Chương 260

Cố Triệt nghe vậy thì nghe không nổi nữa, lạnh lùng nói: “Chú ba, sao chú lại nói chuyện với chị dâu chú như vậy? Sự việc này ai cũng rõ ràng, chính là vợ chưa cưới chú có lỗi trước, chị dâu chú thương con dâu, chẳng lẽ có gì sai sao?”

“Mấy người thừa dịp tôi không ở đây bắt nạt vợ chưa cưới của tôi, mọi người nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, là bắt nạt Trúc Linh nhà tôi không có ai đứng sau sao?”

Cố Thành Trung lạnh lùng nói.

La Thanh Nhã nghe vậy thì lạnh lùng nói: “Làm sao, chẳng lẽ cậu còn muốn ỷ thế hiếp người à? Con dâu tôi bây giờ còn nằm viện, chắt trai nhà họ Cố cũng mất. Tôi không cần mạng của Hứa Trúc Linh đã là tốt rồi! Hiện tại Hứa Trúc Linh còn là con gái chưa xuất giá, cậu cứ thiên vị thế này, thì chờ đến khi qua cửa, chẳng phải người phụ nữ này sẽ cưỡi trên đầu tôi sao?”

“Nếu chị dám muốn mạng của cô ấy, tôi nhất định sẽ muốn mạng của chị, chôn cùng cô ấy!”

“Chú ba, chú nói cái gì thế?” Cố Triệt nổi giận.

“Chị dâu luôn miệng nói Trúc Linh đẩy Hứa Đan Thu, chứng cứ đâu?”

“Người nhà họ Hứa đều có thể làm chứng, ngay cả Hứa Đức Thắng còn giao toàn quyền chuyện này cho tôi xử lý. Cậu ba, cô ta chỉ là vợ chưa cưới của cậu mà thôi, bây giờ còn chưa vào cửa, danh bất chính ngôn bất thuận! Vậy muốn xen vào nói, thì cũng do nhà họ Hứa quản. Nếu nhà họ Hứa nếu đã giao chuyện này cho tôi xử trí, thì cậu ba cũng không cần bị đuổi mà xấu hổ, miễn cho người một nhà chúng ta vì một người ngoài mà vạch mặt mặt nhau, truyền đi sẽ bị mất mặt!” “Cậu cũng bớt bao che khuyết điểm ở chỗ này đi, chuyện này không thể bỏ qua được, tôi muốn báo cảnh sát, giao cho cảnh sát xử lý. Tôi muốn Hứa Trúc vào tù, đời này không thể ra ngoài. Tôi muốn để cô ta ở trong ngục chuộc tội cho cháu trai tôi!”

La Thanh Nhã khí thế nói.

Cố Thành Trung nghe vậy, sắc mặt anh âm trầm, mắt phượng nguy hiểm nheo lại.

Một đôi mắt bắt đầu khởi động trong sóng ngầm, nó ẩn chứa màu đen nồng đậm, sôi trào mãnh liệt.

Anh vẫn tránh mũi nhọn, không muốn giao thủ nhiều cùng Cố Triệt, bởi vì bây giờ còn chưa phải lúc.

Nhưng bây giờ…

Tự tìm đường chết!

“Chuyện này, tôi có chứng cớ khác. Người phụ nữ của tôi có tội hay không, còn chưa tới phiên chị định đoạt!”

“Chứng cứ, hừ, tôi lại muốn xem xem là chứng cớ gì!”

La Thanh Nhã vừa dứt lời, phía cửa đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương của Cố Trường An.

“Mẹ, cứu con! Mẹ, mau cứu con với!”

Khương Anh Tùng áp giải Cố Trường An tiến đến, Cố Trường An đã bị đánh tới mức không còn hình người.

Tim Cổ Triệt và La Thanh Nhã đều rất căng thẳng.

La Thanh Nhã vội đi lên trước, đẩy Khương Anh Tùng ra, bước tới đỡ Cổ Trường An.

Cậu ta bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, trên người vết máu loang lổ, răng cửa bị rụng, nói còn hơi thều thào.

La Thanh Nhã run rẩy vuốt ve mặt của con trai, cả giận nói: “Cậu ba, cậu đánh con tôi thành như vậy, hôm nay tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!”

Lúc La Thanh Nhã xông lên, muốn liều mạng với Cố Thành Trung, chị ta không nghĩ tới Khương Anh Tùng ở sau lưng bật một đoạn ghi âm.

“Tôi… Tôi nhận, tôi muốn cưỡng hiếp Hứa Trúc Linh, nhưng không ngờ ông nội tới, nên tôi bất đắc dĩ phải trốn từ sân thượng. Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi nhận… Tôi nhận tội!”

La Thanh Nhã nghe xong, thân thể chị ta cứng ngắc, quay đầu nhìn Cố Trường An.

Cố Trường An khóc ròng nói: “Mẹ, bọn họ vu oan giá hoạ, ép con nói, cái này không phải lời thật lòng của con, con bị ép bất đắc dĩ!”

“Cố Thành Trung, chú hơi quá đáng rồi đấy!”

Cố Triệt cũng mơ hồ nổi giận. Cố Thành Trung cười nhạt: “Quá đáng sao? Lúc mấy người bắt nạt người phụ nữ của tôi, tại sao không nói quá đáng? Mấy người dám vu oan giá hoạ, vì sao tôi không thể? Anh và chị dâu không giáo dục được con, thì để tôi làm.”

Cố Thành Trung ở trên đường đi anh cũng có hành động, trực tiếp bảo Khương Anh Tùng đi tìm Cố Trường An.

Thằng nhóc con này rất sợ chết, đánh một trận là đàng hoàng lại liền.

Dù không moi ra tin tức hữu dụng, thì cũng có thể đánh một trận, trút cơn giận trước.

“Bố, chuyện này đến cùng bố có quản hay không, cái nhà này có còn gia pháp không, từ lúc nào có thể đến phiên chú ba đổi trắng thay đen, tùy ý làm bậy như vậy?”

“Vì một người phụ nữ, chú ấy lại đánh cháu ruột mình! Quy định trong gia pháp nghiêm khắc, nhà họ Cố không thể đổ máu, chú ấy lại trắng trợn như vậy, có phải nên dùng gia pháp xử trí hay không?”

“Cái này…”

Cố Chí Thanh hơi khó xử, đối mặt với sự hung hãn của con trai cả, ông nhìn về phía Cố Thành Trung, chờ anh đưa ra thêm chứng cứ có lợi.

Nếu không không chỉ không có biện pháp rửa sạch oan khuất cho Hứa Trúc Linh, mà anh cũng bị dùng gia pháp để xử trí.

Đúng lúc này, Nguyên Doanh vội vã chạy về, hai mươi phút đã trôi qua.

Anh ta đưa Hứa Trúc Linh đến bệnh viện gần nhất, chăm sóc tốt rồi nhanh chóng chạy tới.

Anh ta vào cửa, nói: “Chứng cứ ở chỗ tôi!” La Thanh Nhã nhìn Nguyên Doanh, nói: “Cậu còn dám tới à, tên đàn ông phụ lòng này, cậu chạy trốn khỏi hôn lễ mà vẫn dám tới nhà của tôi sao?”

Cố Chí Thanh nhìn Nguyên Doanh cũng không vui, ông hận không thể chém tên nhóc con này thành tám khối.

Nhưng cậu ta nói mình có chứng cứ, nên ông chỉ có thể nhịn.

“Chứng cớ gì?”

“Mọi người đều biết, tôi là một bác sĩ quân y. Trong kỳ nghỉ, tôi trở thành bác sĩ điều trị chính tạm thời tại bệnh viện thành phố. Thời gian trước, tôi kiểm tra cơ sở dữ liệu và thấy rằng một số tài liệu đã bị vứt vào thùng rác, tôi tò mò mở xem, không nghĩ tới đó là giấy tờ khám thai chưa kịp tiêu hủy.”

“Báo cáo kiểm tra nói con của Hứa Đan Thu có dấu hiệu rất xấu, rất có thể là thai chết. Mà không tới vài ngày, đã xuất hiện chuyện như vậy, khiến người ta không khỏi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.”

La Thanh Nhã nghe vậy thì nhíu mày, không nghĩ tới bệnh viện làm việc không đến nơi đến chốn như vậy, lại không hoàn toàn tiêu hủy văn bản.

Nhưng… Như vậy chứng minh điều gì? “Mặc dù đứa bé này là thai chết, nhưng cũng không thể nói là Đan Thu cố ý hãm hại Hứa Trúc Linh, nên ngay cả mạng của mình cũng không cần.

Đan Thu biết đứa bé là thai chết, nhưng Hứa Trúc Linh không biết, nên cô ta quyết tâm đẩy Đan Thu xuống dưới, cho thấy cô ta tàn nhẫn tột cùng!”

“Bà đừng vội phát biểu, tôi còn chưa nói hết. Ngoài ra tôi lấy được giấy chứng tử của thím Trương, người vừa mới làm chứng xong đã chết rồi, không cảm thấy rất khả nghi sao?”

“Chú ba, cậu có tật giật mình à?

Muốn tìm thím Trương làm giả chứng cứ, để cứu Hứa Trúc Linh có phải không?”

Nguyên Doanh nghe bên trái một câu bên phải một câu, không thể không thừa nhận La Thanh Nhã rất giỏi, nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, thật đúng là tìm không thấy Hoàng Hà tâm bất tử!

“Chị Cố, tôi vẫn chưa nói hết, chị đừng vội.”

“Cái chết của thím Trương được phán định là tự sát, nhưng mới vừa rồi, đồn cảnh sát cho tôi biết, thân nhân của người chết đã gửi tập tin âm thanh tới, nói là do thím Trương lưu lại, nói Thím Trương bị ngộ sát, con trai của bà sẽ đến đồn cảnh sát báo án. Hiện tại án tử của thím Trương đã được phủ định là tự sát và phán định là bị giết rồi, hung thủ… Ở ngay đây!”

Nguyên Doanh thong thả nói xong, anh ta vẫn ung dung nhìn La Thanh Nhã.

La Thanh Nhã chống lại tâm mắt của anh ta, tim đập thình thịch.

Tập tin âm thanh…

Chị ta gọi điện thoại cho thím Trương, là để ngụy tạo chứng cứ giả cho mình.

Lễ nào… Thím Trương đã ghi âm lại sao?

Chị ta nhướng mày, muốn phản bác, thế nhưng lúc này một chữ cũng không phun ra được. Trong phòng chìm vào yên lặng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện