Chương 242
Hứa Trúc Linh tắm xong rất nhanh, Cố Thành Trung còn đang xử lý một vài công việc.
Cô tắm xong đi ra, nghe thấy anh còn đang họp online, trong cuộc họp anh mắng mỏ cấp dưới ở bên kia livestream tối tăm mặt mũi.
Đã trễ thế này, anh chỉ là muốn tìm người trút lửa giận mà thôi.
Đối với mình, anh không nói ra miệng, chỉ có thể mượn người khác trút giận.
Hứa Trúc Linh lặng yên không tiếng động đóng cửa lại, đợi ở phòng vệ sinh, chờ anh tắt laptop rồi mới đi ra ngoài.
“Anh xong việc rồi à?”
Cô biết còn hỏi.
Cố Thành Trung gật đầu một cái, day nhẹ huyệt thái dương.
Hứa Trúc Linh rất ngoan ngoãn tiến lên, giúp anh xoa bóp bả vai.
“Hôm nay anh cực khổ rồi.”
Anh cầm tay cô, kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặt.
Cô vừa mới tắm xong, trên người có mùi thơm sữa tắm thoang thoảng, hỗn hợp mùi hương trên người cô ngấm vào tận từng lỗ chân lông, khiến anh muốn ngừng cũng không được.
Nghe rất an tâm.
Cô rất mềm mại, rất vừa vặn vòng ôm của anh.
Chỉ ôm như vậy, anh cảm thấy thế giới đã bình yên đến mấy phần.
Hứa Trúc Linh thấy anh như vậy, cũng hơi đau lòng. Hai tay ôm cổ anh, cô nói: “Anh này, chúng ta cũng nhìn thoáng một chút có được hay không? Bác sĩ Nguyên Doanh cùng Ngọc Vy đều là người có lý trí, nhất định có thể xử lý thỏa đáng chuyện này. Nếu như Ngọc Vy thật sự chia tay với bác sĩ Nguyên Doanh, vậy thì anh tìm cho Ngọc Vy mấy thanh niên tài giỏi đẹp trai, nhất định Ngọc Vy sẽ tìm được người chồng như ý.”
“Ừ.”
“Cho nên anh đừng tức giận nữa, có được hay không? Mấy cô bạn em nói, lúc nói tức giận, phải nhìn những thứ xinh đẹp nhiều một chút, anh nhìn em đi được không?”
Cố Thành Trung nghe thấy lời tự sướng này, không nhịn được khóe miệng cong lên.
Hứa Trúc Linh thấy anh cười, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một giây kế tiếp, Cố Thành Trung sấn người đến, đôi môi mỏng hạ chính xác xuống, ngậm lấy đôi môi căng mọng mời gọi của cô.
Công thành chiếm đất, căn bản không cho cô nửa cơ hội thở dốc.
Anh đang cần chỗ xả, cho nên nụ hôn này dữ dội hơn bình thường nhiều, cũng khiến cô hơi đau đớn.
Nhưng cô chịu đựng, tích cực đáp lại dù vụng về.
Hai người vốn đang trên ghế sa lon, bất tri bất giác lăn xuống giường. Hứa Trúc Linh vơ chăn trùm lên hai người.
Ở trong bóng tối, ôm chặt lấy Cố Thành Trung.
Cổ Thành Trung hôn sâu một phen, thở hổn hển buông cô ra, song vẫn quyến luyến không thôi.
Anh khó chịu muốn chết, nhưng vẫn cố nhịn, buông thân thể mềm mại của cô ra.
Còn cô…
Cũng cảm nhận được cái gì đó, sắc mặt đỏ lên, cảm thấy có chút không thoải mái.
Cô không nhịn được run lên một cái, cả người giãy giụa, bị anh kịp thời ngăn lại.
“Em đừng giãy nữa, nếu không anh ăn sạch em đấy.” “Anh cứ ăn, dù sao em cũng cam tâm tình nguyện.”
Hứa Trúc Linh cười nói. “Anh bây giờ không có lý trí, cho dù thật sự rất muốn em, cũng sẽ không lợi dụng lúc tâm trạng không ổn định mà làm bừa, anh không muốn làm em bị thương.”
“Cố Thành Trung, sao anh lắm nguyên tắc thế… Cũng không phải muốn thì làm sao? Sao đến mức này rồi mà anh còn cái này không được, cái kia không xong?”
Cố Thành Trung nghe như vậy, đầu muốn đổ mồ hôi.
Hắn… Đây là bị khinh thị à?
Anh cau mày, xoay mình đè cô gái bé nhỏ xuống dưới, nói: “Em nói cái gì?”
“Anh… anh thật có thể chứ? Hay anh thật sự có bệnh kín nên… không được? Nếu không sao anh có thể nhịn được lâu như vậy?”
“Em..”
Anh bị nghi ngờ sao ?
Cố Thành Trung vốn đang trong tâm trạng không tốt, lại bị kích thích một chút, đương nhiên càng khó khống chế mình.
Hứa Trúc Linh cảm nhận được động tác của anh, toàn thân căng thẳng, trong lòng khẩn trương muốn chết, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Nhưng cuối cùng…
“Ối!”
Cố Thành Trung từ trên giường lăn xuống, đau đớn hít sâu một hơi, thống khổ co rút người.
Hứa Trúc Linh mặc quần áo tử tế, từ giường đứng lên, nhìn dáng vẻ anh đau đến nỗi trán đổ mồ hôi lạnh, gân xanh nổi lên, cô sợ hãi không thôi.
“Em. em xin lỗi! Em không ngờ sẽ.. sẽ đau như vậy. Em chỉ là… theo bản năng, theo bản năng đá anh ra, không ngờ…”
Hứa Trúc Linh không ngờ sẽ đau như vậy, anh chẳng qua chỉ thoáng lấy tay thăm dò một chút, cô đã đau đến toàn thân run rẩy, không chút do dự, một cước đạp bay anh.
Thần kinh Cố Thành Trung vốn cũng căng thẳng, đường đường một ông chủ lớn, vậy mà lại phấn khích như thanh niên mới lớn. Anh cũng muốn buông thả một lần, dạy cô bé này một buổi giáo dục giới tính.
Nhưng không ngờ… Cô vừa xoay người lại liền tặng anh một cú đá ngược, suýt chút nữa… cái mạng của anh cũng..!
Hứa Trúc Linh đáng thương ba ba nhìn anh, cô không biết rốt cuộc đau đến cỡ nào, nhưng xem trên internet thì hình như đúng là đau tưởng chết.
Cô giống như là đứa trẻ phạm sai lầm, nhảy xuống giường quỳ xuống trước mặt anh. May mà trên đất có thảm, cũng may áo ngủ mùa đông đủ dầy, một chút cũng không đau.
Cô chỉ thiếu chút nữa dập đầu cầu xin anh tha thứ.
“Sau này em sẽ không nói chuyện kích động anh nữa, em biết lỗi rồi! Anh à, anh rộng lượng đừng chấp nhặt em nha… Anh tha cho em nha, nha nha… hu hu..”
Cổ Thành Trung đầu đầy mồ hôi lạnh, hôm nay… không phải là một ngày tốt, đụng đâu cũng có chuyện.
“Vừa rồi… em muốn giết anh sao?” Anh cắn răng nói, vẫn còn đau dữ dội.
“Không có!”
Hứa Trúc Linh vội vàng khoát tay: “Em không ngờ sẽ đau như vậy, cho nên nhất thời tình thế cấp bách em mới… Em cũng không ngờ em đá phải chính xác đến thế, thành thật xin lỗi.”
“Nếu em ra chân nặng hơn một chút, chắc anh có bệnh kín thật đấy.” Anh hít sâu một hơi, từ dưới đất ráng bò dậy, ngồi ở trên giường.
Nhưng mà Hứa Trúc Linh còn quỳ trên đất, không dám đứng lên, hai tay nắm lỗ tai.
“Biết lỗi rồi sao?”
Cố Thành Trung hòa hoãn lại, nhìn cô dáng vẻ đáng thương, cũng không nỡ giận cô.
Làm thế nào được? Vợ bé nhỏ mình nâng niu trong tay, phạm sai lầm cũng do mình chiều hư, chỉ có thể tự làm tự chịu.
“Vâng vâng!”
Hứa Trúc Linh ôm đầu gật lia lịa, giống như gà con mổ thóc.
“Anh… anh đỡ hơn chút nào chưa?
Vừa rồi anh dọa em sợ chết khiếp, có phải rất đau hay không?”
Cô yếu ớt hỏi.
“Em nghĩ sao?”
“Muốn em giúp anh xoa bóp không?
A không không không… Em nói sai rồi, muốn em xoa bóp vai gáy chân tay cho anh chuộc lỗi không?”
Hứa Trúc Linh ý thức được mình nói ra mấy lời rất lưu manh, liền vội vàng sửa miệng, ân cần vô cùng.
“Anh không sao, đỡ hơn nhiều rồi, anh đi tắm trước, em ngoan ngoãn ở trên giường chờ anh. Sau này, em còn dám nói anh muốn em nữa không?”
“Không đâu không đâu!”
Cô làm sao biết đau như vậy, trên internet không phải nói cảm giác sung sướng muốn bay lên tận trời sao? Lễ ra phải đắm chìm tận hưởng, cực khoái thăng thiên mới đúng!
Nhưng mà mới vừa rồi… Thật là rất đau, giống như bị xé đôi người ra, đau đến nỗi cô muốn khóc thét.
“Bây giờ anh không muốn em, nhưng mà đến khi em đủ hai mươi tuổi, em không cho anh cũng không được.
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Ngoan ngoãn nằm xuống, quay mặt vào tường, tự kiểm điểm.”
Cố Thành Trung không vui nói.
Anh cần phải vào phòng vệ sinh.
Hứa Trúc Linh nằm sấp ở trên giường, suy nghĩ bay thật xa.
Vừa nãy… Nhớ lại còn thấy xấu hổ, lòng cô vốn đầy mong đợi, nhưng bây giờ tất cả mong đợi đều tắt lịm cả.
Cô lại không khỏi hy vọng Cố Thành Trung thật sự có bệnh kín, chỉ như vậy cô mới có thể giả mù giả điếc cầm cự cả đời.
Hứa Trúc Linh không đợi được Cố Thành Trung đi tắm ra, ngủ quên lúc nào không biết.
Cố Thành Trung tắm xong đi ra, thấy cô cô nhỏ bé trên giường đã cuộn tròn trong chăn, giống như là một con mèo nhỏ ngây thơ.
Cánh mũi cô run run, thở ra hơi thở đều đặn.
Lòng anh lập tức mềm mại, rón rén bò lên giường, ôm chặt cô vào lòng.
Cô có lẽ là cảm nhận được, không có phản kháng, ngược lại còn thuận theo rúc sâu vào lòng anh, sưởi hơi ấm của anh. Cố Thành Trung ôm cô, hài lòng, thật giống như ôm cả thế giới.
Hứa Trúc Linh tắm xong rất nhanh, Cố Thành Trung còn đang xử lý một vài công việc.
Cô tắm xong đi ra, nghe thấy anh còn đang họp online, trong cuộc họp anh mắng mỏ cấp dưới ở bên kia livestream tối tăm mặt mũi.
Đã trễ thế này, anh chỉ là muốn tìm người trút lửa giận mà thôi.
Đối với mình, anh không nói ra miệng, chỉ có thể mượn người khác trút giận.
Hứa Trúc Linh lặng yên không tiếng động đóng cửa lại, đợi ở phòng vệ sinh, chờ anh tắt laptop rồi mới đi ra ngoài.
“Anh xong việc rồi à?”
Cô biết còn hỏi.
Cố Thành Trung gật đầu một cái, day nhẹ huyệt thái dương.
Hứa Trúc Linh rất ngoan ngoãn tiến lên, giúp anh xoa bóp bả vai.
“Hôm nay anh cực khổ rồi.”
Anh cầm tay cô, kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặt.
Cô vừa mới tắm xong, trên người có mùi thơm sữa tắm thoang thoảng, hỗn hợp mùi hương trên người cô ngấm vào tận từng lỗ chân lông, khiến anh muốn ngừng cũng không được.
Nghe rất an tâm.
Cô rất mềm mại, rất vừa vặn vòng ôm của anh.
Chỉ ôm như vậy, anh cảm thấy thế giới đã bình yên đến mấy phần.
Hứa Trúc Linh thấy anh như vậy, cũng hơi đau lòng. Hai tay ôm cổ anh, cô nói: “Anh này, chúng ta cũng nhìn thoáng một chút có được hay không? Bác sĩ Nguyên Doanh cùng Ngọc Vy đều là người có lý trí, nhất định có thể xử lý thỏa đáng chuyện này. Nếu như Ngọc Vy thật sự chia tay với bác sĩ Nguyên Doanh, vậy thì anh tìm cho Ngọc Vy mấy thanh niên tài giỏi đẹp trai, nhất định Ngọc Vy sẽ tìm được người chồng như ý.”
“Ừ.”
“Cho nên anh đừng tức giận nữa, có được hay không? Mấy cô bạn em nói, lúc nói tức giận, phải nhìn những thứ xinh đẹp nhiều một chút, anh nhìn em đi được không?”
Cố Thành Trung nghe thấy lời tự sướng này, không nhịn được khóe miệng cong lên.
Hứa Trúc Linh thấy anh cười, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một giây kế tiếp, Cố Thành Trung sấn người đến, đôi môi mỏng hạ chính xác xuống, ngậm lấy đôi môi căng mọng mời gọi của cô.
Công thành chiếm đất, căn bản không cho cô nửa cơ hội thở dốc.
Anh đang cần chỗ xả, cho nên nụ hôn này dữ dội hơn bình thường nhiều, cũng khiến cô hơi đau đớn.
Nhưng cô chịu đựng, tích cực đáp lại dù vụng về.
Hai người vốn đang trên ghế sa lon, bất tri bất giác lăn xuống giường. Hứa Trúc Linh vơ chăn trùm lên hai người.
Ở trong bóng tối, ôm chặt lấy Cố Thành Trung.
Cổ Thành Trung hôn sâu một phen, thở hổn hển buông cô ra, song vẫn quyến luyến không thôi.
Anh khó chịu muốn chết, nhưng vẫn cố nhịn, buông thân thể mềm mại của cô ra.
Còn cô…
Cũng cảm nhận được cái gì đó, sắc mặt đỏ lên, cảm thấy có chút không thoải mái.
Cô không nhịn được run lên một cái, cả người giãy giụa, bị anh kịp thời ngăn lại.
“Em đừng giãy nữa, nếu không anh ăn sạch em đấy.” “Anh cứ ăn, dù sao em cũng cam tâm tình nguyện.”
Hứa Trúc Linh cười nói. “Anh bây giờ không có lý trí, cho dù thật sự rất muốn em, cũng sẽ không lợi dụng lúc tâm trạng không ổn định mà làm bừa, anh không muốn làm em bị thương.”
“Cố Thành Trung, sao anh lắm nguyên tắc thế… Cũng không phải muốn thì làm sao? Sao đến mức này rồi mà anh còn cái này không được, cái kia không xong?”
Cố Thành Trung nghe như vậy, đầu muốn đổ mồ hôi.
Hắn… Đây là bị khinh thị à?
Anh cau mày, xoay mình đè cô gái bé nhỏ xuống dưới, nói: “Em nói cái gì?”
“Anh… anh thật có thể chứ? Hay anh thật sự có bệnh kín nên… không được? Nếu không sao anh có thể nhịn được lâu như vậy?”
“Em..”
Anh bị nghi ngờ sao ?
Cố Thành Trung vốn đang trong tâm trạng không tốt, lại bị kích thích một chút, đương nhiên càng khó khống chế mình.
Hứa Trúc Linh cảm nhận được động tác của anh, toàn thân căng thẳng, trong lòng khẩn trương muốn chết, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Nhưng cuối cùng…
“Ối!”
Cố Thành Trung từ trên giường lăn xuống, đau đớn hít sâu một hơi, thống khổ co rút người.
Hứa Trúc Linh mặc quần áo tử tế, từ giường đứng lên, nhìn dáng vẻ anh đau đến nỗi trán đổ mồ hôi lạnh, gân xanh nổi lên, cô sợ hãi không thôi.
“Em. em xin lỗi! Em không ngờ sẽ.. sẽ đau như vậy. Em chỉ là… theo bản năng, theo bản năng đá anh ra, không ngờ…”
Hứa Trúc Linh không ngờ sẽ đau như vậy, anh chẳng qua chỉ thoáng lấy tay thăm dò một chút, cô đã đau đến toàn thân run rẩy, không chút do dự, một cước đạp bay anh.
Thần kinh Cố Thành Trung vốn cũng căng thẳng, đường đường một ông chủ lớn, vậy mà lại phấn khích như thanh niên mới lớn. Anh cũng muốn buông thả một lần, dạy cô bé này một buổi giáo dục giới tính.
Nhưng không ngờ… Cô vừa xoay người lại liền tặng anh một cú đá ngược, suýt chút nữa… cái mạng của anh cũng..!
Hứa Trúc Linh đáng thương ba ba nhìn anh, cô không biết rốt cuộc đau đến cỡ nào, nhưng xem trên internet thì hình như đúng là đau tưởng chết.
Cô giống như là đứa trẻ phạm sai lầm, nhảy xuống giường quỳ xuống trước mặt anh. May mà trên đất có thảm, cũng may áo ngủ mùa đông đủ dầy, một chút cũng không đau.
Cô chỉ thiếu chút nữa dập đầu cầu xin anh tha thứ.
“Sau này em sẽ không nói chuyện kích động anh nữa, em biết lỗi rồi! Anh à, anh rộng lượng đừng chấp nhặt em nha… Anh tha cho em nha, nha nha… hu hu..”
Cổ Thành Trung đầu đầy mồ hôi lạnh, hôm nay… không phải là một ngày tốt, đụng đâu cũng có chuyện.
“Vừa rồi… em muốn giết anh sao?” Anh cắn răng nói, vẫn còn đau dữ dội.
“Không có!”
Hứa Trúc Linh vội vàng khoát tay: “Em không ngờ sẽ đau như vậy, cho nên nhất thời tình thế cấp bách em mới… Em cũng không ngờ em đá phải chính xác đến thế, thành thật xin lỗi.”
“Nếu em ra chân nặng hơn một chút, chắc anh có bệnh kín thật đấy.” Anh hít sâu một hơi, từ dưới đất ráng bò dậy, ngồi ở trên giường.
Nhưng mà Hứa Trúc Linh còn quỳ trên đất, không dám đứng lên, hai tay nắm lỗ tai.
“Biết lỗi rồi sao?”
Cố Thành Trung hòa hoãn lại, nhìn cô dáng vẻ đáng thương, cũng không nỡ giận cô.
Làm thế nào được? Vợ bé nhỏ mình nâng niu trong tay, phạm sai lầm cũng do mình chiều hư, chỉ có thể tự làm tự chịu.
“Vâng vâng!”
Hứa Trúc Linh ôm đầu gật lia lịa, giống như gà con mổ thóc.
“Anh… anh đỡ hơn chút nào chưa?
Vừa rồi anh dọa em sợ chết khiếp, có phải rất đau hay không?”
Cô yếu ớt hỏi.
“Em nghĩ sao?”
“Muốn em giúp anh xoa bóp không?
A không không không… Em nói sai rồi, muốn em xoa bóp vai gáy chân tay cho anh chuộc lỗi không?”
Hứa Trúc Linh ý thức được mình nói ra mấy lời rất lưu manh, liền vội vàng sửa miệng, ân cần vô cùng.
“Anh không sao, đỡ hơn nhiều rồi, anh đi tắm trước, em ngoan ngoãn ở trên giường chờ anh. Sau này, em còn dám nói anh muốn em nữa không?”
“Không đâu không đâu!”
Cô làm sao biết đau như vậy, trên internet không phải nói cảm giác sung sướng muốn bay lên tận trời sao? Lễ ra phải đắm chìm tận hưởng, cực khoái thăng thiên mới đúng!
Nhưng mà mới vừa rồi… Thật là rất đau, giống như bị xé đôi người ra, đau đến nỗi cô muốn khóc thét.
“Bây giờ anh không muốn em, nhưng mà đến khi em đủ hai mươi tuổi, em không cho anh cũng không được.
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Ngoan ngoãn nằm xuống, quay mặt vào tường, tự kiểm điểm.”
Cố Thành Trung không vui nói.
Anh cần phải vào phòng vệ sinh.
Hứa Trúc Linh nằm sấp ở trên giường, suy nghĩ bay thật xa.
Vừa nãy… Nhớ lại còn thấy xấu hổ, lòng cô vốn đầy mong đợi, nhưng bây giờ tất cả mong đợi đều tắt lịm cả.
Cô lại không khỏi hy vọng Cố Thành Trung thật sự có bệnh kín, chỉ như vậy cô mới có thể giả mù giả điếc cầm cự cả đời.
Hứa Trúc Linh không đợi được Cố Thành Trung đi tắm ra, ngủ quên lúc nào không biết.
Cố Thành Trung tắm xong đi ra, thấy cô cô nhỏ bé trên giường đã cuộn tròn trong chăn, giống như là một con mèo nhỏ ngây thơ.
Cánh mũi cô run run, thở ra hơi thở đều đặn.
Lòng anh lập tức mềm mại, rón rén bò lên giường, ôm chặt cô vào lòng.
Cô có lẽ là cảm nhận được, không có phản kháng, ngược lại còn thuận theo rúc sâu vào lòng anh, sưởi hơi ấm của anh. Cố Thành Trung ôm cô, hài lòng, thật giống như ôm cả thế giới.
Danh sách chương