Dù Sakura có nói như vậy, không quan trọng Lilia có cố gắng nghĩ điều đó đến như nàocô cũng chẳng thể nà hiểu được. Cô cảm thấy chỉ nghĩ thôi có lẽ là vô ích.

“Này, Alisa.”

Kli Lilia gọi cho Alisa ngồi đối diện cô, cô ngay lập tức nhận được câu trả lời “vâng”.

“Tôi không thể tưởng tượng được ý định của Theo khi trước là gì. Cô có hiểu không, Alisa?”

“Chuyện đó... Tôi có hiểu đôi chút, nhưng mà tôi không chắc mình có đúng không.”

“Vậy sao...”

Alisa biết. Cho nên, nhớ lại tất cả những điều xảy ra từ trước đến nay, Lilia phần nào cũng có thể đạt được câu trả lời. Sự kiện ngày hôm nay, nghĩ lại về cuộc gặp gỡ với Theo, kết luận cô đạt được là,

“Em ấy muốn hòa đồng với tôi hơn...?”

Sau khi lầm bầm như vậy, Lilia ngay lập tức nói như tự chế diễu bản thân.

“Điều như vậy chỉ có thể là một trường hợp thôi. Tốt hơn tôi nên tự giới hạn trong việc ý thức về bản thân.”

Nghe vậy, Sakura khẽ thở dài, còn Alisa thì buồn ràu cụp lông mày xuống, thế nhưng Lila không chú ý đến chúng.

Mất khoảng ba giờ đi xe ngựa để từ dinh thự Công tước Aldis đến trường. Với ý nghĩ đó, thậm chí nếu ai đó rời khỏi lãnh địa vào buổi chiều thì họ có thể tới nơi trong cùng ngày với thêm chút thời gian rảnh. Tuy nhiên, hôm nay Lilia muốn nghỉ ngơi trong ký túc xá nên đã rời khỏi lãnh địa trước buổi trưa để tránh phải chạm mặt lại bất kỳ ai. Sau khi tiết học kết thúc, mọi người sẽ trở về phòng vào buổi tối, cho nên nếu bây giờ cô vào phòng, sẽ không có ai hỏi gì về cô.

Lời tuyên bố của hoàng tử về việc hủy bỏ hôn ước giữa hai người giờ cũng đã bị biết đến. Chỉ việc hình dung đến những ánh nhìn chằm chằm từ xung quanh cô đã mang đến cho cô nỗi khiếp sợ. Tuy nhiên, không thể đến trường mà không chạm mặt bất kỳ ai. Hôm nay sẽ chỉ là ngoại lệ.

-Chẳng có gì thay đổi ngay cả khi cô chạy trốn phải chứ? -Đừng nói nữa...

Lilia cũng đã quá hiểu điều đó. Đó là tại sao, chỉ riêng ngày hôm nay. Bước vào bầu không khí trường học, cô sẽ dùng tối nay để củng cố quyết tâm của bản thân. Cô biết đó chỉ là một lời bào chữa cho chính bản thân. Dù vậy, với Lilia, đây là lựa chọn duy nhất cô có thể nắm lấy.

Hơi quá trưa, ngôi trường cũng đã lọt vào tầm mắt.

Khuôn viên trường khá rộng. Ngoài dãy trường khổng lồ cho việc dạy học, còn có nhiều cơ sở luyện tập và cho thể thao khác. Khi trời mưa, thậm chí còn có cả những tòa thể thao trong nhà tại khuôn viên. Hơn nữa, dù được đặt ở một góc ở học viện, nơi đó tự hào có ký túc xá với một kích thước thậm chí còn lớn hơn cả tòa nhà chính của trường.

“Lilia-sama. Tôi...”

Chỉ với một cái nhìn về nơi đó, Alisa quay mặt về phía chủ nhân cô. Trước khi cô có thể kịp tiếp tục lời nói, Lilia dự đoán trước được câu hỏi và trả lời.

“Cô sẽ ở chung phòng với tôi.”

“Eh...”

“Trời, có vấn đề gì sao?”

Khi Lilia nheo mắt và hỏi lại cô, Alisa bối rối lắc đầu. Lilia chấp nhận câu trả lời và hướng mắt đi.

-Bị gắn chặt với quý cô ích kỷ ồn ào từ bình minh cho đến tối, thật đáng thương.

-Và có thể là ai vậy.

-Thât à, tôi tự hỏi đấy?

Giọng nói như thể mang một nụ cười đây ẩn ý. Lilia nhíu mày lại,

“Rốt cuộc thì tôi chỉ là một người ồn ào và ích kỷ phải chứ?”

Lilia nói vậy với chút hờn dỗi. Sakura cười, nói rằng đó chỉ là đùa thôi, và,

“Đó- đó không như những gì tôi nghĩ đâu!”

Cùng lúc, Alisa hét lên. Lilia cứng người ngạc nhiên. Thậm chí Sakura cũng không mong đợi Alisa đáp lại lời lẩm bẩm của Lilia, không thốt lên lời.

Alisa đang nhìn chằm chằm với vẻ mặt nghiêm chỉnh. Lilia nghĩ một lúc và nhẹ nhàng gật đầu.

-Không khác gì giữa việc nói với cô ấy bây giờ hay là tối nay đâu nhỉ?

-Đúng vậy, tôi sẽ để lại cho cô.

Nhận được sự chấp thuận của Sakura, Lilia mở miệng.

“Này, Alisa. Chuyện đó là thật à?”

“Tất nhiên! Đó dứt khoát không phải điều tôi nghĩ về Lilia-sama hiện tại đâu!”

“Vậy, hiện tại?”

“Đó là... tất nhiên tôi không nghĩ theo cách đó.”

Dù Lilia quyết định để ý những khoảng ngắt nhỏ trong lời của Alisa, cô không thấy đặc biệt khó chịu về điều đó. Đó là một câu trả lời mong đợi.

“Alisa. Giọng nói của chúng ta sẽ không thể bị nghe thấy bởi người lái xe đằng kia chứ?”

“Eh? Vâng, nó sẽ không đến được nhưng mà...”

“Vậy thì hãy bàn luận thẳng thắn nào.”

Lilia nói khi cô chỉnh lại tư thế, biểu cảm của Alisa cũng trở nên nghiêm túc.

“Cô biết đấy, tôi đã quyết định sẽ thay đổi. Để đạt kết quả đó, tôi đã học những thứ tôi không muốn và sửa lại tính khí nóng nảy của mình. Thế nhưng bản thân tôi cũng có những giới hạn mà không thể vượt qua, mọi người xunh quanh nhất định sẽ không thể hiểu được tôi.”

Thứ cô nói chỉ là dùng lại những lời của Sakura. Bản thân Lilia, cho tới ngày hôm nay, không hoàn toàn hiểu tất cả những lỗi sai của cô ở đâu. Dù vậy, trong một tuần này, nhất định cô đã xoay xở để phần nào thay đổi nhận thức những người trong dinh thự về cô. Đó là lý do Lilia lắng nghe Sakura. Do vậy cô đơn giản làm theo lời Sakura.

“Tôi, để thay đổi bản thân, muốn có một ai đó giúp đỡ. Người mà biết rõ tôi trước đây như thế nào, một người có thể nói với tôi ‘không’ khi tôi cần.”

“Có phải... Điều mà ngài muốn ở tôi?”

“Chính xác là như vậy. Nếu không tôi sẽ không nói điều này, phải chứ?”

Alisa nhắm mắt lại và chìm vào yên lặng. Nét mặt của cô trở nên nghiêm túc. Lilia cố kìm nén không làm gián đoạn ý nghĩ của cô và chờ đợi câu trả lời trong yên lặng. Cuối cùng, khi học viện cũng đã đến gần ngay trước mắt họ, Alisa mở miệng.

“Lilia-sama. Làm ơn hãy cho tôi biết một điều.”

“Chuyện gì?”

“Có phải ngài vẫn đang nhắm đên hoàng tử?”

‘Thật thẳng thừng.’ Lilia nghĩ vậy khi mà trong lòng cô nở một nụ cười cay đắng. Với một vẻ vô cảm, cô lắc đầu.

“Tôi đã vượt qua chuyện đó rồi.”

“Thật chứ?”

“Sẽ là nói dối nếu như tôi nói không còn chút cảm giác lưu luyến nào cả.”

Với chút tự chế nhạo trong câu trả lời của cô, Alisa cuối cùng nở một nụ cười. Nói câu ‘tôi hiểu rồi’. cô gật đầu,

“Nếu ngài thấy ổn với tôi, làm ơn cho phép tôi lo liệu việc hỗ trợ. Rốt cuộc thì tôi cũng là hầu gái riêng của Lilia-sama mà.”

Nhận lấy câu trả lời của Alisa, Lilia cũng gật đầu hài lòng. Như Sakura nói, có sự khác biệt đáng kể giứa việc có hay không một người trợ giúp bên cạnh. Một trụ cột về hỗ trợ tinh thần, và theo một hướng nhất định đó là phần quan trọng nhất.

Nói xong câu ‘Hãy chăm sóc cho tôi’, Lilia đảo mắt ra ngoài cỗ xe ngựa. Cô đã làm vậy, một chút hạnh phúc, dù chủ yếu là xấu hổ, thế nhưng Alisa không quan tâm đến và tiếp tục nói.

“Vậy thì, tôi có nên đưa ra một vài mô tả theo quan điểm của bản thân về kiểu người mà Lilia-sama đã luôn làm cho đến bây giờ không?”

----------

SHERIDAN: sau khi sấp mặt trên trường thì t cuối cùng vẫn lết dậy được để hoàn thiện chương này :V
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện