàng nhất, một cô nương nhỏ tuổi như Tạ Thanh Yểu luôn luôn tràn ngập lòng hiếu kỳ.

Khương Tư mặt mày cong cong hàm chứa ý cười yếu ớt: “ Có từng bắt chuyện, dù sao cũng ở nhà chúng ta tận hai ngày mà.”

“ Nghe nói án mạng của Lưu tiên cô kinh động đến cả Tam Pháp Ti lận đó, đám quan sai Thuận Thiên phủ cũng gấp gáp vô cùng. A Tự, ngươi nói hung thủ hại Lưu tiên cô có thể bắt được không?”

“ Ta thấy khó.”

“ Vì sao?”

Khương Tự bưng lên trà xanh nhấp nhẹ một ngụm, thầm nghĩ: Bởi vì người tốt có hảo báo mà.

“ Lại thừa nước đục thả câu.”

Khương Tự cười một tiếng: “Không phải thừa nước đục thả câu, người như Lưu tiên cô tam giáo cửu lưu giao thiệp quá nhiều, quan hệ phức tạp mà hỗn loạn, muốn tìm được hung thủ không khác nào mò kim đáy biển.”

Giờ phút này người đàm luận hung thủ sát hại Lưu tiên cô cũng không chỉ có cô bạn khuê mật của Khương Tự, mà cơ hồ là chủ đề mà toàn thành nhiệt tình nghị luận.

Vị hung thủ ấy lại đã sớm rời khỏi kinh thành, về tới thành nhỏ ngoài mấy trăm dặm.

Hán tử sắc mặt bình tĩnh bước đi thong dong đi vào trong nhà.

“ Tần tướng quân, đã lâu rồi không thấy ngươi đến tửu quán đó.” Người đi ngang qua chào hỏi hán tử.

“ Nào rảnh sẽ ghé.” Hán Tử cười cười, so với âm trầm áp lực ngày xưa, thì giờ cả người phảng phất như nhẹ nhàng hơn hẳn, giống như là một lần nữa được rót vào khí tinh thần vậy.

Nhưng mà loại cảm giác này nếu như cẩn thận lưu ý, lại khiến cho người ta kinh hãi.

Hán tử trước mắt tựa như một ngọn lửa, dù rằng sáng bừng, nhưng lại có thể ngay cả chính mình cũng thiêu đến tan thành mây khói.

Phòng ốc thấp bé đơn sơ đang ở trước mắt, hán tử đẩy cửa đi vào quét một vòng, không hề nhìn thấy bóng dáng của người trẻ tuổi kia.

Hán tử một lần nữa đi vào trong viện, mở nắp vại nước để cạnh cửa lấy gáo múc mấy gáo, sau đó cả người nhảy vào rồi thống khoái tắm rửa một phen, thay một thân đồ mới vào.

Y phục này là hơn mười năm trước vị hôn thê tự tay may cho hắn, chất vải thượng hạng, để tới bây giờ mà màu sắc vẫn như mới.

Chỉ là đã nhiều năm như vậy, vốn là một thanh niên võ tướng khí phách hăng hái lại thành một hán tử nhàn rỗi sa đọa trong rượu ngon, y phục tốt nhưng mặc lên người lại có vẻ hơi lỗi thời.

Hán tử yêu quý kéo kéo góc áo, sải bước rời khỏi nhà.

Đường nhỏ bờ ruộng ở nông thôn giẫm ở dưới chân có hơi ẩm ướt, trong ruộng ngoại trừ hoa màu xanh mơn mởn, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy những đống đất nhô lên.

Đó là mộ phần.

Vị hôn thê của hắn chính là ở tại nơi như vậy, đã đợi hắn rất lâu rồi.

Xa xa xuất hiện một cái nấm mồ, khác biệt với nơi khác chính là, cách nấm mồ không xa còn có một tòa nhà tranh.

Đó là hán tử dựng, có những lúc thực sự cảm thấy không chịu đựng nổi, thì hắn sẽ tới đây ở lại hai ngày.

Lần này hán tử cũng không đi vào nhà tranh, mà là trực tiếp ngồi xuống trước mộ phần, tha thiết sờ mộ phần bên trên đã mọc cỏ xanh.

Mồ xanh chôn hương cốt, chỉ cần tưởng tượng thôi đã đau thấu tim gan.

Hán tử không biết ngồi ngẩn ngơ bao lâu, ngay cả chim chóc nghỉ ngơi đầu cành cũng đều chán ghét, giương cánh bay đi.

Hắn cúi đầu, từ trong ngực lấy ra một cây trâm.

Cây trâm này cũng đã nhiều năm rồi, đầu trâm bén nhọn, là lễ vật lúc ấy hắn còn chưa kịp đưa ra.

Hán tử cầm cây trâm khoa tay múa chân ở ngực một chút, nghiêm túc suy tư.

Dùng chút khí lực, hẳn là sẽ rất nhanh đi.

Một thanh âm rào rào vang lên, hán tử cầm trâm vàng đột nhiên nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn về phương hướng phát ra tiếng.

Người trẻ tuổi mang đến cho hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất mang sắc mặt cổ quái đang đứng ở cách đó không xa, dưới chân hai đuôi cá đang vui sướng quẩy đạp.

“ Ngươi vì sao lại ở đây?” Hán tử cầm trâm vàng đi tới.

A Phi liếm môi một cái: “ Đừng kích động, ta là chờ ngươi.”

Đầu năm nay vàng không đáng giá như vậy sao? Cũng bắt đầu lưu hành dùng trâm vàng hành hung rồi!

Hán tử cúi đầu nhìn cá trắm cỏ nhảy nhót tưng bừng.

A Phi tranh thủ thời gian giơ hai tay lên: “ Tuyệt đối đừng kích động, cá là vô tội!”

Hắn ở trong cái nhà cỏ này đợi lâu như vậy, muốn ăn miếng cá nướng thì có sao đâu?

“ Ngươi đi đi.” Hán tử bình tĩnh nói.

A Phi cắn cắn đầu lưỡi.

Hắn thật sự sợ, nam nhân này mới vừa rồi là dự định tự sát, một người ngay cả mạng mình đều không thèm để ý, nhỡ thời điểm lên đường muốn tìm một người bạn nhậu thì sao bây giờ?

“ Nếu sợ, vì sao không đi nhanh đi?”

“ Kỳ thật, người viết thư cho ngươi còn có lời muốn ta đưa cho ngươi.”

“ Không cần.” Hán tử không tiếp tục để ý A Phi, lần nữa quay lại trước mộ phần.

A Phi quyết định chắc chắn, cất giọng nói: “ Nàng nói, vị hôn thê ngươi đã mất hơn mười năm, sớm đã đầu thai chuyển thế rồi, dù ngươi hiện tại đi tìm nàng, cũng không tìm thấy đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện