Chương 221

“Tôi cảm thấy đứa con như cậu cũng khá là tốt, bà ấy có cậu thế là tốt rồi. Cứ xem như hai mươi tám năm trước, đứa bé kia đã chết rồi đi, cần gì phải lo lắng nhiều như thế làm gì?”

“Anh… Tại sao anh lại máu lạnh vô tình như thế? Hay là anh đã sống quen trong nhung lụa, ham mê sự giàu sang phú quý của nhà họ Bạch nên không muốn nhận lại người mẹ nghèo rớt mồng tơi?”

Nguyên Doanh nghe cậu ta nói như thế thì đôi mắt phượng hẹp dài cợt híp lại.

“Cậu đang sỉ nhục quân y ư?” Nguyên Doanh đứng dậy, dáng người cao ráo khiến anh ta có đủ sức tạo áp lực khiến Tiền Cao Ban không thể thở nổi.

“Đừng hòng dùng những thứ đạo đức luân thường đó chỉ trích tôi, năm đó chính mẹ cậu là người đã vứt bỏ tôi, tình cảm mẹ con của tôi với bà ấy cũng kết thúc vào khoảng thời gian đó. Bây giờ bà ấy lại thấy thân phận người mẹ để nhận lại tôi, bảo tôi phải tha thứ cho suy nghĩ giết con ngày xưa ấy. Thật lòng xin lỗi, tôi không phải là một vụ thánh, tôi không thể bỏ qua tất cả mọi khúc mắc đó. Cậu cũng không cần phải cố gắng móc nối quan hệ với tôi để làm gì. Tiếng anh cả đó khiến tôi nghe rất chói tai, nếu cậu sẵn sàng lãng phí tiền bạc để nằm viện thì tôi cũng mặc cậu, Phòng bệnh đó không thuộc trách nhiệm của tôi, nếu như chúng ta vô tình chạm mặt nhau trong bệnh viện thì cứ xem như không quen biết, đừng gọi linh tinh để nhỡ đâu tôi mà tức giận rồi làm ra chuyện gì mất lý trí thì không hay.”

“Nếu như không còn chuyện gì nữa thì cậu có thể rời khỏi đây, đừng làm bẩn sàn nhà của tôi!”

Tiền Cao Ban không ngờ Nguyên Doanh lại nói những lời tàn nhẫn và quyết liệt như thế, anh ta chẳng thèm quan tâm đến hai chữ tình người.

Cậu ta cứ tưởng rằng Nguyên Doanh sẽ nể tình mạ sắp nhắm mắt xuôi tay để thương bà một chút, gặp bà một lần.

Nhưng bây giờ xem ra, Nguyên Doanh là kẻ máu lạnh vô tình, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của mẹ mình.

Uổng công mẹ cậu ta cứ nhớ nhưng anh ta trong suốt bao nhiêu năm như thế!

“Tôi biết rồi, nếu như bác sĩ Doanh đã tuyệt tình như thế thì tôi cũng không ở lại đây làm phiền anh thêm nữa. Tôi mong rằng bác sĩ Doanh đừng hối hận về sau, dù bà ấy có làm sai điều gì thì cũng đã dùng hai mươi mấy năm để sám hối về tội lỗi đó. Bà ấy cũng chẳng còn có bao nhiêu ngày, bây giờ anh vẫn còn cơ hội được gặp mặt bà ấy. Một khi bà ấy đi rồi thì cho dù anh muốn gặp cũng không thể gặp được đâu.” Tiền Cao Ban nói xong lập tức xoay người rời đi.

Nguyên Doanh bất tri bất giác siết chặt nắm đấm, trái tim anh đau nhói lên.

Anh ta luôn nghĩ ra rất nhiều cách, thế nhưng bây giờ đây anh ta lại không biết mình rốt cuộc phải làm gì.

Anh ta rất muốn nói chuyện này cho Minh Châu biết nhưng lại cố nhịn, không muốn để cô ấy biết những chuyện phiền lòng của mình. Anh ta xin bệnh viện cho nghỉ phép rồi nên khoảng thời gian tới không cần phải đến bệnh viện.

Viện trưởng tưởng anh ta xin nghỉ vì chuyện lễ cưới nên tạm thời không gọi anh ta đến bệnh viện giúp đỡ.

Nguyên Doanh xoay người rời đi, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Tiền thuốc và tiền phòng của bệnh nhân nằm phòng số hai đó cứ tính cho tôi đi, đừng thu tiền của bọn họ, để tôi trả.”

“Phòng số hai ư? Đó là bệnh nhân ung thư thời kì cuối đúng không?”

“Ừ”

“Mẹ con hai người đó cũng khá là đáng thương, người chồng biết chuyện đó nhưng vẫn không dám quay về, vẫn liều mạng đi công tác ở nước ngoài. Biết rõ bà ấy không còn mấy ngày để sống nhưng vẫn không chịu buông bỏ. Có thể nói ông ấy đã táng gia bại sản vì bệnh nhân nữ đó nhưng vẫn không oán không trách. Bác sĩ Doanh thật là tốt vụng, tiếc là bà ấy không có phước.”

Nguyên Doanh nghe y tá nói như thế thì trái tim khẽ run lên, giọng khàn khàn nói: “Bà ấy tái hôn… Đã tìm được một người chồng tốt.”

“Tái hôn ư? Bác sĩ Doanh có quen biết gì với bà ấy hả?”

“Không có, chỉ là lần đầu gặp mặt, có thể giúp được thì giúp thôi.” Nguyên Doanh thản nhiên nói, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Lẽ ra anh ta nên về nhưng lại không thể điều khiển nổi chân mình, đi tới trước cửa phòng bệnh số hai.

Mai Uyển Phương đã tỉnh lại, Tiền Cao Ban ngồi trước cửa sổ gọt vỏ táo cho bà ấy.

“Mẹ, đây là món mẹ thích ăn nhất đấy, mẹ nếm thử xem, ngọt lắm.”

“Mẹ không ăn đâu, gần đây con nhịn đói gầy trơ cả xương ra rồi. Con nói với bố con đi, chúng ta không chữa nữa, chúng ta về nhà được không? Mẹ biết mẹ không còn bao nhiêu ngày nữa để sống, mẹ muốn được nhìn thấy hai người nhiều hơn, nhìn ông ấy thì… Mẹ cũng đã thỏa mãn rồi. Con đến tìm anh cả chưa? Anh cả con nói thế nào? Có phải là anh con không muốn đến gặp mẹ không?”

“Làm sao có chuyện đó được, con vẫn chưa tìm anh cả, gần đây con phải chăm sóc mẹ mà, mai con đi ngay ạ! Mai con sẽ đi ngay!”

“Vậy là tốt rồi, cũng không biết anh cả con có muốn gặp mặt mẹ không…”

“Gặp, chắc chắn sẽ gặp mà! Mẹ đừng suy nghĩ linh tinh nữa, mẹ mau ăn một miếng đi, nếu không con sẽ nổi giận đấy!” Tiền Cao Ban liên tục dỗ ngon dỗ ngọt mới khiến Mai Uyển Phương chịu ăn táo.

Nguyên Doanh đứng ngoài cửa nhìn thấy tất cả mọi thứ, trong lòng anh ta là thứ cảm xúc phức tạp không nói nên lời.

Bọn họ đúng là mẹ hiền con hiếu.

Khi anh ta định xoay người đi thì chợt trông thấy Cố Ngọc Vy, không biết cô ấy đã đi tới đây từ khi nào.

Anh ta che dấu vẻ bối rối trong mắt mình, nói: “Sao em lại tới đây?” Cố Ngọc Vy đi tới cầm lấy tay anh ta: “Anh đã mềm lòng rồi đúng không? Nếu thật sự không thể buông bỏ được thì anh cứ mở cửa bước vào gặp mặt bà ấy. Chuyện đau khổ nhất trên đời chính là sống chết chia lìa nhau, nếu như anh lỡ mất cơ hội lần này thì không còn một cơ hội nào khác nữa.

“Tối hôm qua em đã nói là..”

“Tối hôm qua là chuyện của tối hôm qua, hôm nay là chuyện của ngày hôm nay. Có lẽ những lời em nói là sai lầm, em có thể khuyên nhủ anh bằng lời nói nhưng lại không thể thay đổi trái tim anh. Nguyên Doanh, dù anh làm bất kì chuyện gì thì em cũng sẽ ủng hộ anh.”

Nhưng… Dù thế nào em cũng phải cố gắng cho bản cả người một chút chứ, nếu không em phải làm sao bây giờ? Cố Ngọc Vy đau lòng nghĩ.

Cô ấy ích kỷ, cô ấy muốn chuyện này trôi qua thật nhanh và tốt nhất là không có thêm bất kì người nào biết.

Nhưng cô ấy lại không thể độc ác tàn nhẫn khiến mẹ con họ chẳng có cơ hội nhìn mặt nhau.

Nếu bà ấy vẫn còn sống khỏe mạnh trên đời thì có lẽ sau này vẫn còn cơ hội gặp mặt, nhưng bây giờ…

“Nguyên Doanh, anh có muốn em giúp anh không?”

“Em muốn làm gì, em định giúp anh như thế nào?”

Cố Ngọc Vy khẽ thở dài thườn thượt, ánh mắt hơi đỏ lên, cố gắng quyết tâm cắn răng đẩy anh ta vo.

Nguyên Doanh bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Anh ta đột nhiên lao vào phòng bệnh khiên Mai Uyển Phương và Tiền Cao Ban giật mình.

Mai Uyển Phương kinh ngạc nhìn Nguyên Doanh, nước mắt rơi xuống.

“Đó là… Là anh cả con mà, sao con bảo là con vẫn chưa tìm anh cả mà?”

Tiền Cao Ban cũng rất ngạc nhiên, anh ta bảo mình sẽ không đến cơ mà?

“Có lẽ anh cả đã nhận được tin tức nên đến đây để thăm mẹ đấy. Mẹ, anh cả tới rồi, anh cả tới thăm mẹ.” Tiền Cao Ban cực kỳ vẻ nên nhanh chóng kéo ghế đến cho anh ngồi.

Nguyên Doanh bỏ đi cũng không được mà đi tới cũng không xong, anh ta cứ đứng đó như trời trồng vậy.

Cuối cùng, anh ta khẽ nói mấy chữ: “Tôi đến kiểm tra phòng.”

Đúng lúc này Cố Ngọc Vy đi đến, khoác lấy cánh tay Nguyên Doanh: “Chào bác gái, tính Nguyên Doanh là vậy đấy, nghĩ một đẳng nói một nẻo, mong là bác không thấy phiền lòng.”

“Cô gái này là…”

“Mẹ, mẹ quên mất rồi ư? Con đã kể với mẹ là anh cả sắp kết hôn, chắc chắn đây chính là bạn gái của anh ấy rồi!”

“À à à, mẹ nhớ ra rồi, đúng là con có nói với mẹ, là.. Là cô tư nhà họ Cố đấy phải không? Nguyên Doanh có phước thật đấy, xem nó tìm được một cô gái tốt như con kia. Cô bé, con lại đây để bác nhìn con thật kỹ xem nào.”

Cố Ngọc Vy gật đầu, kéo Nguyên Doanh cứ đứng yên tại chỗ nãy giờ.

Nguyên Doanh vẫn đứng im không nhúc nhích.

“Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì anh không sợ mình sẽ hối hận cả đời ư?”

Nguyên Doanh nghe cô ấy nói thế thì tim lại nhói lên thật mạnh, cuối cùng anh ta quyết định bỏ đi nhưng cái gai trên người, chậm chạp bước tới.

Anh ta nhìn Mai Uyển Phương, khuôn mặt kia đầy nếp nhăn, trông chẳng giống một người phụ nữ năm mươi tuổi tí nào cả, chẳng khác gì một bà già lọm khọm.

Có thể thấy mấy năm nay bà ấy sống cũng không được vui vẻ gì.

Anh ta chưa từng điều tra nhưng từ lời viện trưởng nói thì có thể nhận ra rằng tình hình kinh tế nhà họ Tiền cũng không được tốt.

Thế nhưng bà ấy có thể tái hôn với một người chồng tốt như thế thì cũng xem như là chuyện may mắn.

Cố Ngọc Vy kéo anh ta ngồi xuống, Mai Uyển Phương nhìn anh ta, mong chờ anh ta có thể chính miệng gọi mình tiếng “mẹ”.

Rất lâu sau đó anh ta mới lên tiếng nói: “Chào bà Uyển Phương, tôi là bác sĩ Nguyên Doanh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện