Ngày hôm sau.

Sau cuộc tái ngộ với giọng nói trong đầu mình, Lilia đã thiếp đi, có lẽ là đã bình tĩnh hơn sau một tuần dài đau khổ. Vừa tỉnh dậy, Lilia nhìn ra ngoài, ánh ban mai soi rọi trên cửa sổ. Viễn cảnh ngày hôm qua có thể chỉ là một giấc mơ luẩn quẩn trong tâm trí cô, nghĩ đến đó, Lilia lại chuẩn bị suy sụp một lần nữa thì-

-Chào buổi sáng, Lilia.

Trước lời chào vô tư của giọng nói, Lilia cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

-Chào buổi sáng. Nghĩ lại thì, tôi vẫn chưa biết tên của cô.

-Ểh? À, tên tôi hả…, cô có thể gọi tôi là Sakura.

“Sakura phải chứ? Được rồi. Vậy thì Sakura này, bây giờ tôi nên làm gì đây? -Đúng rồi. Giờ là lúc cho lời chào buổi sáng! Đi ra ngoài nào! Mục tiêu đầu tiên sẽ là những hầu gái!

Đôi mắt Lilia mở to trong sự ngạc nhiên và lập tức cau mày khó chịu. Tại sao cô phải chào hỏi những người hầu cơ chứ, là điều cả hai đều biết đang xẹt qua tâm trí Lilia. Sakura thở dài và thẳng thừng nói.

-Lilia. Vấn đề chính là thái độ coi thường người khác của cô đấy. Cô có hiểu không?

“Được rồi… có thể là như vậy, nhưng mà trong trường hợp này… Không có lý do gì mà phải dành những lời đó cho những hầu gái cả!”

Thậm chí ngay cả khi không có tính khí như Lilia, phần lớn quý tộc vẫn giữ thái độ lạnh nhạt vơi những người hầu của họ. Với những người hầu trong đất nước này, việc được phục vụ cho một chủ nhân có thái độ lạnh nhạt với họ cũng như một phước lành. Chính Lilia cũng hoàn toàn nhận thức được bản thân cô là người khó tính, thế nhưng cô không hề có ý định thay đổi thái độ đó.

Sakura chỉ biết thở dài.

-Lilia. Cô nghĩ gì khi một người bạn của cô đối xử thậm tệ với người hầu của họ?

“Cũng có khả năng nếu đó là một người hầu vô dụng.”

-Tôi thật ngốc khi hỏi cô như vậy!

Tôi nên làm gì đây, Sakura rên rỉ. Lilia vẫn còn chút ngờ vục khi tiến về phía cánh cửa, đợi những lời tiếp theo của Sakura. Chẳng bao lâu sau, Sakura khẽ gật đầu rồi nói.

-Tôi từ bỏ chuyện giải thích rồi! Này, Lilia. Tôi muốn giúp cô.

Đột ngột thay đổi chủ đề như vậy, Lilia nghiêng đầu.

-Cô vẫn chưa tin tôi à?

“Thật ra thì, tôi vẫn chưa hoàn toàn đặt niềm tin vào cô. Nhưng bây giờ tôi quyết định sẽ nghe theo lời cô nói.”

-Vậy thì hãy làm theo lời tôi.

“Muu...”

Lilia hiểu và chấp nhận sự thật trong lòng.

Rõ ràng có những lý do ẩn sau từng lời nói của Sakura, ngay cả khi cô không thể diễn đạt thành lời. Nhưng vì cũng chẳng giúp ích được gì, cô không cần phải nghĩ tới nó. Lilia khẽ gật đầu.

Cô mở cửa. Những gì ngay lập tức lọt vào tầm mắt của cô là gương mặt của người hầu gái.

“A…”

Cô gái ấy trạc tuổi cô. Lilia mở mắt và nói bằng giọng vô cảm.

“Cô nghĩ mình đang làm gì vậy, đứng trước cửa phòng người khác…?”

Dù đó không có ý định như vậy, giọng cô rất trầm và lạnh lùng. Như dự đoán, cô hầu gái trước cô run rẩy trong khi đảo đôi mắt sợ hãi đi chỗ khác, còn miệng thì cứ lập bập sợ hãi. Bực mình vì thái độ đó, Lilia lại chuẩn bị mở miệng thì.

-Waa! Chờ đã, chờ đã! Dừng lại đi, Lilia!

Thấy Sakura vội vã hét lên như vậy, những lời Lilia như tuôn vào không khí và biến mất.

-Này, Lilia. Cô vẫn cứ luôn như vậy, nổi giận với những người hầu gái nếu đáp lại lời cô hơi chậm trễ phải không? Đó là lý do mà bọn họ luôn cử ai đó đứng bên ngoài phòng cô. Đặc biệt là khi cô đang trong tâm trạnh bất thường như hiện giờ, có lẽ họ đang thấy khá lo lắng cho cô đấy.

Lilia mở to mắt trong sự hoài nghi. Cô thấy không có lỗi với thái độ của mình, nhưng cô chắc bản thân không phải kiểu người mà những hầu gái quý trọng. Tuy nhiên, để nghĩ rằng họ lo lắng cho cô, đó là điều sẽ không bao giờ lướt qua tâm trí Lilia.

-Tất nhiên là không thể nói bọn họ đều như nhau. Một số người không muốn đến đây để tránh làm cô tức giận, nhưng cô nên biết rằng trong số những hầu gái cũng có người thật lòng lo lắng cho cô đấy. Cô phải quý trọng những người này hơn nữa.

Đó là lý do cô nên đối xử với họ một cách dễ chịu, được chứ?

Giọng của Sakura hoàn toàn nghiêm túc. Nhận lấy những lời đó, Lilia sắp xếp lại mớ cảm xúc hỗn độn đang xoáy sâu trong tâm trí cô. Một lần nữa cô lại nhìn vào khuôn mặt của cô hầu gái, Lilia thấy cô gái đang hướng mắt lên nhìn cô.

“Ưmm… Tôi thành thực xin lỗi, thưa tiểu thư.”

Cô hầu gái nói trong khi cúi đầu xin lỗi, cứ giữ nguyên tư thế đó bất động.

Có lẽ cô ấy đang chờ câu trả lời từ mình, Lilia nghĩ. “Sao cô dám ngẩng đầu lên mà không có sự chấp thuận của tôi!” có lẽ lẽ những gì cô đã hét lên trong tức giận trước đây. Những điều đó chỉ đơn giản là sự giận dữ.

“Đừng quan tâm đến điều đó. Tôi chỉ hơi lo lắng thôi. Xin lỗi vì điều đó.”

Giây phút mà những lời đó thoát ra khỏi miệng Lilia, cô hầu gái ngước mặt lên. Đôi mắt cô mở to, chằm chằm nhìn vào Lilia. Trước phản ứng không mong đợi từ người hầu gái, Lilia vô thức lùi một bước.

“Tiểu thư!”

“Cá-cái gì hả?”

“Ngài cảm thấy không ổn ạ? Ngài có ăn phải thứ gì lạ không? Làm ơn hãy đợi ở đây, yên tâm tôi sẽ gọi bác sĩ đến ngay! Thế nên, làm ơn hãy mau quay trở lại phòng của ngài!”

“Đợi đã, ý của cô là gì vậy.”

Lilia nheo mắt khó chịu trước những lời giải thích liên tục đến cô. Nhưng người hầu gái trước mắt cô không dừng lại, tiếp tục lặp lại việc Lilia làm ơn trở lại phòng, rồi cô sẽ ngay lập tức tìm bác sĩ liên miên. Cuối cùng, sau khi lãng phí một đống thời gian, Lilia cũng xoay sở thuyết phục cô hầu gái rằng mọi chuyện vẫn ổn.

Và trong khi mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn, Lilia không chú ý rằng Sakura đang tận hưởng chuyện đó và cười phá lên.

Sau khi trấn tĩnh cô gái “làm ơn trở về phòng!”, theo chỉ đạo của Sakura, Lilia quyết định dạo ngoài vườn. Trong khi đi bộ với người hầu gái theo sau, chân cô bị cản lại bởi lời nói “làm ơn đợi đã!” từ cô hầu.

“Có chuyện gì à?”

“Ngài có cần tôi thay trang phục không ạ?”

Cô hoàn toàn quên khuấy mất việc này cho đến khi được nhắc. Trang phục mà Lilia đang mặc là đồng phục học viện. Từ ngày hoàng tử hủy bỏ hôn ước của họ, Lilia vẫn chưa thay trang phục lần nào. Ngay khi nhớ lại điều đó, cô lập tức cảm thấy mùi hôi bốc lên.

-Thực sự nó khá là bốc mùi đó, Lilia.

Lilia bất giác hét lên đáp lại Sakura, người hoàn toàn không đề cập đến việc này

“Nếu cô biết vậy thì hãy nói với tôi sớm hơn chứ!”

Giật mình, cô hầu gái trước Lilia run rẩy lo sợ. Cô ấy vội vàng cúi đầu, kêu lên “tôi thực sự xin lỗi”. Thậm chí ngay trong mắt Lilia, hình tượng cô hầu gái run sợ trông khá là đáng thương. Cảm thấy tội lỗi, Lilia vội vàng nói.

“Không phải đâu. Tôi thực sự không nói đến cô đâu. Thế nên đừng sợ, được chứ…”

-Rồi, tôi khá chắc cô gái này đang suy nghĩ về điều đó. Không có ai ngoài cô ấy ở đây.

Má của Lilia co giật. Cô đang bên bờ vực của việc tiếp tục hét lên lần nữa, nhưng hiện cô hầu gái đang ở trước mặt cô và giọng nói mà Lilia nghe thấy lại không thể nhìn được. Hét lên chỉ làm cho cô hầu gái hoảng sợ hơn thôi.

Lilia thường sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của những người hầu gái, nhưng cô không thể phớt lờ cảm xúc của cô gái, người tỏ ra thực sự ân cần với cô. Lilia thậm chí có chút ngạc nhiên, sâu thẳm trong cô cũng có những ý nghĩ như vậy.

-À, nhân tiện, thậm chí ngay cả khi cô không nói ra, tôi vẫn có thể nghe tất cả những lời trong thâm tâm cô mà.

-Cô hãy nói ngay từ đầu đi chứ!

Dù cô đang bắt đầu đặt câu hỏi có nên tin tưởng giọng nói như vậy hay không, Lilia vẫn quyết định tin vào Sakura. Đơn giản mà nói thì, đi ngược lại với những lời hứa không phải bản chất của Lilia. Thở dài, Lilia đối mặt với người hầu gái trước cô.

Với khuôn mặt sợ hãi tái nhợt lại, cô hầu gái hé mở đôi mắt ngước lên nhìn chủ nhân. Thở dài, Lilia cố nở một nụ cười gượng gạo. Nhận một nụ cười gượng gạo càng có thể làm cho người hầu gái thêm sợ hãi nhưng Lilia không quan tâm đến điều đó. Tất nhiên, Sakura cố không cười trước cảnh đó.

“Tôi đang định đi dạo ngời vườn chút để thay đổi bầu không khí. Nhưng như cô nói, ta hơi chút… có mùi đúng không?”

Nghe lời nói của Lilia, như vẫn còn bối rối, cô hầu gái bẽn lẽn gật đầu.

“Xin lỗi nhưng, cô có thể chuẩn bị bồn tắm cho tôi không?”

“Ểh? Ah, vâng!”

Lilia mang một biểu cảm ngờ vực về sự ngạc nhiên trong câu trả lời của hầu gái, nhưng giờ không để tâm đến nó. Sakura vẫn nhận ra sự ngạc nhiên của cô hầu gái trước Lilia, người thường ra lệnh với giọng điệu lạnh lùng, đã có một yêu cầu nhẹ nhàng hôm nay. Nhưng cô không làm điều gì như chỉ ra sự thật này. Sau cùng, cô đang đang quá bận rộn chỉ đơn giản để bản thân không bật cười.

“À, còn nữa. Cô tên gì?”

Trước câu hỏi của Lilia, người hầu gái, vẫn lúng túng với những lời nói của bản thân, đưa ra câu trả lời.

“Tên tôi là Alisa.”

“Alisa à. Tôi nhớ rồi. Thế cô bao nhiêu tuổi?”

“Năm nay tôi tròn mười lăm tuổi…”

“Thế hả. Vậy là cô nhỏ hơn tôi một tuổi à.”

Lilia gật đầu thỏa mãn và tiếp tục.

“Tôi sẽ đưa cô làm hầu gái cá nhân của tôi, được chứ?”

“Ểh? Ah, umm…”

Có lẽ do không hiểu rõ ý của Lilia, Alisa đang dần hoảng loạn. Lilia nhanh chóng nhận thức được lý đo đằng sau sự ấp úng của Alisa.

“À, đúng rồi. Trước tiên tôi cần phải có sự chấp thuận của cha. Tôi sẽ xác nhận với ông sau.

“Ểh, ahh… tôi hiểu rồi. Tôi mong đợi sự dìu dắt của ngài.”

Nhìn cái cúi đầu của Alisa, Lilia rời đi với nụ cười thỏa mãn trên khuôn mặt cô. Không ngoảnh lại, Cô hướng về phía bồn tắm.

“Nhân tiện thì, Sakura. Cô làm ơn im lặng đi được không?”

-Nhưng…! Ku, fuu, hihifu…!

Lilia phàn nàn như vậy với Sakura, người đang cố kìm nén nụ cười khó chịu của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện