Đã một tháng trôi qua từ khi tôi bước vào cấp ba, thật may là ba chúng tôi vẫn chung một lớp. Và tôi cũng đã kết được thêm những người bạn mới.
Họ là Minami Misaki-chan, Sakuma Michiru-kun và Morishita Takuma-kun. Có vẻ như họ đều là bạn thuở thơ ấu, và là bạn thân từ hồi tiểu học đây.
Trước tiên là Kota-kun với Michiru-kun trở thành bạn bè, sau đó cả hội chúng tôi dần kết giao với nhau và trước khi nhận ra điều đó thì sáu người chúng tôi đã dành thời gian bên nhau hơn trước.
Misaki-chan là một người con gái thẳng thắn và hơi hướng nữ tính ngầu lòi, Morishita-kun là một cậu trai luôn tạo ra bầu không khí vui vẻ, và Sakuma-kun là người có nụ cười dịu dàng và bầu không khí yên bình.
Không biết sao mà tôi cảm thấy như Kota-kun và Sakuma-kun đã trở thành bạn bè tốt.
Khởi đầu cuộc sống cấp ba đã rất suôn sẻ rồi.
Tuy nhiên, có một chút tính toán sai lầm và Kota-kun đã nổi tiếng hơn mong đợi. Dù mới vào trường chưa được bao lâu mà đã có một cô gái tỏ tình anh ấy.
Kota-kun đã từ chối, anh nói rằng đang hẹn hò với tôi... nhưng lại không như hồi cấp hai, có rất nhiều người không biết gì về mối quan hệ giữa hai chúng tôi nên tôi nghĩ từ giờ bản thân mình phải tích cực chủ động hơn nữa...
Sau giờ học, ba chúng tôi cơ bản là về nhà.
Hitomi-chan xuống ga trước ga của chúng tôi ba lần một tuần và Kota-kun là hai lần một tuần.
Hitomi-chan đang đi học thêm, còn Kota-kun thì đi làm bán thời gian, công việc của anh ấy là nhân viên bán hàng tại một siêu thị lớn.
Sở dĩ anh ấy chọn nơi này đơn giản vì lương theo giờ khá tốt.
Tuy nhiên, có lúc tôi cảm thấy cô đơn dù cho hai đứa đang cùng về nhà. Đó là vì công việc bán thời gian của Kota-kun và lịch học thêm của Hitomi-chan trùng nhau vào thứ Ba hàng tuần nên cứ giữa đường là hai người đều xuống tàu tất.
Ngày hôm đó một mình tôi lội bộ về mà trong lòng buồn nẫu ruột.
Mà, Kota-kun luôn gọi cho tôi khi anh ấy về nhà sau giờ làm thêm, với lại dù gì tôi cũng cô đơn có chục phút cho đến khi về tới nhà, nên tôi tự nhủ rằng bản thân phải chịu đựng.
Cuộc sống như vậy trôi qua vài tháng, một ngày nọ khi kì nghỉ hè sắp đến gần, Sakuma-kun nói với tôi rằng cậu ấy có điều quan trọng muốn nói với tôi.
Rõ ràng là cậu ta có điều gì đó quan trọng không muốn cho người khác nghe.
Khi tôi hỏi anh ấy "Cả hai người bạn của cậu cũng không được à?" thì cậu ta đáp "Tớ còn không nói được nữa cơ là.".
Đây là điểm ngoặc cuộc đời của tôi.
Có lẽ Sakuma-kun thích Misaki-chan không chừng, chắc vì thế mà cậu ta mới muốn hỏi riêng tôi chứ không nói với hai người kia chăng? Tôi cũng biết Hitomi-chan và Kota-kun hôm thứ 3 tan trường họ cũng không về thẳng nhà nên chắc hôm đó tôi sẽ đi gặp Sakuma-kun vậy.
Tôi hỏi cậu ta "Được rồi. Nhưng mà mình muốn đi về với hai người họ tới nửa đường, quán cà phê gần ga mình nhất được không?" và cậu ta nói với vẻ mặt hớn hở "Được chứ, cảm ơn cậu!".
Tôi đoán chắc lời khuyên của tôi có thể dẫn lối cho cậu trai trẻ đang lạc lối này.
Khi nghĩ đến chuyện đó thì tôi liền phấn khích.
Lần đầu được nghe chuyện tình của con trai, tôi có chút háo hức mong chờ.
--
"Ở đây nè!"
Khi đang đợi bên trong cửa hàng, tôi thấy Sakuma-kun bước vào.
"Xin lỗi vì đã đến muộn, tại họ cứ bám theo làm tớ cắt đuôi mãi."
"Ahaha, thế thì chịu thôi. Nào giờ cậu luôn về chung với họ mà giờ tự dưng tách ra thì kiểu nào cũng bị nghi vấn mà!".
Trong khi Sakuma-kun đi lấy đồ uống, tôi đang tưởng tượng trong đầu phải làm sao để cậu ta có thể hẹn hò với Misaki-chan được đây.
Thì tính ra Sakuma-kun trông cũng không tệ, miệng cậu ta cũng ngọt và là người chu đáo tốt bụng, tôi có cảm giác nếu cậu ta tỏ tình một cách bình thường thì kiểu gì cũng cắn câu thôi.
Mà cũng có khả năng là mối quan hệ lâu năm có thể bị phá huỷ trong một khoảnh khắc, nên tôi phải suy tính cẩn thận.
Khi tôi đang bận đăm chiêu, thì Sakuma-kun quay lại với một li đồ uống và nói "Cảm ơn vì đã chờ tớ nha.".
Có hai cái bánh socola trên khay.
"Sakuma-kun định ăn cả hai cái à?"
"À không, hôm nay tớ rủ cậu đi mà, nên Mishima-san phải có phần chứ."
"Ể? Được à? Vui quá! Vậy tớ cảm ơn nha!"
Sakuma-kun đúng là người tốt!
Không biết cậu ta sẽ nhờ tôi tư vấn kiểu gì đây.
"Vậy Sakuma-kun muốn bàn với mình chuyện gì thế?"
Nghe tôi nói, vẻ mặt Sakuma-kun liền xám lại và miệng trở nên nặng trĩu khó nói.
"Đã có chuyện gì à?"
"À, cậu xem cái này sẽ hiểu nhanh hơn là nghe tớ nói."
Nói xong cậu ta đưa cho tôi một tấm ảnh.
Khi tôi nhận được bức ảnh đó và nhìn, đầu óc tôi lúc đó trống rỗng.
"Đ-Đây là..."
"Tớ tình cờ chụp được bức ảnh này vào thứ Ba tuần trước... Tớ phân vân không biết có nên cho Mishima-san biết hay không nên..."
Bức ảnh tôi nhận được từ Mishima-kun chụp Kota-kun và Hitomi-chan bước vào một khách sạn tình yêu.
Trông hai người họ rất vui vẻ trong khi kề vai nhau đi.
Hitomi-chan mặc bộ đồ thường phục thay vì đồng phục, nhưng dù nhìn kiểu nào đi nữa thì đó vẫn là người bạn trai tôi yêu nhất trên đời và cô bạn thân nhất của tôi.
Phải chăng việc hai người họ cùng xuống tàu hôm thứ ba không để đi làm thêm hay đi học thêm mà là đi vụng trộm?
Tôi cảm thấy buồn nôn đến nỗi chạy vào phòng tắm và nôn vào bồn cầu.
Tại sao?
Thế này là sao cơ chứ?
Hai người họ phản bội tôi từ khi nào?
Từ khi vào cấp ba?
Hay là họ đã lén lút như thế từ cấp hai?
Đầu óc tôi rối loạn.
Khi nhận ra thì tôi đã chực trào tuôn rơi.
Đang trốn trong WC, tôi nghe tiếng gõ cửa và một giọng nói vang lên "Mishima-san, cậu có ổn không?"
Trông tôi thế này mà ổn sao...
Tuy nhiên tôi không thể cứ ở trong này mãi được, nên tôi đã đi ra ngoài.
"Xin lỗi cậu. Đúng ra tớ không nên cho cậu biết."
"Không, Sakuma-kun không làm gì sai cả..."
"Chắc cậu cũng không muốn ở lại quán với vẻ mặt này đâu, vậy giờ tụi mình ra công viên nhỉ? Tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu."
Nói xong cậu ta đưa cho tôi chiếc khăn tay.
"Khăn này tốt lắm nên cậu cứ an tâm mà dùng."
Tôi ngoan ngoãn nhận lấy và nói cảm ơn trong khi cố gắng đi bộ đến công viên với vờ vai của Sakuma-kun.
"Vậy bây giờ Mishima-san định làm gì?"
"Ý cậu là sao?"
"Về mối quan hệ của hai cậu ấy."
"Đành chia tay thôi..."
"Chỉ thế thôi sao?"
"--Ể?"
Tôi không biết Sakuma-kun muốn nói gì nên tôi phát ra một âm thanh ngu ngốc.
"Tớ rất lấy làm tiếc cho Mishima-san đã bị phản bội và bị tổn thương đến mức ngủ cũng phải rơi lệ... cậu không muốn trả thù những kẻ đó sao?"
"Trả thù..."
"Đúng vậy. Tại sao nạn nhân lại phải chịu đau khổ cơ chứ? Không thể nào tha thứ cho những kẻ chơi đùa tình cảm như thế được!"
Đúng như lời Sakuma-kun nói.
Tại sao tôi phải đau khổ và đau buồn như thế...?
Tôi muốn trả thù.
Tôi muốn trả thù hai kẻ đã phản bội tôi.
"....Mình muốn trả thù, nhưng mình phải làm sao đây?"
"Nếu Mishima-san đồng ý thì cậu có phiền nếu trở thành bạn gái giả của tớ không?"
"Hả? Bạn gái giả?"
"Ừ, cậu chỉ cần khiến hai người họ cảm thấy nỗi đau của người bị phản bội là xong."
"Phải, mình muốn hai kẻ đó cũng phải trải qua nỗi đau này."
"Được rồi. Chà, cũng chỉ còn vài hôm nữa là kết thúc học kì đầu tiên. Chúng ta hãy kiên nhẫn trong vài hôm tới và ngay cả khi họ rủ chúng ta đi chơi hè, thì nhớ là từ chối và nói là có việc cần làm nhé."
"Vốn dĩ dịp hè này họ bảo là bận làm thêm với lớp học hè, nên không có đi chơi đâu nhiều. Mà giờ ngẫm lại thì chắc họ nói thế với tụi mình vốn để đi chơi riêng với nhau thôi ha."
Khi tôi cười khô khốc, Sakuma-kun ôm tôi và nói "Đừng nói những điều khiến bản thân chịu thêm tổn thương nữa."
Tôi sốc và im lặng.
"Đó không phải là lỗi của Mishima-san, cậu đã bị phản bội bởi người cậu tin tưởng nhất. Nhưng tớ sẽ không phản bội cậu, hãy yên tâm rằng tớ sẽ không bao giờ phản bội Mishima-san!”
Nói xong Sakuma-kun ôm tôi chặt hơn nữa.
Mắt tôi bắt đầu nóng lên và trước khi nhận ra tôi đã khóc trong ngực Sakuma-kun.
Tôi không thể tha thứ cho hai kẻ đã phản bội tôi.
Tôi chắc chắn sẽ khiến cho hai kẻ đó phải chịu cảnh như tôi.
Cho đến khi khóc xong, trong đầu tôi chỉ còn độc mỗi duy nhất là trả thù.
*****************************
P/S: Bộ này nói thật là rất khó chịu, nhất là những chương sau cho những ai yếu tim (Bao gồm tôi) nên tôi khá chần chừ không biết nên dịch không vì đọc tôi cũng skip mấy đoạn khonnan chứ không dám coi chi tiết vì tridodai. Nhưng kết thì khá thoả mãn nhé.
P/S 2: Hứa xong bộ này sang bộ NTR khác nhân văn chứ không phải trả thù kiểu con đặc cầu này nữa. :(
Họ là Minami Misaki-chan, Sakuma Michiru-kun và Morishita Takuma-kun. Có vẻ như họ đều là bạn thuở thơ ấu, và là bạn thân từ hồi tiểu học đây.
Trước tiên là Kota-kun với Michiru-kun trở thành bạn bè, sau đó cả hội chúng tôi dần kết giao với nhau và trước khi nhận ra điều đó thì sáu người chúng tôi đã dành thời gian bên nhau hơn trước.
Misaki-chan là một người con gái thẳng thắn và hơi hướng nữ tính ngầu lòi, Morishita-kun là một cậu trai luôn tạo ra bầu không khí vui vẻ, và Sakuma-kun là người có nụ cười dịu dàng và bầu không khí yên bình.
Không biết sao mà tôi cảm thấy như Kota-kun và Sakuma-kun đã trở thành bạn bè tốt.
Khởi đầu cuộc sống cấp ba đã rất suôn sẻ rồi.
Tuy nhiên, có một chút tính toán sai lầm và Kota-kun đã nổi tiếng hơn mong đợi. Dù mới vào trường chưa được bao lâu mà đã có một cô gái tỏ tình anh ấy.
Kota-kun đã từ chối, anh nói rằng đang hẹn hò với tôi... nhưng lại không như hồi cấp hai, có rất nhiều người không biết gì về mối quan hệ giữa hai chúng tôi nên tôi nghĩ từ giờ bản thân mình phải tích cực chủ động hơn nữa...
Sau giờ học, ba chúng tôi cơ bản là về nhà.
Hitomi-chan xuống ga trước ga của chúng tôi ba lần một tuần và Kota-kun là hai lần một tuần.
Hitomi-chan đang đi học thêm, còn Kota-kun thì đi làm bán thời gian, công việc của anh ấy là nhân viên bán hàng tại một siêu thị lớn.
Sở dĩ anh ấy chọn nơi này đơn giản vì lương theo giờ khá tốt.
Tuy nhiên, có lúc tôi cảm thấy cô đơn dù cho hai đứa đang cùng về nhà. Đó là vì công việc bán thời gian của Kota-kun và lịch học thêm của Hitomi-chan trùng nhau vào thứ Ba hàng tuần nên cứ giữa đường là hai người đều xuống tàu tất.
Ngày hôm đó một mình tôi lội bộ về mà trong lòng buồn nẫu ruột.
Mà, Kota-kun luôn gọi cho tôi khi anh ấy về nhà sau giờ làm thêm, với lại dù gì tôi cũng cô đơn có chục phút cho đến khi về tới nhà, nên tôi tự nhủ rằng bản thân phải chịu đựng.
Cuộc sống như vậy trôi qua vài tháng, một ngày nọ khi kì nghỉ hè sắp đến gần, Sakuma-kun nói với tôi rằng cậu ấy có điều quan trọng muốn nói với tôi.
Rõ ràng là cậu ta có điều gì đó quan trọng không muốn cho người khác nghe.
Khi tôi hỏi anh ấy "Cả hai người bạn của cậu cũng không được à?" thì cậu ta đáp "Tớ còn không nói được nữa cơ là.".
Đây là điểm ngoặc cuộc đời của tôi.
Có lẽ Sakuma-kun thích Misaki-chan không chừng, chắc vì thế mà cậu ta mới muốn hỏi riêng tôi chứ không nói với hai người kia chăng? Tôi cũng biết Hitomi-chan và Kota-kun hôm thứ 3 tan trường họ cũng không về thẳng nhà nên chắc hôm đó tôi sẽ đi gặp Sakuma-kun vậy.
Tôi hỏi cậu ta "Được rồi. Nhưng mà mình muốn đi về với hai người họ tới nửa đường, quán cà phê gần ga mình nhất được không?" và cậu ta nói với vẻ mặt hớn hở "Được chứ, cảm ơn cậu!".
Tôi đoán chắc lời khuyên của tôi có thể dẫn lối cho cậu trai trẻ đang lạc lối này.
Khi nghĩ đến chuyện đó thì tôi liền phấn khích.
Lần đầu được nghe chuyện tình của con trai, tôi có chút háo hức mong chờ.
--
"Ở đây nè!"
Khi đang đợi bên trong cửa hàng, tôi thấy Sakuma-kun bước vào.
"Xin lỗi vì đã đến muộn, tại họ cứ bám theo làm tớ cắt đuôi mãi."
"Ahaha, thế thì chịu thôi. Nào giờ cậu luôn về chung với họ mà giờ tự dưng tách ra thì kiểu nào cũng bị nghi vấn mà!".
Trong khi Sakuma-kun đi lấy đồ uống, tôi đang tưởng tượng trong đầu phải làm sao để cậu ta có thể hẹn hò với Misaki-chan được đây.
Thì tính ra Sakuma-kun trông cũng không tệ, miệng cậu ta cũng ngọt và là người chu đáo tốt bụng, tôi có cảm giác nếu cậu ta tỏ tình một cách bình thường thì kiểu gì cũng cắn câu thôi.
Mà cũng có khả năng là mối quan hệ lâu năm có thể bị phá huỷ trong một khoảnh khắc, nên tôi phải suy tính cẩn thận.
Khi tôi đang bận đăm chiêu, thì Sakuma-kun quay lại với một li đồ uống và nói "Cảm ơn vì đã chờ tớ nha.".
Có hai cái bánh socola trên khay.
"Sakuma-kun định ăn cả hai cái à?"
"À không, hôm nay tớ rủ cậu đi mà, nên Mishima-san phải có phần chứ."
"Ể? Được à? Vui quá! Vậy tớ cảm ơn nha!"
Sakuma-kun đúng là người tốt!
Không biết cậu ta sẽ nhờ tôi tư vấn kiểu gì đây.
"Vậy Sakuma-kun muốn bàn với mình chuyện gì thế?"
Nghe tôi nói, vẻ mặt Sakuma-kun liền xám lại và miệng trở nên nặng trĩu khó nói.
"Đã có chuyện gì à?"
"À, cậu xem cái này sẽ hiểu nhanh hơn là nghe tớ nói."
Nói xong cậu ta đưa cho tôi một tấm ảnh.
Khi tôi nhận được bức ảnh đó và nhìn, đầu óc tôi lúc đó trống rỗng.
"Đ-Đây là..."
"Tớ tình cờ chụp được bức ảnh này vào thứ Ba tuần trước... Tớ phân vân không biết có nên cho Mishima-san biết hay không nên..."
Bức ảnh tôi nhận được từ Mishima-kun chụp Kota-kun và Hitomi-chan bước vào một khách sạn tình yêu.
Trông hai người họ rất vui vẻ trong khi kề vai nhau đi.
Hitomi-chan mặc bộ đồ thường phục thay vì đồng phục, nhưng dù nhìn kiểu nào đi nữa thì đó vẫn là người bạn trai tôi yêu nhất trên đời và cô bạn thân nhất của tôi.
Phải chăng việc hai người họ cùng xuống tàu hôm thứ ba không để đi làm thêm hay đi học thêm mà là đi vụng trộm?
Tôi cảm thấy buồn nôn đến nỗi chạy vào phòng tắm và nôn vào bồn cầu.
Tại sao?
Thế này là sao cơ chứ?
Hai người họ phản bội tôi từ khi nào?
Từ khi vào cấp ba?
Hay là họ đã lén lút như thế từ cấp hai?
Đầu óc tôi rối loạn.
Khi nhận ra thì tôi đã chực trào tuôn rơi.
Đang trốn trong WC, tôi nghe tiếng gõ cửa và một giọng nói vang lên "Mishima-san, cậu có ổn không?"
Trông tôi thế này mà ổn sao...
Tuy nhiên tôi không thể cứ ở trong này mãi được, nên tôi đã đi ra ngoài.
"Xin lỗi cậu. Đúng ra tớ không nên cho cậu biết."
"Không, Sakuma-kun không làm gì sai cả..."
"Chắc cậu cũng không muốn ở lại quán với vẻ mặt này đâu, vậy giờ tụi mình ra công viên nhỉ? Tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu."
Nói xong cậu ta đưa cho tôi chiếc khăn tay.
"Khăn này tốt lắm nên cậu cứ an tâm mà dùng."
Tôi ngoan ngoãn nhận lấy và nói cảm ơn trong khi cố gắng đi bộ đến công viên với vờ vai của Sakuma-kun.
"Vậy bây giờ Mishima-san định làm gì?"
"Ý cậu là sao?"
"Về mối quan hệ của hai cậu ấy."
"Đành chia tay thôi..."
"Chỉ thế thôi sao?"
"--Ể?"
Tôi không biết Sakuma-kun muốn nói gì nên tôi phát ra một âm thanh ngu ngốc.
"Tớ rất lấy làm tiếc cho Mishima-san đã bị phản bội và bị tổn thương đến mức ngủ cũng phải rơi lệ... cậu không muốn trả thù những kẻ đó sao?"
"Trả thù..."
"Đúng vậy. Tại sao nạn nhân lại phải chịu đau khổ cơ chứ? Không thể nào tha thứ cho những kẻ chơi đùa tình cảm như thế được!"
Đúng như lời Sakuma-kun nói.
Tại sao tôi phải đau khổ và đau buồn như thế...?
Tôi muốn trả thù.
Tôi muốn trả thù hai kẻ đã phản bội tôi.
"....Mình muốn trả thù, nhưng mình phải làm sao đây?"
"Nếu Mishima-san đồng ý thì cậu có phiền nếu trở thành bạn gái giả của tớ không?"
"Hả? Bạn gái giả?"
"Ừ, cậu chỉ cần khiến hai người họ cảm thấy nỗi đau của người bị phản bội là xong."
"Phải, mình muốn hai kẻ đó cũng phải trải qua nỗi đau này."
"Được rồi. Chà, cũng chỉ còn vài hôm nữa là kết thúc học kì đầu tiên. Chúng ta hãy kiên nhẫn trong vài hôm tới và ngay cả khi họ rủ chúng ta đi chơi hè, thì nhớ là từ chối và nói là có việc cần làm nhé."
"Vốn dĩ dịp hè này họ bảo là bận làm thêm với lớp học hè, nên không có đi chơi đâu nhiều. Mà giờ ngẫm lại thì chắc họ nói thế với tụi mình vốn để đi chơi riêng với nhau thôi ha."
Khi tôi cười khô khốc, Sakuma-kun ôm tôi và nói "Đừng nói những điều khiến bản thân chịu thêm tổn thương nữa."
Tôi sốc và im lặng.
"Đó không phải là lỗi của Mishima-san, cậu đã bị phản bội bởi người cậu tin tưởng nhất. Nhưng tớ sẽ không phản bội cậu, hãy yên tâm rằng tớ sẽ không bao giờ phản bội Mishima-san!”
Nói xong Sakuma-kun ôm tôi chặt hơn nữa.
Mắt tôi bắt đầu nóng lên và trước khi nhận ra tôi đã khóc trong ngực Sakuma-kun.
Tôi không thể tha thứ cho hai kẻ đã phản bội tôi.
Tôi chắc chắn sẽ khiến cho hai kẻ đó phải chịu cảnh như tôi.
Cho đến khi khóc xong, trong đầu tôi chỉ còn độc mỗi duy nhất là trả thù.
*****************************
P/S: Bộ này nói thật là rất khó chịu, nhất là những chương sau cho những ai yếu tim (Bao gồm tôi) nên tôi khá chần chừ không biết nên dịch không vì đọc tôi cũng skip mấy đoạn khonnan chứ không dám coi chi tiết vì tridodai. Nhưng kết thì khá thoả mãn nhé.
P/S 2: Hứa xong bộ này sang bộ NTR khác nhân văn chứ không phải trả thù kiểu con đặc cầu này nữa. :(
Danh sách chương