Chương 5019

Tính cách của Lâm Thúy Vân cứ ào ào và vội vã như vậy nên khi thấy hành động khoa trương này của cô ấy thì Tô Lam sợ hết hồn. Cô vội vàng giang tay ôm ngược lấy Lâm Thúy Vân, chỉ sợ cô ấy sơ ý một chút sẽ trượt chân ngã: “Ôi chao, bà nội của tôi ơi, có phải cậu đã quên mất là trong bụng cậu đang có em bé không vậy hả? Có thể thùy mị, nết na một chút giúp mình được không vậy? Cậu làm mình sợ chết khiếp đấy!”

“Trời ơi… Lâm Thúy Vân nghe Tô Lam nói vậy thì lại ôm đầu rồi kêu lên: “Mình còn tưởng ở cùng cậu sẽ không phải nghe mấy lời lảm nhảm lắm mồm này chứ, vậy mà không ngờ…”

“Được rồi được rồi, mình im mồm là được chứ gì?” Tô Lam tức giận trừng mắt nhìn cô ấy rồi nói tiếp: “Không phải cậu muốn đi kiểm tra thai nhi à? Đi, lên xe đi, mình đưa cậu đi.”

Trong chuyện sinh con này thì Tô Lam là người rất có kinh nghiệm.

Thế nên cô có thể cảm nhận được rõ ràng tâm trạng hiện giờ của Lâm Thúy Vân. Mỗi một lần kiểm tra thai nhi đều như một lần chơi trò chơi, phải vượt qua hết cửa ải này đến cửa ải khác.

Người phụ nữ nào đang trong thời kỳ mang thai cũng sẽ lo lăng, thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ có chuyện gì không hay xảy ra cho mình thì sẽ làm ảnh hưởng đến con yêu.

Nên đó là lý do mà sự an ủi và ủng hộ của người ở bên cạnh bà bầu vô cùng quan trọng và cần thiết.

“Có mình đi kiểm tra cùng cậu rồi nên cậu yên tâm đi nhé, đừng căng thẳng quá.” Tô Lam vừa nói vừa định tiến lên đỡ Lâm Thúy Vân vào xe của mình.

“Ơ, chờ chút đã.’ Thế nhưng Lâm Thúy Vân vội vàng lùi vê phía sau hai bước rồi cười ngượng ngùng mà nói với Tô Lam: “À thì, Tô Lam này, mình đang đợi một người ấy mà.”

“Đợi một người? Chẳng nhẽ cậu đứng đây không phải là để đợi mình à?”

Cô vừa nói dứt lời thì đằng sau vang lên tiếng chỉ trích vô cùng gay gắt: “Lâm Thúy Vân, cô không biết trong bụng cô đang mang dòng máu của nhà họ Lục à? Động tác vừa rồi của cô quyết liệt như thế, có phải cô định hại chết cháu trai của tôi không?”

Giọng nói này có phần quen thuộc khiến Tô Lam tò mò nên quay đầu lại nhìn. Cô thấy người đang đi tới là mẹ Lục, bà đeo một cái túi xách, đang vội vàng bước ra ngoài. Trên mặt bà là vẻ oán giận vô cùng nồng đậm.

Lâm Thúy Vân nghe thấy bà nói thế thì im lặng rồi len lén liếc mắt nhìn về phía Tô Lam. Cô ấy le lưỡi ra rồi nói thật khẽ: ‘Người mình đang đợi là bà ấy đấy.”

Mặc dù lúc đầu mẹ Lục không đồng ý chuyện tình cảm của Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm, thậm chí bà còn chạy đến trường Đại học Lan Ly muốn nhảy lầu nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa thì bà vấn là mẹ của Lục Mặc Thâm, là mẹ chồng tương lai của Lâm Thúy Vân, thế nên Tô Lam không thể mặt nhăn mày nhó với bà được.

Tô Lam quay đầu nhìn mẹ Lục rồi chào hỏi vô cùng lễ phép: “Dì Lục.”

Vốn dĩ ngay từ đầu mẹ Lục đã không có thiện cảm với Lâm Thúy Vân và Tô Lam. Mặc dù Lục Mặc Thâm đã dùng khổ nhục kế để ép bà đồng ý cho mối quan hệ của anh và Lâm Thúy Vân nhưng điều đó không có nghĩa là †rong thâm tâm, bà đã chấp nhận Lâm Thúy Vân là con dâu của mình.

Nếu không phải Lâm Thúy Vân đang mang trong mình đứa của của Lục Mặc Thâm thì đừng mong bà sẽ chạy từ Thủ đô đến đây.

“Ôi trời ơi, cô đừng gọi tôi là “dì”, tôi đâu có đứa cháu gái bản lĩnh như cô đâu. Mẹ Lục vừa nhìn thấy Tô Lam thì đã giở giọng mỉa mai.

Ánh mắt khinh thường của bà không hề khách sáo một chút nào, mắt cũng sắp trợn ngược lên tận trời cao rồi.

Lâm Thúy Vân đang định lên tiếng bất bình thay cho Tô Lam thì đột nhiên bị Tô Lam ngăn lại. Cô âm thầm lắc đầu với Lâm Thúy Vân, ý bảo cô ấy không cần chấp nhặt với người thiếu hiểu biết.

Phụ nữ đang mang thai tính cách rất nóng nảy, mà tính cách của Lâm Thúy Vân vốn dĩ đã nóng nảy sẵn rồi nên Tô Lam rất lo, nhỡ tâm trạng của cô ấy không ổn định thì sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện