Chương 5021

Thế nhưng Lâm Thúy Vân vẫn mỉm cười một cách vô hại rồi nháy đôi mắt †o tròn của mình mấy cái: “Dì à, mỗi lần cãi lộn dì đừng chửi mấy câu cũ rích này được không ạ? Mỗi lần cãi mà không thắng được là dì bắt đầu biến thành mẹ chồng của cháu.

Bình thường lúc tìm cháu cãi nhau, dì cũng đâu coi cháu là con dâu của dì đâu ạ”

“Lâm Thúy Vân, tôi thấy cô đang cố tình chọc tức tôi! Tôi tức chết rồi thì sẽ không có ai ngăn cản cô và Lục Mặc Thâm ở bên nhau nữa đúng không hả?”

Lâm Thúy Vân lắc đầu rồi trả lời bằng giọng nghiêm trang: “Tất nhiên là không phải rồi ạ, dì thực sự hiểu lầm cháu nhiều quá rồi! Dù dì không bị cháu làm cho tức chết thì dì cũng đâu ngăn cản được cháu và Lục Mặc Thâm ở bên nhau đâu. Dì thấy cháu nói đúng không?”

Tô Lam đúng bên cạnh nhìn cuộc cãi vã của mẹ chồng nàng dâu thì không nén được tiếng thở dài trong lòng.

Không thể không nói dù đang mang thai nhưng sức chiến đấu của Lâm Thúy Vân vẫn không hề giảm đi chút nào. Mẹ Lục hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ấy.

Sự kiện nhảy lầu lần trước, nếu không phải mẹ Lục đứng trên tầng cao nhất lấy tính mạng mình ra để đe dọa thì chưa chắc Lâm Thúy Vân đã thất bại.

“Được lắm, Lâm Thúy Vân, cô được lắm. Bây giờ Mặc Thâm không ở đây nên cô lộ bộ mặt thật rồi đúng không?

Bình thường thì giả vờ khôn khéo, được lòng người nhưng nào ngờ cô lại là loại hai mặt như thết”

‘Dì à, dì lại nghĩ sai cho cháu rồi đấy, dì nghĩ bình thường cháu cố tình làm ra vẻ như thế hả? Nếu Lục Mặc Thâm ở đây thì cháu cũng chẳng cần mở miệng ra làm gì mà chính anh ấy mới là người khiến dì muốn tìm kế đất mà chui xuống cho đỡ xấu hổ đấy ạ.”

Tô Lam đứng bên cạnh nhìn biểu cảm của mẹ Lục lúc trăng lúc xanh, khóe miệng hơi giật giật, một câu cũng không nói lại được thì cảm thấy hơi buồn cười.

Cô nhìn về phía Lâm Thúy Vân bằng vẻ mặt không hài lòng rồi nhéo nhẹ cánh tay cô ấy một cái.

Miệng lưỡi của cô gái này đúng là không chịu bỏ qua cho ai mà. Mỗi một câu nói của cô ấy đều đụng trúng tử huyệt của mẹ Lục khiến bà không có cách nào phản bác lại được.

Thấy mẹ Lục bị Lâm Thúy Vân mắng cho tan tác hoa bay như thế thì trong lòng Tô Lam cảm thấy vô cùng vui vẻ, vô cùng sảng khoái. Vì từ đầu đến cuối trận cãi lộn này, Lâm Thúy Vân chưa từng dùng bất cứ lời lẽ thô tục hay vô lễ nào để đáp trả lại mẹ Lục.

Nhưng từng từ từng câu của cô ấy đều khiến mẹ Lục tức đến mức chỉ muốn ngất đi.

“Được, được lắm!”

Mẹ Lục bị chọc tức thì cả người run rẩy cả lên, bà không ngừng nói từ “được” rồi xoay người đẩy cửa xe ra, trước khi bước xuống xe trong sự tức giận thì bà còn nói thêm vài câu: “Lâm Thúy Vân, cô đúng là đứa con gái không biết điều! Tôi đã định đi kiểm tra thai nhi cùng cô nhưng bây giờ để tôi nói cho cô biết nhé, cô đừng mơi”

Mẹ Lục vừa nói xong thì Lâm Thúy Vân đã đáp lại ngay bằng giọng vui mừng: ‘Dì đi thong thả nha, không tiễn!”

Mẹ Lục quay đầu lại nhìn thì thấy khuôn mặt tươi tắn và nụ cười khi được như ý của Lâm Thúy Vân. Vậy là bà hồi phục tinh thần lại, bàn chân vừa định bước xuống khỏi xe đã rút lại ngay lập tức. Bà ngồi xuống ghế xe ô tô thêm lần nữa, thậm chí còn kéo dây an toàn bên cạnh ra rồi từ từ cài nút.

Lâm Thúy Vân quay đầu sang nhìn bà bằng vẻ mặt mơ hồ.

Bấy giờ mẹ Lục lại bắt đầu cảm thấy tự đắc khi nhìn thấu chiêu trò của Lâm Thúy Vân. Bà khoanh hai tay trước ngực, hai chân bắt chéo rồi liếc nhìn Lâm Thúy Vân bằng ánh mắt vô cùng khinh miệt: “Đừng tưởng chỉ dùng chút thủ đoạn để đùa giỡn với tôi là có thể đuổi tôi đi được nhé! Những lời cô vừa mới nói cũng đã nhắc nhở tôi một điều.”

“Cô đừng tưởng tôi không biết cô bày trò đuổi tôi đi là để lén lút làm chuyện mà người ta không thấy sau lưng tôi và con trai tôi nhé!”

“Để tôi nói cho cô biết này Lâm Thúy Vân, tôi sẽ không bị cô lừa đâu.

Hôm nay chắc chắn tôi phải đi cùng cô!”

“Trong bụng cô còn có dòng máu của nhà họ Lục chúng tôi, coi như là vì con trai tôi nên tôi phải trông coi cô cho tử tế để cô không giao du với đám đàn ông lạ mặt bên ngoài được!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện