Chương 255

Hứa Trúc Linh kinh ngạc nhìn.

Hứa Đan Thu ôm bụng, ngã ngồi trên đất, máu tươi không ngừng chảy ra từ bên dưới, không bao lâu liền đọng lại khiến người nhìn giật mình.

Cô ta khàn giọng gào lên, kinh động đến Trần Cẩm Vân cùng Hứa Đức Thắng.

Bọn họ thấy cảnh này thì khiếp sợ không thôi, nhanh chóng gọi xe cấp cứu.

Trên tay Hứa Đan Thu dính đầy máu tươi, đau khổ nhìn Hứa Trúc Linh, kêu khóc đau đớn: “Là cô ta.. Là cô ta đẩy con xuống lầu, đứa bé đáng thương của con.”

Cô ta điên cuồng khóc than khiến Hứa Trúc Linh hoảng loạn trong lòng.

Lúc Trần Cẩm Vân theo Hứa Đan Thu rời đi, quay đầu dùng đôi mắt đỏ quạch nhìn cô: “Nếu đứa bé trong bụng Đan Thu nhà tao có mệnh hệ gì, tao sẽ đòi mạng của mày.”

Lời này lạnh lẽo xuyên vào tai cô, khiến lòng cô không khỏi run lên.

Hứa Đức Thắng không cùng rời đi mà xoay người hung hăng tát cô một cái.

Lần này không chút do dự khiến Hứa Trúc Linh chật vật nằm trên đất, đầu gối đập vào nền nhà lạnh băng, cõi lòng cũng lạnh theo.

“Thứ mất dạy! Mày cho là mày đính hôn với Cố Thành Trung thì muốn làm gì là làm sao? Hôm nay tao sẽ đến nhà họ Cố từ hôn, sao tao có thể đưa một đứa con gái lòng dạ rắn rết như mày vào nhà họ Cố, để sau này mày đè đầu cưỡi cổ Hứa Đan Thu được? Hôm nay đừng nói Cố Triệt có chứa chấp mày không, nhưng tao bên này sẽ tuyệt không chưa chấp mày.”

Hứa Đức Thắng tức giận phất tay áo rời đi, lại không nghĩ tới Hứa Trúc Linh ở sau lưng gắt gáo siết lấy ống quần ông ta.

Ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn quét qua rồi một cước gạt ra.

Hứa Trúc Linh cố nén đau đớn trong tim, đôi mắt đỏ bừng nhìn ông ta, cố nén không để nước mắt rơi xuống.

“Bố, sao bố không hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Con có lý do gì để hại chị ta chứ? Con ngu như vậy sao? Ở nhà trắng trợn mà đẩy chị ta xuống lầu khi chị ta còn đang mang thai?”

“Nếu không phải mày đẩy, tại sao Đan Thu lại nói là mày? Chẳng lẽ mày muốn tao nghi ngờ là con bé tự đem con mình ra hại mày sao?”

“Ai tàn nhẫn như vậy, đem con mình ra đùa giỡn, mày cho là người mẹ hèn mọn kia của mày sao? Có thể đem con mình ra uy hiếp? Quả thật là giống mẹ mày mà, lòng dạ rắn rết!” “Tao thật hối hận, ban đầu nhất thời mềm lòng mà không giết chết mày!”

Hứa Trúc Linh nghe vậy, vẫn không hồi thần lại nổi.

Đúng vậy…

Ông ta ban đầu sao không giết chết mình đi, vậy thì suốt mười mấy năm qua, cô cũng không phải sống khổ sở như vậy.

Hứa Đức Thắng cũng đuổi theo đến bệnh viện, Hứa Trúc Linh bị vây lại trong nhà họ Hứa, di động cũng bị lấy mất, ngăn cô gọi cho Cố Thành Trung tới cứu.

Khương Anh Tùng đã sớm đến nhà họ Hứa nhưng lại bị chặn ngoài cửa.

Anh ta nhìn thấy người giúp việc hốt hoảng đem rác đi bỏ thì toàn là thảm dính máu.

Khương Anh Tùng bắt lấy một người hỏi chuyện, đối phương dưới sự chèn ép mới bất đắc dĩ nói ra mọi chuyện.

Khương Anh Tùng nghe vậy, hung hăng tức giận.

Hứa Trúc Linh đẩy người? Sao có thể?

Anh ta nhanh chóng gọi điện thoại thông báo cho Cố Thành Trung.

Cố Thành Trung biết được tin tức, lập tức từ Phú Quốc trở về.

Nhưng…

Trên đường không ngừng gặp cản trở.

Chuyến bay bị dời giờ bay, máy bay tư nhân gặp vấn đề kỹ thuật, định ngồi xe khách thì trên đường có sự cố không thể thông xe.

Có người… ngăn không cho anh trở về.

Anh bị ngăn lại tại lối vào xa lộ, trước mặt xảy ra tai nạn, cảnh sát đang xử lý.

Bởi vì là một xe hàng lớn đụng phải con lươn giữa đường khiến mấy tấn hàng hóa rơi đầy trên đường, xe cộ khó mà di chuyển.

Chỉ có thể đổi đường!

Đổi đường phải tốn nhiều hơn ba tiếng.

Đoạn đường vốn sáu tiếng ban đầu, trì hoãn thêm ba tiếng, ít nhất tới chạng vạng tối mới có thể trở về.

Nếu như lại phát sinh tình huống gì, thì hậu quả vẫn không nắm chắc được.

Cổ Thành Trung không nhịn được trực tiếp gọi một dãy số, đối phương rất nhanh đã nghe máy, tựa như biết Cố Thành Trung sẽ tìm mình vậy.

“Rốt cuộc chú muốn làm gì?”

Cố Thành Trung cố nén lửa giận, anh vừa nghĩ đến hiểm cảnh của Hứa Trúc Linh bây giờ là ý muốn giết người lại nổi lên.

Đối phương nghe được sự hung ác của anh, không nhịn được cười một tiếng: “Tôi chỉ muốn trì hoãn cậu một đêm, sau một đêm này, cậu sẽ thu hoạch không ít.”

“Anh muốn lợi dụng Trúc Linh?”

“Không sai, tôi cũng không ngờ Cố Triệt có đứa con dâu ngu ngốc đến vậy, tôi đang rầu làm sao để đẩy ngã hắn ta, không ngờ con dâu hắn lại cho tôi cơ hội. Một đêm, tôi đảm bảo người phụ nữ của cậu không chết, khi cậu trở lại %3D sẽ là cục diện toàn thắng.”

“Sẽ không chết, mà lúc đó là đau đớn da thịt. Tôi hiểu rất rõ anh cả và chị dâu tôi, có thù tất báo, bọn họ vẫn luôn chờ cơ hội sao có thể dễ dàng tha cho cô ấy sao?”

“Đàn ông muốn thành đại sự, sao có thể câu nệ tiểu tiết. Chút đau đớn thể xác thôi, cậu phải hiểu rõ, chuyện này thành công thì chuyện của chúng ta cũng thành công hơn nửa, kế hoạch cũng có thể giảm nhanh hơn phân nửa thời gian.”

“Ngôn Minh Phúc, tôi không muốn nói nhảm mấy chuyện này với anh, hy sinh không phải là vợ anh, nên anh không biết đau lòng phải không? Tôi bây giờ phải trở về, trước khi tôi trở về, anh nhất định phải đảm bảo an toàn cho người phụ nữ của tôi, nếu không tôi không bỏ qua cho anh đâu.”

Cố Thành Trung hét lên.

Để nghiệp lớn của anh hoàn thành thì Hứa Trúc Linh là người anh không muốn kéo vào nhất, anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới lợi dụng cô hay định đi đường tắt. Ngôn Minh Phúc nghe vậy, có chút tiếc nuối mà than thở: “Sợ rằng tôi sẽ làm cậu thất vọng, nước cờ này đã ra thì cũng không thể thu hồi lại được. Nếu tôi không thể vây cậu lại trên đường về một buổi tối thì tôi quá vô dụng rồi. Đoạn đường này đừng nóng vội, cứ từ từ hưởng thụ phong cảnh dọc đường. Sóng gió ở đây, để tôi giúp cậu làm loạn.”

“Ngôn Minh Phúc, anh…”

Cố Thành Trung còn chưa nói xong, Ngôn Minh Phúc liền cúp điện thoại.

Cố Thành Trung nổi điên, một quyền đánh vào ghế phía trước.

Tên điên này, thật sự coi chuyện gì cũng làm ra được sao.

Sau khi điều tra mấy chuyện kia, hẳn là đến lượt anh cảnh cáo Ngôn Minh Phúc.

Bề ngoài tỏ vẻ vô hại nhưng lại thâm sâu khó dò mà khiến người ta tức lộn ruột.

Mà tại Đà Nẵng, nhà họ Ngô..

Ngôn Minh Phúc ngồi trong thư phòng, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt quỷ quyệt.

Nếu ông ta đã chọn Cố Thành Trung làm người hợp tác thì sẽ hết sức giúp đỡ anh leo đến đỉnh cao, như vậy mới có thể hoàn thành tâm nguyện của mình.

Ngay lúc này có người gõ cửa, là Thẩm Thanh.

“Ông xã, em làm vài món ngọt, muốn nếm thử không?”

Ngôn Minh Phúc nghe vậy, ý lạnh trên mặt chợt biến mất, thay bằng nụ cười chân chó quen thuộc.

“Bà xã, mau vào, những chuyện này đã có người giúp việc làm, bàn tay xinh đẹp trắng trẻo của em sao có thể làm những thứ này?”

“Miệng lưỡi trơn tru nhỉ! Em thấy Hứa Trúc Linh ăn rất ngon nên muốn làm cho anh một chút. Nếm thử một miếng, lần đầu tiên, cũng không biết ăn có ngon không.”

Thẩm Thanh mong đợi nhìn ông, Ngôn Minh Phúc cầm một cái một ngụm nuốt trọn.

Không ngọt…

Cũng nướng khét.

Nhưng ông ta lại từng ngụm từng ngụm, trong khi Thẩm Thanh chưa ăn được cái nào thì chỉ trong một thời gian ngắn, Ngôn Minh Phúc đã ăn sạch.

Ông ta liếm môi, tỏ vẻ chưa thỏa mãn.

“Ngon lắm, vợ làm thì ăn đều ngon.”

Thẩm Thanh nghe vậy không biết làm sao cười cười, cuộc đời này có cô ấy cưng chiều, cả đời bà cũng không có gì tiếc nuối.

“Không cần dỗ em, em biết em làm Hứa Trúc Linh ăn không ngon mấy, cũng không biết con bé dạo này thế nào. Hôm qua thấy tin tức tập đoàn họ Hứa được đưa ra thị trường, con bé còn đi cắt băng. Cô gái nhỏ ngày càng thành thục hơn rồi, có vẻ rất ưu tú.”

“Ông xã, lần sau gọi con bé đến nhà chúng ta ăn cơm đi, con gái nuôi không đến nhà chúng ta thì không giống con gái nuôi!”

Ngôn Minh Phúc nghe vậy, sắc mặt cứng ngắc, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình. Ông che giấu sự ưu tư, mím môi cười nói: “Được, được, đều nghe bà xã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện