Chương 195
Lúc Nguyên Doanh nhận được tin nhắn, anh nhìn suốt một hồi lâu mới tiếp thu được chuyện Bạch Minh Châu rời khỏi Đà Nẵng.
Cô chưa từng đi xa như vậy, từ sau chuyện của bố mẹ, bọn họ liền đến đây sống cùng chú.
Mỗi lần anh rời nhà đi xa, trong lòng vẫn luôn bận tâm về người thân máu mủ duy nhất vẫn đang ở Đà Nẵng này của mình, vì vậy kỳ nghỉ hàng năm vẫn rất chờ mong trở về.
Trước giờ đều là anh phiêu bạc khắp nơi, vì anh biết Bạch Minh Châu sẽ vẫn ở đó chờ anh.
Nhưng bây giờ, anh ở lại còn người rời đi khắp chốn kia lại là Bạch Minh Châu.
Anh cũng không đuổi theo, anh biết cô đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định như vậy, nếu không sẽ không nhất quyết rời đi.
Cô ấy vì tâm bệnh của mình sao? Cô ấy muốn tự mình trị khỏi cho mình? Nếu anh đuổi theo có phải sẽ khiến mọi thứ thành công dã tràng không? Dù sao người sau này chăm sóc cô cũng không phải là anh.
Nhất định sẽ có một người đàn ông ưu tú xuất hiện, đối xử với cô tốt hơn anh gấp nhiều lần.
Cô vẫn luôn chán ghét bản thân, nói chuyện cứng nhắc, làm việc máy móc.
Rất thích giảng đạo, lại luôn chuyện bé xé to.
Anh làm anh trai thật quá thất bại mà, anh cũng không mong như thế, nhưng.. trách nhiệm của nhà họ Bạch vẫn cần một người đứng ra gánh vác.
Anh phải nghiêm túc, không được tùy hứng, mới có thể che mưa chắn gió cho cô.
Anh đã sớm quen với việc để cô tự làm chính mình.
Nguyên Doanh dừng chân bên trong căn nhà của Bạch Minh Châu, Cố Ngọc Vy đang xử lý cái ghế salon, dùng vải trắng che lại vài món đồ dùng tránh bụi bẩn.
Cô cũng không tuyệt tình mua luôn căn nhà này của Bạch Minh Châu.
Lúc mở cửa, thấy Nguyên Doanh cô biết sao anh lại đến.
“Trước khi đi, Bạch Minh Châu nhờ em xử lý căn nhà này.”
“Anh tới xem một chút thôi.”
Giọng của Nguyên Doanh có chút nặng nề.
Cố Ngọc Vy đi theo phía sau anh, thấy anh đi tới phòng ngủ của Bạch Minh Châu thì dừng chân một hồi lâu.
Anh nhìn thấy một tấm hình chụp chung trên tủ đầu giường, là ảnh chụp từ tận mấy năm trước.
Chỉ có một tấm này do cô giữ. Từ sau khi ba mẹ xảy ra chuyện, bọn họ cũng không còn thân thiết như vậy nữa.
Tay anh run run cầm tấm hình lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười rực rỡ của Bạch Minh Châu trong hình.
Thật ra khi còn bé cô rất lanh lợi.
“Nguyên Doanh.”
Cố Ngọc Vy có thể cảm nhận được nỗi đau của anh, trong lòng cảm thấy không tốt.
Nguyên Doanh coi trọng cô em gái này hơn cả cô.
“Anh từ nhỏ đến lớn vẫn luôn muốn bảo vệ đứa em gái này. Nhưng bây giờ em ấy không còn cần sự bảo vệ của anh nữa nên có chút không quen. Thật ra Minh Châu ra ngoài du lịch cũng rất tốt, chỉ là anh sợ nó ở bên ngoài bị người ta bắt nạt.”
“Nguyên Doanh, anh chỉ là anh trai của cô ấy, anh không lo cho cô ấy cả đời được.”
“Anh biết.” Anh cũng không diễn tả làm sao: “Thật ra thì ánh mắt hai người có vài phần giống nhau, lần đầu gặp gỡ, dáng vẻ khi cười lên của em rất giống với con bé.”
“Lời này… Trước đây anh đã từng nói nhưng em không thích nghe. Dù là em gái của anh nhưng em cũng không muốn giống cô ấy. Em là bản thân em, em là Cố Ngọc Vy. Coi như em có giống cô ấy thì lúc anh nhìn em cũng không thể lẫn lộn.”
Cố Ngọc Vy siết chặt nắm tay, may là bọn họ là anh em, may là vẫn bị mối quan hệ này trói buộc.
Nếu như không… Cô thật sự lo lắng bản thân sẽ thất bại.
“Đi thôi, anh đưa em về.”
Nguyên Doanh nhẹ nhàng đặt tấm hình xuống, xoay người nói.
Tới ngày thứ hai Hứa Trúc Linh mới biết chuyện Bạch Minh Châu rời đi, điện thoại không nghe, tài khoản mạng xã hội không đăng nhập.
Nếu không phải ảnh đại diện thỉnh thoảng được thay đổi chứng minh cô vẫn bình an, thì Bạch Minh Châu quả thật đã như bốc hơi khỏi thế giới này.
Hôm qua Bạch Minh Châu buồn rầu không rõ, cô đã nhận ra thì nên đi an ủi cô ấy thật tốt.
Nếu như cô an ủi Minh Châu thì có khi cô ấy đã không rời đi.
Cô có chút tự trách, tâm tình cũng trở nên rất tệ.
Cả một ngày trôi qua một cách mơ mơ hồ hồ.
Cổ Thành Trung nhìn không nổi nữa bèn sắp xếp lịch trình cho cô.
“Em. Em phải theo mẹ nuôi đến Anh tham dự dạ tiệc từ thiện? Có lầm không vậy?” Hứa Trúc Linh nhìn thư mời, trợn to mắt không tin mà chỉ vào chính mình.
“Vốn cũng không định để em đi, sợ em ứng phó không được. Nhưng nhìn bộ dạng của em bây giờ thì vẫn nên ra ngoài giải sầu thì hơn.”
“Nhưng mà… Em không phải vừa cùng anh đi Phú Quốc sao?”
“Không giống, tham gia tiệc này có thể có lợi cho thân phận của em. Dạ tiệc từ thiện này tổ chức định kỳ hàng năm, sẽ bình chọn ra người có ảnh hưởng nhất với từ thiện công ích. Dù không phải tổ chức trong nước nhưng nhiệt độ của nó với người trong nước không hề ít. Thẩm Thanh năm nay được đề cử là Đại sứ hình tượng từ thiện toàn cầu, danh tiếng rất tốt, nếu em đi cùng thì chỉ có lợi chứ không hại.”
“Với lại, anh cũng không đi cùng em, tập đoàn có chuyện quan trọng, nhất thời không dứt ra được. Cô bé, em phải một mình đối phó.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, trái tim lộp bộp rớt xuống.
Cô biết Cố Thành Trung khổ công tính toán cho cô, muốn nâng cao địa vị cho cô, như vậy sau này sẽ không tùy tiện bị người khác bắt nạt nữa.
Nhưng mà…
Cố Thành Trung không có ở đó.
Anh không ở cạnh thì cô cảm giác như không có tâm phúc bên cạnh, còn chưa ra khỏi cửa thì trong lòng đã bất an không thôi.
“Em… Em có thể không đi không, đột nhiên cảm thấy sức sống lại tràn trê tỏa ra bốn phía, anh vừa rồi không phải nói không định để em đi sao?”
Hứa Trúc Linh khổ sở cầu xin.
Cô sợ mình còn chưa lên máy bay, chân đã mềm nhũn.
“Thư mời hôm qua Thẩm Thanh vừa phái người đưa tới, ảnh hưởng của hoạt động này quá lớn, một tay mơ như em khó có thể ứng phó, nhưng cơ hội hiếm có như vậy, chỉ cân em đến tham dự, truyền thông đưa tin sẽ giúp thân phận em không còn như trước. Anh vì muốn tốt cho em, cho nên em phải đi.”
“Nhưng mà…”
“Cô bé, đứng bên cạnh không dễ dàng gì đâu, nhìn dáng vẻ đắn đo của em, anh cũng rất đau lòng. Nhưng anh không có cách nào khác, nhắc tới lại cảm thấy bản thân có chút vô dụng. Anh không muốn để em sau này bị người ta bắt nạt mà không có cách nào đáp trả. Anh cũng sợ khi không có anh bên cạnh, người khác 3 coi em như trái hồng mềm mà tùy ý khi dễ”
“Dù em ở cùng với anh, lại có mối quan hệ sâu xa với người họ Ngôn, thì ở Đà Nẵng cũng không có mấy người dám đụng đến em, Nhưng vì lợi ích sau này của em, anh đành ra tay độc ác vậy.”
Hứa Trúc Linh vốn còn định dùng mềm đối cứng, nhưng nghe được mấy lời này bèn ngoan ngoãn im miệng, Cố Thành Trung không chỉ vì bản thân mà càng nhiều hơn là vì cô.
Nhà họ Hứa không coi trọng con gái, cái danh này trên người này tựa như gồng xiêng vậy, buộc trên người cô thì lập tức cũng có thể mang đi xử hình.
Rất nhiều người nói cô không xứng với Cố Thành Trung, không tài sản cũng không tài năng gì.
Trình Anh náo loạn nhiều như vậy cũng để lại cho cô ấn tượng sâu sắc.
Người khác muốn một bước lên trời cũng không có cơ hội, còn cô thì không cần cố gắng đã có Cố Thành Trung chuẩn bị hết tất thảy.
Đường đã lát xong, cô còn còn sợ đi đường trẹo chân?
Hứa Trúc Linh, mày đúng là không có tiền đồ mài Cô siết nắm đấm nhỏ, hít sâu một hơi nói: “Được, em đi, coi như là núi đao biển lửa em cũng đi.”
“Nhưng… Anh thật không đi sao? Anh nhẫn tâm cùng người yêu bé nhỏ của anh chia ly lâu vậy sao? Tưởng tượng ban đêm lạnh lão cô đơn, tưởng tượng lòng chua xót một mình ăn cơm, tưởng tượng lúc…”
“Tưởng tượng đứa nhỏ nghịch ngợm em đó.” Gố Thành Trung không khách khí chặn lại lời Hứa Trúc Linh, gõ vài cái lên đầu cô.
Lúc Nguyên Doanh nhận được tin nhắn, anh nhìn suốt một hồi lâu mới tiếp thu được chuyện Bạch Minh Châu rời khỏi Đà Nẵng.
Cô chưa từng đi xa như vậy, từ sau chuyện của bố mẹ, bọn họ liền đến đây sống cùng chú.
Mỗi lần anh rời nhà đi xa, trong lòng vẫn luôn bận tâm về người thân máu mủ duy nhất vẫn đang ở Đà Nẵng này của mình, vì vậy kỳ nghỉ hàng năm vẫn rất chờ mong trở về.
Trước giờ đều là anh phiêu bạc khắp nơi, vì anh biết Bạch Minh Châu sẽ vẫn ở đó chờ anh.
Nhưng bây giờ, anh ở lại còn người rời đi khắp chốn kia lại là Bạch Minh Châu.
Anh cũng không đuổi theo, anh biết cô đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định như vậy, nếu không sẽ không nhất quyết rời đi.
Cô ấy vì tâm bệnh của mình sao? Cô ấy muốn tự mình trị khỏi cho mình? Nếu anh đuổi theo có phải sẽ khiến mọi thứ thành công dã tràng không? Dù sao người sau này chăm sóc cô cũng không phải là anh.
Nhất định sẽ có một người đàn ông ưu tú xuất hiện, đối xử với cô tốt hơn anh gấp nhiều lần.
Cô vẫn luôn chán ghét bản thân, nói chuyện cứng nhắc, làm việc máy móc.
Rất thích giảng đạo, lại luôn chuyện bé xé to.
Anh làm anh trai thật quá thất bại mà, anh cũng không mong như thế, nhưng.. trách nhiệm của nhà họ Bạch vẫn cần một người đứng ra gánh vác.
Anh phải nghiêm túc, không được tùy hứng, mới có thể che mưa chắn gió cho cô.
Anh đã sớm quen với việc để cô tự làm chính mình.
Nguyên Doanh dừng chân bên trong căn nhà của Bạch Minh Châu, Cố Ngọc Vy đang xử lý cái ghế salon, dùng vải trắng che lại vài món đồ dùng tránh bụi bẩn.
Cô cũng không tuyệt tình mua luôn căn nhà này của Bạch Minh Châu.
Lúc mở cửa, thấy Nguyên Doanh cô biết sao anh lại đến.
“Trước khi đi, Bạch Minh Châu nhờ em xử lý căn nhà này.”
“Anh tới xem một chút thôi.”
Giọng của Nguyên Doanh có chút nặng nề.
Cố Ngọc Vy đi theo phía sau anh, thấy anh đi tới phòng ngủ của Bạch Minh Châu thì dừng chân một hồi lâu.
Anh nhìn thấy một tấm hình chụp chung trên tủ đầu giường, là ảnh chụp từ tận mấy năm trước.
Chỉ có một tấm này do cô giữ. Từ sau khi ba mẹ xảy ra chuyện, bọn họ cũng không còn thân thiết như vậy nữa.
Tay anh run run cầm tấm hình lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười rực rỡ của Bạch Minh Châu trong hình.
Thật ra khi còn bé cô rất lanh lợi.
“Nguyên Doanh.”
Cố Ngọc Vy có thể cảm nhận được nỗi đau của anh, trong lòng cảm thấy không tốt.
Nguyên Doanh coi trọng cô em gái này hơn cả cô.
“Anh từ nhỏ đến lớn vẫn luôn muốn bảo vệ đứa em gái này. Nhưng bây giờ em ấy không còn cần sự bảo vệ của anh nữa nên có chút không quen. Thật ra Minh Châu ra ngoài du lịch cũng rất tốt, chỉ là anh sợ nó ở bên ngoài bị người ta bắt nạt.”
“Nguyên Doanh, anh chỉ là anh trai của cô ấy, anh không lo cho cô ấy cả đời được.”
“Anh biết.” Anh cũng không diễn tả làm sao: “Thật ra thì ánh mắt hai người có vài phần giống nhau, lần đầu gặp gỡ, dáng vẻ khi cười lên của em rất giống với con bé.”
“Lời này… Trước đây anh đã từng nói nhưng em không thích nghe. Dù là em gái của anh nhưng em cũng không muốn giống cô ấy. Em là bản thân em, em là Cố Ngọc Vy. Coi như em có giống cô ấy thì lúc anh nhìn em cũng không thể lẫn lộn.”
Cố Ngọc Vy siết chặt nắm tay, may là bọn họ là anh em, may là vẫn bị mối quan hệ này trói buộc.
Nếu như không… Cô thật sự lo lắng bản thân sẽ thất bại.
“Đi thôi, anh đưa em về.”
Nguyên Doanh nhẹ nhàng đặt tấm hình xuống, xoay người nói.
Tới ngày thứ hai Hứa Trúc Linh mới biết chuyện Bạch Minh Châu rời đi, điện thoại không nghe, tài khoản mạng xã hội không đăng nhập.
Nếu không phải ảnh đại diện thỉnh thoảng được thay đổi chứng minh cô vẫn bình an, thì Bạch Minh Châu quả thật đã như bốc hơi khỏi thế giới này.
Hôm qua Bạch Minh Châu buồn rầu không rõ, cô đã nhận ra thì nên đi an ủi cô ấy thật tốt.
Nếu như cô an ủi Minh Châu thì có khi cô ấy đã không rời đi.
Cô có chút tự trách, tâm tình cũng trở nên rất tệ.
Cổ Thành Trung nhìn không nổi nữa bèn sắp xếp lịch trình cho cô.
“Em. Em phải theo mẹ nuôi đến Anh tham dự dạ tiệc từ thiện? Có lầm không vậy?” Hứa Trúc Linh nhìn thư mời, trợn to mắt không tin mà chỉ vào chính mình.
“Vốn cũng không định để em đi, sợ em ứng phó không được. Nhưng nhìn bộ dạng của em bây giờ thì vẫn nên ra ngoài giải sầu thì hơn.”
“Nhưng mà… Em không phải vừa cùng anh đi Phú Quốc sao?”
“Không giống, tham gia tiệc này có thể có lợi cho thân phận của em. Dạ tiệc từ thiện này tổ chức định kỳ hàng năm, sẽ bình chọn ra người có ảnh hưởng nhất với từ thiện công ích. Dù không phải tổ chức trong nước nhưng nhiệt độ của nó với người trong nước không hề ít. Thẩm Thanh năm nay được đề cử là Đại sứ hình tượng từ thiện toàn cầu, danh tiếng rất tốt, nếu em đi cùng thì chỉ có lợi chứ không hại.”
“Với lại, anh cũng không đi cùng em, tập đoàn có chuyện quan trọng, nhất thời không dứt ra được. Cô bé, em phải một mình đối phó.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, trái tim lộp bộp rớt xuống.
Cô biết Cố Thành Trung khổ công tính toán cho cô, muốn nâng cao địa vị cho cô, như vậy sau này sẽ không tùy tiện bị người khác bắt nạt nữa.
Nhưng mà…
Cố Thành Trung không có ở đó.
Anh không ở cạnh thì cô cảm giác như không có tâm phúc bên cạnh, còn chưa ra khỏi cửa thì trong lòng đã bất an không thôi.
“Em… Em có thể không đi không, đột nhiên cảm thấy sức sống lại tràn trê tỏa ra bốn phía, anh vừa rồi không phải nói không định để em đi sao?”
Hứa Trúc Linh khổ sở cầu xin.
Cô sợ mình còn chưa lên máy bay, chân đã mềm nhũn.
“Thư mời hôm qua Thẩm Thanh vừa phái người đưa tới, ảnh hưởng của hoạt động này quá lớn, một tay mơ như em khó có thể ứng phó, nhưng cơ hội hiếm có như vậy, chỉ cân em đến tham dự, truyền thông đưa tin sẽ giúp thân phận em không còn như trước. Anh vì muốn tốt cho em, cho nên em phải đi.”
“Nhưng mà…”
“Cô bé, đứng bên cạnh không dễ dàng gì đâu, nhìn dáng vẻ đắn đo của em, anh cũng rất đau lòng. Nhưng anh không có cách nào khác, nhắc tới lại cảm thấy bản thân có chút vô dụng. Anh không muốn để em sau này bị người ta bắt nạt mà không có cách nào đáp trả. Anh cũng sợ khi không có anh bên cạnh, người khác 3 coi em như trái hồng mềm mà tùy ý khi dễ”
“Dù em ở cùng với anh, lại có mối quan hệ sâu xa với người họ Ngôn, thì ở Đà Nẵng cũng không có mấy người dám đụng đến em, Nhưng vì lợi ích sau này của em, anh đành ra tay độc ác vậy.”
Hứa Trúc Linh vốn còn định dùng mềm đối cứng, nhưng nghe được mấy lời này bèn ngoan ngoãn im miệng, Cố Thành Trung không chỉ vì bản thân mà càng nhiều hơn là vì cô.
Nhà họ Hứa không coi trọng con gái, cái danh này trên người này tựa như gồng xiêng vậy, buộc trên người cô thì lập tức cũng có thể mang đi xử hình.
Rất nhiều người nói cô không xứng với Cố Thành Trung, không tài sản cũng không tài năng gì.
Trình Anh náo loạn nhiều như vậy cũng để lại cho cô ấn tượng sâu sắc.
Người khác muốn một bước lên trời cũng không có cơ hội, còn cô thì không cần cố gắng đã có Cố Thành Trung chuẩn bị hết tất thảy.
Đường đã lát xong, cô còn còn sợ đi đường trẹo chân?
Hứa Trúc Linh, mày đúng là không có tiền đồ mài Cô siết nắm đấm nhỏ, hít sâu một hơi nói: “Được, em đi, coi như là núi đao biển lửa em cũng đi.”
“Nhưng… Anh thật không đi sao? Anh nhẫn tâm cùng người yêu bé nhỏ của anh chia ly lâu vậy sao? Tưởng tượng ban đêm lạnh lão cô đơn, tưởng tượng lòng chua xót một mình ăn cơm, tưởng tượng lúc…”
“Tưởng tượng đứa nhỏ nghịch ngợm em đó.” Gố Thành Trung không khách khí chặn lại lời Hứa Trúc Linh, gõ vài cái lên đầu cô.
Danh sách chương